[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 106



____________________

Tuyên Giác lặp lại một lần: "Hội Thanh đàm mùa thu năm đó, ta cố ý đến gặp nàng.”

Tạ Trùng Tự: "......”

Tuyên Giác ủ ấm bàn tay phải của nàng, nói: "Khi đó ta không biết ý của nàng. Nên không dám hỏi nhiều.”

Hắn sợ nàng chỉ là nhất thời nổi hứng, buồn chán nên mới trêu chọc hắn. Suy cho cùng, tình cảm ái mộ thời niên thiếu đến nhanh mà đi cũng nhanh, như tia chớp trên cao, lóe lên một cái rồi biến mất.

“Về phần sau này... " Tuyên Giác dừng một chút, khóe môi nở nụ cười chua xót, “Là ta do dự nên không dám tiến lên.”

Sau đó, mọi thứ của hắn tan vỡ, hắn cảm thấy như trời đất sập đổ, tan thành mây khói.

Tạ Trùng Tự lại nhạy cảm nhận ra thâm ý trong lời nói của Tuyên Giác. Trước mắt nàng đột nhiên hiện lên một đoạn kí ức ngắn. Năm ấy sau khi từ Giang Nam về, Thích Văn Lan bị Thích gia khiển trách một trận, nàng lấy lý do an ủi mời hắn đến Xuân Oanh Đề Hiểu nghe khúc nhạc ngắm cảnh. Đúng lúc Tuyên Giác đi qua dưới lầu, liền tiện tay bẻ một cây mẫu đơn trắng như tuyết đáng giá ngàn vàng, ném xuống người hắn.

Sau đó nói cho với Thích Văn Lan, muốn Tuyên Giác làm phò mã nàng. Thật là thiếu niên ngây thơ không biết thẹn thùng sợ hãi gì. Thích Văn Lan hoảng hốt, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu phản đối, nói Tuyên Giác "tính cách quân tử", bảo nàng "chớ trêu chọc". Tạ Trùng Tự bị mấy lời của Thích Văn Lan chọc cho tức giận.

Sắc mặt Thích Văn Lan lúc đó biến ảo khó lường, trước khi Tuyên Giác lên lầu, nửa thật nửa giả nói một câu: "Ly Ngọc người này... đôi khi rất kỳ quái. Nói như thế nào đây, khi hắn nhận định một việc thì sẽ không thay đổi. Cho nên ta cảm thấy hắn tuyệt đối sẽ không thích người. Mẫu thân, tỷ tỷ hắn đều là đại mỹ nhân Giang Nam ôn nhu, người nha... ba ngày náo một trận nhỏ, năm ngày náo một trận lớn. Hai người vốn dĩ không cùng một loại, nếu hắn thật sự thích người thì chính là gặp qur rồi. Đừng nói đời này, kiếp sau cũng không có khả năng. Trời ạ, đừng đánh ta!"

Sau đó, Tạ Trùng Tự cảm thấy lời này của Thích Văn Lan không thể cãi lại. Có người bản tính vốn đã như thế.

Hoặc là dừng lại, cách xa ra, tuyệt đối không vượt qua lôi trì một bước.

Hoặc là cố thủ trong thành trống, cả đời cũng không bước ra.

Nàng nhẹ nhàng nói: "Chàng hiện tại có thể hỏi a. Cái gì cũng có thể hỏi, hỏi ta lúc ấy nghĩ như thế nào, hỏi ta sau đó nghĩ như thế nào. Đều có thể. Chàng không hỏi mà cứ đợi ta nói lời trong lòng cho chàng nghe? Ta còn sợ chàng cảm thấy ta phiền đấy.”

Tuyên Giác bật cười: "Để sau đi - - lần sau ta sẽ hỏi nàng nhiều việc... bây giờ hỏi,... chuyện cũ lại hiện lên, không phải chuyện tốt.”

Cơn ác mộng của hắn đã vơi, nhưng vẫn không hết triệt để.

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi, chỉ chốc lát sau trời đất càng thêm trắng xóa.

Tạ Trùng Tự lo lắng trở tay sờ cổ tay Tuyên Giác, y thuật và y lý của nàng chỉ ở mức tạm tạm, nàng cũng chỉ rành mỗi việc bắt mạch, xem kỹ cân nhắc, hỏi: "Vẫn ngủ không ngon hả?"

Tuyên Giác không lập tức trả lời, vừa tính qua loa thì Tạ Trùng Tự ngắt lời hắn: "Nói thật.”

“... Ừ.”

Tạ Trùng Tự nhíu mày: "Chàng nghĩ đến mấy chuyện loạn thất bát tao đó làm gì? Là cảm thấy dạo này chưa đủ bận rộn sao?”

“Trùng Trùng" Tuyên Giác nhẹ giọng nói, "Không phải là ta nhớ tới, là do chưa bao giờ quên.”

Tạ Trùng Tự rút tay, hung hăng nâng mặt hắn lên: "Biết trí nhớ của chàng tốt, cũng không bắt chàng phải quên. Nhưng chàng có thể mặc kệ, không để bản thân mình cuốn vào mà. Thỉnh thoảng ta nghĩ đến chuyện quá khứ, còn có thể bình tâm suy nghĩ xem nếu như hai ta không làm như vậy thì sẽ có kết cục như thế nào. Haizz, nhưng nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc chàng mơ thấty cái gì?”

Nếu phải nói tỉ mỉ quả thật rất nhiều chuyện, nhưng nhiều nhất vẫn là những chuyệ xảy ra hai năm cuối kia. Tuyên Giác không có ý định nói với nàng, rồi lại nghe nàng trêu một câu: “Chàng có mơ thấy ta không?”

Tuyên Giác: "......”

Nếu cứ nói tiếp như vậy không biết sẽ nói đến đâu nữa. Tuyên Giác quả quyết nói dối, giọng điệu nghiêm túc đến cực điểm: "Không.”

Tạ Trùng Tự mở to mắt nhìn, hiển nhiên là không tin, nhưng trên mặt Tuyên Giác nàng lại không tìm ra kẽ hở nào, nàng mất mát "A" một tiếng, lại nói: "Đêm trước Trung thu ta giữ chàng lại ngủ một đêm, buổi sáng thức dậy nhìn chàng ngủ rất sâu, đêm đócũng không gặp ác mộng, hay là... tối nay chàng ngủ lại đây một đêm?”

Trong lòng Tuyên Giác vừa động, nhưng lại nghĩ với tính tình ầm ĩ của Nhĩ Ngọc, chỉ sợ đêm nay sẽ náo loạn một trận. Hắn vừa định từ chối, lại thấy nàng giơ tay thề: "Ta bảo đảm sẽ không làm bậy, chàng cứ việc ngủ. Giờ Tuất ngủ, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ta cũng không làm phiền chàng. Được không?”

Tuyên Giác: "......”

Tạ Trùng Tự hai mắt long lanh, nói: "Ly Ngọc, ta sợ tối, lại sợ ma quỷ, chỗ này của Hoàng huynh buổi tối không tiện thắp nến, nhưng nếu thắp thì lại quá sáng, ngủ không được. Ta đã nhiều đêm không ngủ ngon rồi, chàng coi như bồi ta một đêm đi, được không?”

Mấy lời này của Tạ Trùng Tự chỉ toàn lời vớ vẩn. Tuy Đông cung không tiện thắp đèn sáng nhưng cũng không đến mức một ngọn đèn cũng không thắp được, với lại ở đây lại có nhiều cung nhân như vậy, nếu thật có quỷ thì mỗi người bọn họ chỉ cẩn nhổ một ngụm nước miếng đã đủ dìm chết ma quỷ rồi. Còn nếu lại không được, thì Diệp Trúc cũng có thể ngủ ở bên ngoài, gác đêm cho nàng.

Chẳng qua có thể được nàng hạ thấp địa vị làm nũng chơi xấu như vậy cũng xem như là vinh hạnh đặc biệt. Ngày thường nàng chỉ dùng chiêu này để dụ dỗ bệ hạ.

Tuyên Giác không vạch trần, bất đắc dĩ nói: "Được. Vừa vặn ngày mai nàng tiếp kiến môn khách của Vương gia, ta cũng tham dự. Đã dặn dò Ôn lão, hôm nay trên đường tình cờ gặp, nói chuyện phiếm vài câu, tiện đường nên đến đây.”

Tin tức của Tuyên Giác nhanh hơn trạm dịch một ngày. Cho nên ngày hôm qua hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, hôm nay nười khác bận rộn hắn lại thư nhàn.

Hai người ở trông phòng nói đủ thứ chuyện, Tuyên Giác rảnh rỗi đần cho nàng nghe một khúc, Tạ Trùng Tự chống tay bên bàn lắng nghe, cảm thấy bản thân như quên cái gì, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được, đành cho qua. Đến lúc nàng mơ màng muốn ngủ mới nhớ ra, mơ hồ hỏi Tuyên Giác một câu: “Chàng mời cầm sư?”

Tạ Trùng Tự đột nhiên nghiêm mặt: "Chàng gạt ta?” Tuyên Giác bật cười, thấp giọng nói: "Ngủ thôi.”

Có lẽ là do hôm nay nhắc tới quá nhiều chuyện quá khứ, hoặc là do mùi hương như có như không trên tóc nàng quấy nhiễu, mà nửa đêm Tuyên Giác chìm sâu vào mộng, hắn thấy bản thân trở lại thư phòng kiếp trước.

Hẳn là một buổi chiều. Tin thắng trận ở biên quan đã truyền về, bá tánh khắp Đại Tề ăn mừng rộn ràng, Tuyên Giác ngồi trong ngự thư phòng xe chiến báo, thở ra một hơi.

“Bệ hạ để nhánh quân cuối cùng của thị tộc đối phó với quân đội Đông Yến, thật là diệu kế. " Điền Dương hào hứng, “Khi bọn chúng đánh nhau sắp sức cùng lực kiệt, ta lại xua quân tóm gọn một mẻ, đánh cho bọn chúng không có đường lui, thật là snar khoái!”

Tuyên Giác ngồi trên cao từ chối cho ý kiến, nửa nghe không nghe, câu được câu không ứng phó tướng lĩnh phía dưới. Sau đó khéo léo chuyển đề tài về việc luận công ban thưởng.

Trong lúc xuất thần, ánh mắt hắn không tự chủ hướng về phía sau bình phong. Mơ hồ có thể nghe tiếng lật sách rất nhỏ, như tằm ăn dâu mùa xuân, khe khẽ nhẹ nhàng. Khung cảnh phía kia đối lập hoàn toàn với khung cảnh trước mặt hắn. Một bên chún tướng ồn ào nói chuyện, một bên chỉ có tiếng lật sách khẽ khàng cùng mùi hương thoang thoảng.

Nhưng dù rất nhỏ, hắn lại nghe được rất rõ ràng. Nghĩ thầm: Ba phần tư.

Văn thần thịnh thế, mãnh tướng loạn thế.

Đại Tề tuy có mãnh tướng, nhưng trước đó trong có loạn thần, ngoài có ngoại xâm, còn có thổ phỉ khắp nơi, miễn cưỡng lắm mới xem như an quốc không loạn, hơn nữa còn bị Giang gia áp chế, trăm năm qua ngoại trừ Thích gia, hầu như không còn Đại tướng nào khác.

Chúng tướn phía dưới hưng phấn thảo luận một phen, một lúc sâu mới hài lòng cáo lui.

Chờ võ tướng cuối cùng kính cẩn cáo lui, Tuyên Giác mới đi tới sau bình phong.

Ánh sáng sót lại của mùa hè chiếu qua cửa sổ, người trên giường đang chống trán, lười biếng lật trang sách. Quyển sách đó chỉ còn vài trang, sắp xong rồi.

Gần đây hắn lục đục với nàng rất nhiều, Tuyên Giác lạnh mặt, một hồi lâu không nói chuyện. Sau đó mới chậm vài tiếng hỏi: "Để ta lấy sách cho nàng.”

Nói xong, hắn đi tới trước giá sách bằng gỗ đàn hương, mắt ướt một vòng, dừng lại một cuốn, vừa định đưa tay lấy xuống thì giọng Tạ Trùng Tự lại lười biếng nói: "Không được, ta tự mình lấy.”

Lại nói: "Đừng lấy nữa, ngươi có cầm qua ta cũng không muốn đọc.”

Tuyên Giác mím môi, khó chịu trong lòng lại lan ra. Hắn nhìn quyển sách nàng sẽ thích phía trên. Quyển sách kia rất cao, nàng dù kiễng chân cũng không thể trực tiếp với tới, khi Tuyên Giác xoay người đi ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng ghế gỗ kéo dài, có lẽ là nàng đem ghế gỗ dời tới, muốn lấy cuốn sách kia.

Bỗng nhiên lạch cạch một tiếng, như là lúc rút sách dùng sức quá mạnh, giá sách bị đổ. Tiếng va chạm lớn nhỏ kéo nhau vang lên.

Trong ngự thư phòng xưa nay yên tĩnh, âm thanh đổ ngã này như bị khếch đại lên, dưới ánh nắng nhạt mơ hồ có thể nhìn thấy chút bụi mờ bị đánh động bay lên.

Tuyên Giác dừng lại, nhìn về phía sau, chỉ thấy sách trong góc quả nhiên rơi đầy đất. Thậm chí có một quyển rơi bên chân hắn, là “Dịch Kinh”. Còn mấy quyển sách khác đều rơi chồng lên nhau.

Trong lòng Tuyên Giác nhảy dựng - -

Tạ Trùng Tự mờ mịt rơi vào trong đống sách. Trước mặt nàng, là một hộp gỗ dài, trong hộp có một bức tranh đã nửa rơi ra ngoài.

Tạ Trùng Tự bị ngã đau, kêu một tiếng, xoa xoa cánh tay phải đã đỏ một mảng, nhìn thấy bức tranh nửa rơi ra kia, có chút tò mò, đưa tay ra.

“Đừng nhúc nhích!" Tuyên Giác sốt ruột lên tiếng, nhưng vẫn chậm một bước.

Tạ Trùng Tự đã mở quyển trục ra, sau đó không dám tin, ngây ngốc nhìn hắn: "Ly Ngọc?”