[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 110



_______________________

Trâm cài tóc là này là cái cuối xuân năm ngoài, trên đường Chu Tước, hắn tặng cho nàng.

Lần đó hắn nói với nàng, “Nếu điện hạ không thích thì cứ vứt đi.” còn nói bóng nói gió chiếc đèn lồng bị nàng bỏ lại ở Tô Châu.

Tạ Trùng Tự lúc ấy do dự không thôi, nhưng vẫn mềm lòng giữ lại, hôm nay lúc Diệp Trúc thay nàng trang điểm, chọn trang sức, mở hộp ra nàng tình cờ nhìn thấy, khẽ cười, liền chọn cây trâm này.

Liếc mắt một cái đã bị Tuyên Giác nhìn ra.

Nàng cười cười, dời ánh mắt, quét về phía chư thần, thu lại nụ cười nhạt nói: "Ngồi đi.”

Huynh trưởng tạm thời khó có thể về kinh, thế lực của huynh ấy trong kinh tạm thời do nàng quản.

Tạ Trị vốn định giữa năm sẽ trở về.

Hắn ở Bách Việt hơn một năm, như được khai thông. Hắn đào kênh mương dẫn nước, sửa đổi chính lệnh, cố gắng hết sức làm cho cuộc sống của bá tánh Bách Việt được tốt hơn.

Hơn nữa hắn từ nhỏ đã được nuông chiều, dắt mèo, chơi chó, nghe hát, gặp qua đủ loại người, từ thường dân, đến quan lại, Tướng quân. Nên sau khi đến Bách Việt ngược lại rất tự do tự tại, rất nhanh đã hòa mình vào lê dân bá tánh.

Đầu hạ Tạ Sách Đạo đã muốn Tạ Trị hồi triều, nhưng dân chúng Bách Việt không cho, mọi người đổ ra đường giữ chân hắn lại, cả đoàn người dài đến mấy dặm, Tạ Trị thấy vậy thì cũng không nỡ, liền đưa thư về, hắn ở lại Bách Việt một thời gian ngắn nữa, bàn giao xong chính vụ rườm rà, cuối thu sẽ về.

Tạ Trị còn chưa kịp về kinh thì chiến sự đã nổ ra. Thế lực các nơi đều bắt đầu rục rịch. Phía Bắc có Phụ hoàng tọa trấn, vậy hắn phải canh gác phía Nam, đề phòng biên qua đang khói lửa lại có người giở trò từ bên trong.

Lo lắng không yên, gửi cho Tạ Trùng Tự một phong thư.

Trong thư gửi về, Tạ Trị hẳn là tâm tình không tốt, nhưng câu từ vẫn cố kiềm nén: "Chiêu Dương thân thể yếu, kéo dài tới mùa thu năm nay đã là không dễ, đều là do huynh cố sức cưỡng cầu. Chuyện sinh tử của nàng, ta không thể cố chấp như vậy mãi, không được gặp lại cũng không sao. Về phần môn khách trong kinh, đều giao cho muội thay huynh quản, mọi việc đều nghe theo phân phó của muội, không cần kiêng dè.”

Lúc Tạ Trùng Tự nhận được phong thư này, đã hiểu rõ tâm tư của Hoàng huynh.

Vệ Húc cố gắng chống đỡ đến bây giờ, thật đúng là vì muốn gặp mặt huynh ấy lần cuối. Giải khúc mắc trong lòng huynh ấy.

Vị chiến thần Đại Lương không sợ trời không sợ đất này lúc cuối đời lại sợ nghiệp báo, sợ nghiệp báo của nàng lại ứng lên đầu Hoàng huynh, giống như Chu Lãng năm đó, vì thế tỷ ấy kiền trì vì Hoàng huynh chống đỡ đến tận bây giờ.

Cho dù Tạ Trùng Tự nhiều lần khuyên nhủ, hông cần cưỡng ép như vậy. Nhưng lần nào Vệ Húc cũng chỉ cười cười, thổi một hơi lên tấm kính, lưu lại một khoảng sương mờ, sau đó tiện tay vẽ một mặt trời, tiếp đó là một mặt trăng, thuận miệng nói: “Ta nguyện ý.”

Sau này Tạ Trùng Tự không quản nhiều nữa, nàng còn đang bận rộn thu thập môn khách của Hoàng huynh, lúc đầu tất nhiên sẽ có người không phục, Ôn Viễn liền hòa giải. Lời Ôn Viễn cũng không trấn áp được bao lâu, lúc sau lại không phục, bị Tạ Trùng Tự sửa trị một trận nên thân, lúc này đám người này mới nhận thức được, vị điện hạ được sủng ái luôn ở sâu trong cung này không phải hạng người dễ chọc, lúc này mới ngoan ngoãn lại.

Bởi vậy, tất cả mọi người ở đây tuy cung kính nhưng đều có chút thận trọng, vẫn là Ôn Viễn phá vỡ trầm mặc, nói: "Khụ, thỉnh cầu của Cố tướng điện hạ cũng biết, bệ hạ còn đang cân nhắc, nhưng... Nhị, Tam hoàng tử có lẽ đã kết minh, lời thỉnh cầu trong triều ngày rất nhiều."

Tạ Trùng Tự "A" một tiếng. “Xin hòa?” Có lẽ do Tạ Trùng Tự nhướng mày, ý cười bên môi ẩn chứa lửa giận, Ôn Viễn cũng nghẹn lại, không nói tiếp.

“Đúng, thỉnh hòa." Tuyên Giác thấy thế, nhẹ giọng tiếp tục nói.

“Bốn mươi năm trước Tề-Yến đánh nhau một lần, quân ta đại bại, phải cắt hơn mười tòa thành trì. Từ đó về sau, sĩ khí quân ta luôn bị áp chế. Hơn nữa quân đội Đông Yến từ trước đến nay đều hung ác, sau trận tranh ngôi, nội cảnh Đông Yến chém giết một trận, huyết khí vẫn chưa tan, bây giờ Đông Yến lại nhất trí đối ngoại, ai nấy đều liều mạng không muốn sống. Ngoại trừ Tiểu Thích tướng quân độc thủ Thương thành chưa bại, thì các lộ quân biên phòng khác đều là thắng ít bại nhiều. Cũng không phải là dấu hiệu tốt. Chắc hẳn quan viên trong triều lo lắng quân ta lại đại bại lần nữa, mới thỉnh nghị hòa.”

Hắn chỉ nói sự thật, lời nói cũng rất khách khí. Nhưng mấy người phái chủ hòa đang ngồi ở đây lại bị mấy câu này của hắn nói cho không ngóc đầu lên được.

Thích tiểuTướng quân tang phụ thân còn chưa được mấy ngày, đã mặc giáp ra trận, giết sạch quân Yến, thủ vững Thương thành, vậy sao mấy Tướng quân biên phòng khác lại vô dựng như vậy chứ?

Bọn họ là quan viên Đại Tề, vẫn còn đang yên ổn trong kinh, sao có thể tham sống sợ chết như vậy, yêu cầu nghị hòa làm tan rã sĩ khí quân ta được?

Quả nhiên có quan văn thẹn quá hóa giận: "Vậy Tuyên đại nhân nghĩ như thế nào? Ngươi cũng đã thấy chiến báo, tuy chỉ mới có mấy tòa thành sát biên giới bị đánh hạ, không cần lo lắng hãi hùng như vậy. Nhưng nhìn ý đồ của quân Yến, chính là nhắm thẳng vào Vọng đô. Vạn nhất lần này đám quân Yến kia chỉ cần thắng không cần mạng, thì phải làm sao?”

Tuyên Giác nói, "Đông Yến vừa trải qua nội loạn, hao tài tốn của, Yến quân có dũng mãnh đến đâu cũng chỉ là cung nỏ hết đà. Hơn nữa mùa thu sắp qua, trời đông giá rét, lương thảo y phục của quân Yến sẽ bị trì hoãn, đến lúc đó quân Yến liền tự mình rối loạn. Chậm nhất là kéo dài tới xuân hạ sang năm, thắng bại đã rõ ràng.”

Quan văn âm dương quái khí: "Nói thì nhẹ nhàng, còn chẳng phải do Tuyên đại nhân không có họ hàng, thân thích, bạn hữu theo quân đánh trận sao? Do đó đại nhân mới thản nhiên!”

Tuyên Giác thấy tâm tình vị quan văn này kích động, nên chỉ nhìn hắn không nói gì nữa.

Tạ Trùng Tự thấy thế ngăn lại: "Trương Nhân!”

Bị Tạ Trùng Tự quát, vị quan văn kia phục hồi lại tinh thần, giọng nói cũng thấp xuống: "... Khuyển tử vi thần ở trong binh doanh, vận khí không tốt, thủ ở Đông Kính. Tiện nội cùng gia mẫu ngày đêm lo lắng, khóc đến sắp mù hai mắt rồi. Thần cũng là do lo lắng quá nên vội vàng. Khiến cho điện hạ chê cười.”

Tạ Trùng Tự ung dung nói: "Người làm phụ mẫu tất nhiên lo lắng cho nhi tử mình, không phải là chuyện cười gì. Chỉ là Trương đại nhân, có người nghị hòa là lo thương binh dân, có người nghị hòa chỉ là vì...... Cầu vinh đoạt quyền. Tam Hoàng huynh không chỉ muốn nghị hòa, còn muốn đưa Cố Cửu Băng về Đông Yến. Nếu chúng ta thật sự buông tay, tiếp nhận đề nghị của Cố Cửu Băng, mang hắn ra biên quan, chỉ sợ quân địch còn chưa lui, chúng ta đã bị hắn đâm cho vạn kiếp bất phục.”

Có người khuyên nàng: "...Cũng không phải không được, điện hạ, người xem, Cố Cửu Băng là Thừa tướng Đông Yến, biết đâu lời của hắn ta thật sự có ích..."

"Các ngươi bao nhiêu tuổi hả, đang lúc tráng niên mà đều điếc hết cả rồi ư?!" Tạ Trùng Tự vốn đang đè nén hỏa khí, lại bị lời này chọc cho nổi giận, vỗ bàn hỏi, "Từng chuyện, từng chuyện, các ngươi đều nhìn không ra hắn ta đang lấy lùi làm tiến. Đầu tiên là đưa ra một yêu cầu quá phận, để Phụ hoàng suy xét thiệt hơn, sau đó lại giảm yêu cầu, như vậy Phụ hoàng sẽ buông lỏng, hắn liền đạt được mục đích thật.”

Mọi người á khẩu. Có người nhìn ra manh mối, mở miệng phụ họa: "Thần thấy gần đây người theo phe chủ hòa ngày càng nhiều, nếu thật là như vậy... mấy người này....!” Sau lưng hắn toát ra mồ hôi lạnh.

Tạ Trùng Tự cười lạnh: "Đúng vậy, những người này, đều là người của Nhị ca, Tam ca. Nói cách khác, những người này đều là người của thị tộc. Như thế nào, sợ bị bọn chúng dẫm chết sao?"

Chư thần vội nói không dám.

Tạ Trùng Tự cười lạnh, nàng dựa vào ghế sau, bưng trà nóng lên nhấp ngụm, nói: "Đám này ăn cây táo lại rào cây sung, quốc sự cũng dám tính toán mưu lợi. Ghi nhớ tên từng người cho bổn cung, sau này bổn cung sẽ tính sổ với bọn chúng sau. Về phần các ngươi, phải chủ trương chiến, nếu còn có ai dám nhắc lại...”

Nàng cố tình bỏ lửng câu. Nhưng ý tứ phía sau không cần nói cũng biết. Còn có ai dám nhắc tới, chính là nội gián Tam Hoàng huynh cài vào.

“Vậy...... chuyện của Cố Cửu Băng?”

Tạ Trùng Tự nhướng mắt: "Các ngươi ngăn được sao? Dịch quán cănh gác nghiêm mật, thị vệ ba vòng trong ba vòng ngoài, sợ là đến một con ruồi cũng không bay lọt vào được. Tam ca canh gác nghiêm mật như vậy, không phải là để ý Cố Cửu Băng, mà là đang để ý công lao của huynh ấy.”

Kỳ thật đừng nói Tam ca mà ngay cả nàng, lúc nghe đề nghị của Cố Cửu Băng, cũng động tâm. Nếu không phải sợ lật thuyền trong mương, chỉ sợ nàng đã đáp ứng, mượn chuyện này phản công quân Đông Yến.

Ôn Viễn nghe lời nói của Tạ Trùng Tự, biết Tạ Trùng Tự cũng định lui một bước, trong lòng hiểu rõ. Hắn thở dài: "Điện hạ cũng đừng khổ sở. Nếu địch không động ta cũng không thể động, nếu không có việc lần này, không biết đến lúc nào ta mới tra là mật thám của thị tộc đang cài trong triều. Hơn nữa, ngoài trừ thị tộc, thế gia trong kinh cũng trợ lực cho Tam Hoàng tử. Chúng ta trái phải đều thụ địch, quả thật nên lui một bước, tính toán dài lâu.”

Chờ chúng thần đi rồi, Tạ Trùng Tự còn đang bưng chén trà sững sờ. Rõ ràng tâm tình không tốt.

Tuyên Giác bước đến dời chén trà lạnh trong tay nàng ra, gọi nàng một tiếng.

Tạ Trùng Tự lúc này mới hoàn hồn: "A? Chàng không đi cùng bọn họ sao? Ta cũng không nói muốn giữ chàng lại.”