Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 46



Phần 2 : Thù Đồ

Frederica Greenhill[1] từng nói một câu thế này,

"Xã hội dân chủ cũng được, thế giới có biến thành bình địa cũng không sao, em chỉ hy vọng anh có thể bên cạnh em mơ màng đọc sách mà thôi."

Trong giấc mơ của tôi, nhiều nhất cũng chỉ đến thế.

Taxi cuối cùng cũng dừng lại. Trên đường đi buồn ngủ kinh khủng, nhưng vừa nhìn chú tài xế bắt đầu lôi mớ hành lý ra tôi liền tỉnh táo hơn phân nửa.

"Hai thùng, một ba lô, một túi xách, tốt, còn thêm 2 túi giấy cứng nữa, đừng quên đấy."

Tài xế là một chú đứng tuổi, thân thiện dễ gần, nhìn tôi sắp xếp túi lớn túi nhỏ với ánh mắt nửa đồng cảm nửa ghen tị, "Cậu vừa nghỉ tết từ dưới quê lên phải không?"

Tôi cười ngượng hai tiếng.

Rõ ràng lúc về thăm nhà trừ mấy món quà tết ra, toàn bộ hành lý chỉ có hai bộ quần áo, thêm một bộ mặc trên người nữa là ba, không hiểu sao lúc về lại thành ra một đống thế này!

Tôi biết trong thùng này nhét đầy quần áo, bao tay, khăn quàng, giầy dép do mẹ và em trai mua cho tôi, cơ mà... nhét luôn cả thảm vào là thế nào!? Bộ Thượng Hải không có bán thảm chắc? Đã vậy Diệc Thần còn trộm bỏ vào một đống CD, mà có cần phải nhét một bao bự như vậy không, tôi có định đi buôn sỉ CD đâu. Trong túi giấy không nhìn cũng biết là cá rán với lọ thịt kho mẹ làm, balô thì căng đầy quýt là quýt.

Tại sao phải bắt tôi gian lao vượt trăm km mang về Thượng Hải toàn những thứ chỗ nào cũng mua được thế hả?

Ngẩng đầu lên, tôi thuê phòng ở tầng bốn.

Tầng bốn...

Chắc không thành vấn đề đâu nhỉ, tôi còn nhớ rõ nhiều năm về trước, khi còn học tiểu học, vì xe đạp rất dễ bị chôm chỉa, mỗi ngày tan học về đến nhà tôi đều phải khiêng nó lên năm tầng lầu, bao giờ đi học lại vác xuống năm tầng lầu, luyện đến nỗi có khả năng chịu đựng phi thường. Khi đó chỉ mới 9 tuổi đã có thể vác chiếc xe cao ngất chạy như bay, giờ 21 rồi, hẳn phải mạnh hơn trước nhiều.

Hít sâu một hơi, đem tất cả hành lý vắt lên người, tự biến mình thành một cái giá áo di động đa zi năng, chuẩn bị một tiếng trống động viên tinh thần hăng hái chạy lên lầu, bỗng chú ý thấy gần đó có đống đồ vật bị vất đi.

Sô pha, TV, radio... a, đủ nguyên một bộ luôn. Cũ thì có cũ, nhưng vất đi như vậy thật đáng tiếc.

...Bỏ đi, nhặt về cũng không có chỗ chứa.

Kỳ cục là nhìn sao có vẻ quen quen.

Vừa suy nghĩ lung tung vừa vất vả bò lên cầu thang. Đến trước nhà mới thả lỏng toàn thân, kéo đồ trên người xuống hết, thò tay lấy chìa khóa định mở cửa, bỗng phát hiện ra cánh cửa chỉ đang khép hờ.

A?

Đúng rồi, trong kỳ nghỉ tên bạn cùng phòng trước kia có gọi điện thoại cho tôi, bảo là chính thức dọn ra ngoài sống hạnh phúc với bạn gái của hắn, vậy hiện tại người ở trong nhà chính là người sau này đến ở chung với tôi rồi.

Đẩy cửa vào, mặt đang chuẩn bị tươi cười để tạo ấn tượng tốt với bạn cùng phòng mới, thoắt cái liền cứng lại, vỡ răng rắc.

Giấy dán tường màu kem, thảm trải sàn nhìn qua có vẻ hết sức đắt tiền, giữa phòng khách rộng rãi là bộ sô pha theo phong cách Bắc Âu, nếu như mắt tôi vẫn còn tốt, hình như thấp thoáng đâu đó là một chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn, còn có...

Nhầm, nhầm nhà!?

Tôi vội vã rút lui, lặng lẽ đóng cửa lại.

Đúng là sảng rồi, sao lại đi nhầm tầng trệt như vậy. Chỗ này đáng lẽ phải là...

Nhìn lên vách tường, nguyên con số "Bốn" to tổ chảng.

...Không lẽ tôi bị mù chữ rồi ư?

Lại đẩy vào, sợ đi giầy vào làm dơ thảm, đành nép trong vách tường, đứng ngoài bệ cửa nói, "Có ai ở đây không?"

"Em về rồi à?" Nháy mắt xuất hiện tại phòng khách một người trông rất quen.

Tôi há to mồm như vừa nhìn thấy một con Godzilla.

"Anh anh anh anh anh..." Ngón tay run rẩy chỉ hắn, hoàn toàn cà lăm, "Sao, sao... lại là anh?"

"Anh sửa sang lại nhà cửa, em xem có thích không?" Hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo, vô cùng tự hào ưỡn ngực đáp.

Tôi bỗng nhiên hiểu vì sao đống đồ dưới lầu kia nhìn thấy quen mắt.

"Á á á..." Xoay người lao xuống lầu, sô pha của tôi, tivi của tôi...

Quá muộn, xe rác đã hùng dũng xuất hiện mang theo toàn bộ gia sản của tôi ly khai.

Tôi kêu la thảm thiết đuổi theo nó nửa ngày, chỉ có thể bi thống nhìn nó chạy đi càng lúc càng xa, càng lúc càng mất hút...

Trở về phòng, tôi chẳng thèm đau lòng, một cước giẫm lên tấm thảm, hướng đến thằng cha không biết từ đâu chui ra lên án, "Anh có làm sao không? Mấy thứ đó, mấy thứ đó... vẫn có thể xài được mà!!"

Tôi hận không nói nên lời, bao nhiêu câu mắng chửi đều nghẹn lại.

"Cũ lắm rồi, lại lâu không còn dùng đến nữa, vừa chướng mắt lại vướng tay chân."

Chúng nó không biết nói không biết động đậy, chướng chỗ nào vướng chỗ nào!?

"Nhưng đó là của chủ thuê nhà để lại, không thể vứt đi..."

"Anh mua hết nguyên chỗ này rồi."

"CÁI GÌ?" Há to mồm đến nỗi có thể tọng một quả trứng gà vào.

"Mua hết chỗ này rồi sửa sang lại, sau này hai chúng ta sống chung với nhau."

"Chờ, chờ một chút!!" Tôi ngăn cánh tay hắn vươn tới, nấp ra phía sau, "Anh mua nó làm gì!! Một mình anh ở nguyên căn hộ lớn vậy chưa đủ sao?"

"Em không chịu dọn qua, đương nhiên anh phải tự dọn qua thôi." Hắn chong ra vẻ mặt đó-là-chuyện-đương-nhiên.

Mối quan hệ của hai ta sao lại thành ra thế này?!

Tôi oán hận trừng mắt với hắn.

Cái tên da mặt siêu dày, đẹp trai anh tuấn đứng trước mặt tôi tên gọi Lục Phong, thân hình chả có gì đặc sắc cao gần 1m9, chân dài vai rộng nhìn rất chướng mắt, khuôn mặt mang hai dòng máu đã xấu mà còn xa, một đại gia lắm của — tuy tôi không rõ là hắn có bao nhiêu tiền, nhưng trong công ty có rất nhiều nhân tài như tôi đang phải đổ xương đổ máu sản sinh lợi nhuận làm giàu cho hắn — tóm lại nắm trong tay không biết bao nhiêu chén cơm của người khác. Nói cách khác, bạch mã hoàng tử, chính là chân dung của hắn.

Đáng tiếc một 'most-wanted-man' như hắn lại không thích phụ nữ.

...Không cần dùng loại ánh mắt thấu xương kia nhìn tôi đâu.

Tôi rụt đầu lại, cam chịu không tranh luận nữa, đem thùng to kéo vào nhà, hắn thuận tay đón lấy hai thùng, rồi mới mở cửa phòng ngủ cho tôi.

Tôi lại hét thảm một tiếng.

"Sao, sao phòng của em cũng..." Không may mắn thoát khỏi thảm cảnh.

"Vì giường quá nhỏ, màu sắc bức màn cũng thô, điều hòa chạy quá lớn tiếng, tốt nhất thay hết một lượt cho xong."

Nửa tuyệt vọng còn lại rớt vào tủ quần áo mới.

"Quần áo của em đâu?" Yếu ớt hỏi.

"Bỏ rồi."

Phũ phàng quá.

"Bỏ hết rồi?" Ráng vớt vát.

"Đúng vậy." Thẳng thừng.

Tôi vô lực ngã lên chiếc giường king size, "Anh, anh còn làm cái gì nữa? Nói ra hết luôn đi."

"Anh mua đồ mới cho em, đều máng ở trong tủ đấy, em xem đi, còn thiếu cái gì anh sẽ bảo người mang tới..."

Tôi lập tức kéo cổ áo hắn, nghĩ đến mấy bộ âu phục sang trọng chỉ nhìn đến giá thôi đã thấy rụng rốn, liền muốn một hơi cắn chết hắn.

Cái tên 1m88 này khom người xuống nhìn cũng không cao mấy, cùng tôi nhìn nhau nửa ngày, chẳng những không hề chột dạ, mà còn lộ ra vẻ mặt có thể gọi là dịu dàng, đột nhiên cúi xuống hôn môi tôi.

"Ưm..."

Hắn, hắn trong đầu chỉ toàn là mấy thứ này!!

Bị đè trên giường không thể động đậy, dưỡng khí trong phổi thiếu chút nữa đều bị tống toàn bộ ra ngoài.

"Buông... buông tay..." Tôi mồm miệng lúng búng, cố gắng lắc đầu tránh trái tránh phải. Cái này không phải là hôn môi, căn bản chính là ăn thịt người. Ngay cả đầu lưỡi cũng bị nhai tới nuốt lui.

Không được sờ bậy bạ, vừa xuống xe người bẩn muốn chết... Tôi không muốn mới đầu năm đã bị OOXX...

"Tiểu Thần."

"Ừm?" Người đàn ông này chỉ cần lộ ra vẻ dịu dàng, căn bản là không ai có thể quyết liệt chống cự được.

"Anh nhớ em."

"Biết, biết rồi." Hôm nay hình như toàn nói lắp.

"Sau này chúng ta sẽ sống chung với nhau."

Trên mặt hắn có vẻ bình thản, tự nhiên lại như đang ngượng ngùng tươi cười, rất lâu rất lâu sau đó, tôi vẫn ghi nhớ thật rõ ràng.

Hắn đã nói một cách tin tưởng chắc chắn như thế.

Mà thời điểm ấy, tôi cũng thật sự tin là vậy.

[1]Frederica Greenhill: một nhân vật trong Legend of Galactic Heroes.