Tuyên Giác bình tĩnh phân tích: "Thích gia quân thủ ở Mạc Bắc có thể lui về Vọng đô, tướng sĩ đóng ở Tương Châu cũng có thể lui về thủ vững kinh thành, chỉ có phía Nam Thương thành là không thể. Tốn công vô ích, không bằng mở lối tắt khác. Vừa lúc mấy nay ngươi cứ như mèo vờn chuột với quân Yến, nếu ngươi xuất binh bọn họ sẽ không quá đề phòng, nhưng một khi ngươi lui quân thì chúng liền phát hiện ra. Lúc đó ngươi sẽ hai mặt thụ địch, phía sau còn có Giang gia! Không bằng đánh cược một phen, nếu thật không được ngươi cũng có thể vòng qua Bách Việt nhanh chóng hồi kinh.”
Thêm nữa, Văn Lan biết tường tận bố phòng và cách đánh của quân Yến.
Thích Văn Lan lớn tiếng: "Ngươi đừng nói lôi thôi dài dòng, đau cả đầu, Ly Ngọc, ngươi nhìn ta! Ta hỏi ngươi, ngươi nắm chắc mấy phần?”
Tuyên Giác: "Bảy phần.”
“...Bảy phần... Vậy còn ba phần nữa đâu?”
Tuyên Giác thản nhiên nói: "Ba phần nữa không ở chỗ ta. Phải xem quân đội các nơi có làm nên chuyện hay không, có thể níu chân quân chủ lực của Đông Yến bao lâu.”
Phát hiện được thâm ý phía sau, Thích Văn Lan hít một hơi lạnh: "Ly Ngọc, ngươi...”
Tuyên Giác nhẹ nhàng ngước mắt: "Ta nói bảy phần, không phải chỉ việc cản bước quân Yến đánh phá Đại Tề. Mà bảy phần ta nói là chỉ việc đánh vào Kinh thành Yến quốc, sau đó toàn thân trở ra. Còn nếu ngươi chỉ băn khoăn việc đánh vào Sử kinh, thì ta nắm chắc mười phần. Còn Thích gia quân ở phía Tây, ngươi cho tướng lĩnh đáng tin mang mật hàm, điều binh lui về sau, một nửa trợ giúp thủ Vọng đô, nửa còn lại tiếp tục bí mật đi xuống phía nam Ứng Thiên. Thừa dịp hỗn loạn quét sạch Giang gia – chuyện đã đến nước này, không cần băn khoăn nữa."
Cả doanh trướng tĩnh mịch như tờ.
Tuyên Giác thấy không ai nói gì, khách khí nói: "Chư vị có gì muốn hỏi không?”
Tuyên Giác sinh ra tướng mạo cực kỳ xuất sắc, tóc mai như đao, lông mày như vẽ, cả người cao thẳng như trúc, khí chất lại vững chãi như tùng.
Hắn xưa nay đối xử với mọi người vô cùng nhã nhặn, ôn hòa. Mấy vị tướng lĩnh từ trước đến nay chỉ xem hắn như một quan văn bình thường, bụng đầy kinh thư, yếu ớt vô lực. Nay tự nhiên nghe được thủ đoạn cả hắn, ai nấy đều kinh sợ.
Nhất thời không ai có thể đáp lời.
Sau một lúc lâu, Thích Văn Lan nói: "Cho chúng ta nửa ngày suy nghĩ. Đây không phải là chuyện nhỏ, không thể chỉ dựa vào mấy lời của ngươi liền định xuống.”
"Được.” Tuyên Giác cho mấy vị Tướng quân nửa ngày để suy nghĩ, sau khi trở về doanh trướng, thì ngồi vào bàn trải giấy nghiền mực, sau đó thả Thanh Loan điểu hắn đã sửa xong ra.
Thư gửi đi chỉ có một chữ: Chờ.
Cùng lúc đó, binh lính trạm dịch cưỡi khoái mã mang theo tin tức và chiến báo về kinh, khói báo động cũng bốc cao.
Tuyên Giác không trông cậy vào khói báo động này có thể truyền về đế đô. Ngoại trừ Thương thành có mấy tốp binh mã Đông Yến thỉnh thoảng nháo động, thì các nơi đều theo như tính toán của Tạ Ôn, quân mã Đông Yến đã rút lui sạch sẽ.
Thích Văn Lan đứng ngồi không yên, buổi chiều hôm đó, sau khi Tuyên Giác vẽ ra bản đồ địa hình Đông Yến, liền đập tay dứt khoát, “Tiến quân tấn công Đông Yến.”
Thích Văn Lan nhìn về phía Tuyên Giác, thấy hắn vẫn ung dung tự tại, nhíu mày hỏi: "Ngươi không vội?”
"Vội.” Tuyên Giác thẳng thắn, "Nhưng vội thì giúp được gì? Vô ích. Hơn nữa, ta tin nàng.”
Thích Văn Lan sững sờ.
Giọng Tuyên Giác dịu dàng đi vài phần: "Nhĩ Ngọc muốn trừ Tạ Ôn, nhưng nàng sợ xảy ra loạn không áp chế được, đã sớm âm thầm điều binh. Dựa theo kế hoạch, trước khi Yến quân đột kích, mấy lộ quân phụ cận kinh thành đã sớm sẵn sàng, thêm nữa, giờ đây ngươi điều năm vạn quân Thích gia ở Mạc Bắc về kinh, nàng tự có cách tiếp quản nhánh quân mã này. Ngươi xem, đây có tính là đường sống không?”
Một hy vọng, một đường sống, lấy Vọng đô làm mục tiêu.
Nếu không phải nàng sớm đã điều động binh mã, chỉ dựa vào Vệ Lâm quân thủ Vọng đô, căn bản là không thủ nỗi. Còn bây giờ mới điều động binh mã sợ là không còn kịp. May mắn! Xem như một mũi tên trúng hai con nhạn.
Chút nắng còn xót lại cố xuyên mây chiếu xuống, mấy sợi nắng vương trên tóc, trên mi của Tuyên Giác, hắn rũ mi, nói: "Không tính là tử cục, có thể giải.”
Thích Văn Lan vốn định truy hỏi thêm, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, lại im lặng, nhìn về phía Bắc xa xôi, thầm mặc niệm trong lòng: Tất cả đều phải bình an.
Tuyên Giác từ trước đến nay tính toán việc gì cũng đều trù tính rất kỹ, hắn nói một câu “Không tính là tử cục.” tương đương với “Phần thắng rất lớn.”.
Vì vậy, ngay ngày hôm sau, Thích Văn Lan liền vội vàng hạ lệnh. Triệu tập Thích gia quân ở phía Tây lui lại. Phái một phó Tướng đáng tin bên người, mang theo kế hoạch cùng ấn tín chạy thẳng về Vọng đô, dặn phó Tướng đưa kế hoạch và ấn tín đến tận tay Tạ Trùng Tự, nhằm giảm bớt phiền toái cho nàng. Lại phái thêm mấy vị mãnh tướng, xuôi theo Thích gia quân, nửa đường tách quân ra, tiến thẳng về Ứng Thiên. Giang gia lần này Thích Văn Lan hắn định chắc rồi! Sau khi mấy vị Tướng quân rời doanh, Thích Văn Lan nhanh chóng chỉnh đốn quân trang tiến quân đánh thẳng đến Sử kinh, kinh đô Đông Yến.
Cùng lúc đó, Tạ Trùng Tự ở Thái Cực điện đang lật sách giải buồn, nàng làm như mệt mỏi xoa mi tâm, hỏi cùng nhân bên cạnh: "Giờ nào rồi?"
“Hồi điện hạ, đã gần đến giờ hợi rồi ạ." Cung nhân cung kính trả lời.
Tạ Trùng Tự liếc hắn một cái: "Ngươi nhìn có chút quen mắt, bổn cung thường xuyên nhìn thấy ngươi, ngươi tên là gì?”
Cung nhân kinh sợ: "Nô tài Triệu Lam, không nghĩ tới điện hạ lại thấy nô tài quen mắt, là phúc phận của nô tài.”
Triệu Lam dáng người cao thẳng, mi thanh mục tú, kiếp trước hắn từng giảng hòa cho nàng và Tuyên Giác không ít lần. Tạ Trùng Tự nhìn hắn, tựa như thấy được khung cảnh máu tanh tranh đoạt hoàng quyền kiếp trước, khẽ mĩm cười: “Triệu Lam?
Sương mù trong núi, như thật như giả, như mộng như ảo, là một cái tên hay.”
Tạ Trùng Tự che môi ngáp một cái, buông sách xuống nói: "Canh giờ cũng không còn sớm, bổn cung về trước. Quyển sách này là bản lẻ. Cuốn trước khi bổn cung còn nhỏ nghịch ngợm đã xé mất, lúc đó Phụ hoàng đau lòng không thôi. Thôi, cuốn sau này bổn cung không mang về nữa, tránh hư hỏng. Ngươi cất kỹ, lần sau ta sẽ đọc tiếp.”
Triệu Lam nhanh chóng đáp ứng. Sau khi cung tiễn Tạ Trùng Tự hồi cung, hắn trở lại điện cẩn thận đặt thẻ sách vàng vào trang nàng đang đọc dở, còn cố ý ghi nhớ số trang. Xong xuôi rồi mới nhẹ nhàng đặt sách lên kệ cao.
Sau đó, Triệu Lam thần thái tự nhiên đi vào ngự thư phòng, giả bộ lau chùi ngự án, còn cẩn thận sắp xếp mấy chén trà, cố ý chậm tay quan sát tỉ mỉ.
Triệu Lam quan sát môt vòng, thấy không có ai, cúi thấp người gảy bột mịn trong đầu móng tay rắc lên mép mấy cái chén. Làm xong lạt động tác, hắn tự nhiên ngẩng đầu, giả vờ chỉnh trang lại đồ trên ngự án, rồi mới lui ra.
Một ngày sau, Tạ Ôn hồi triều.
Lần này có thể nói là Tam Hoàng tử hồi triều vô cùng vinh quang. Vạn các lão Vạn Thủ Thành là lão sư của hơn nửa số quan viên trong triều, ông còn là Thái phó của Hoàng tử, Công chúa. Lời ông nói đến Tạ Sách Đạo còn phải suy xét mấy phần.
Giờ đây, ông đã đầu nhập vào phe cánh của Tạ Ôn, nhân lúc hắn hồi triều danh vọng đang cao tất nhiên phải nói giúp hắn mấy lời rồi. Chỉ cần ông khen Tạ Ôn một câu, phía sau liền có quan văn triều thần từng là học trò của ông đem mỹ danh của Tạ Ôn truyền bá ra ngoài.
Ngày Tạ Ôn về kinh, bách tính nghênh đón hắn tụ tập đông nghẹt cả phố dài, con đường Chu Tước rộng lớn cũng bị người người chen đến chật như nêm.
Lúc Tạ Trùng Tự nghe được tin tức, nàng đang ở trong cung Thích Quý phi.
Tạ Trùng Tự sinh ngày ba mươi tháng chạp, cho dù không có tiệc cuối năm, thì Phụ hoàng cũng vì nàng mà tổ chức tiệc sinh nhật vô cùng hoàng tráng. Năm nào người cũng cho đốt đền Khổng Minh, có mấy cái dèn còn do tự tay người viết.
Có lẽ là là do ngày đông rét đậm, Nhĩ Ngọc điện hạ ngày thường cao quý nay cũng có chút ủ rũ, đến cả nói chuyện cũng lười biếng: "Thích di, năm nay đặc biệt, người sắp xếp đơn giản thôi ạ. Người một nhà chúng ta cứ ngồi xuống ăn một bữa cơm là được, Hoàng huynh cũng sắp về rồi.”
Tạ Trùng Tự nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ là ngại phiền. Tiệc sinh nhật năm nào cũng có một đống người, bọn họ tính toán lẫn nhau còn làm hại ta phải ngồi yên một chỗ, trên người còn mang một đống trang sức váy áo, đau hết cả người.”
Thích Quý phi bị nàng chọc cười, vừa định nói cái gì, thì thấy có ám vệ đến báo. Người đó cúi người nói gì đó bên tai Tạ Trùng Tự, nàng nghe xong chỉ khẽ gật đầu.
Ý cười bên môi Thích Quý phi càng sâu.
Ám vệ trong cung chỉ có hai nhánh. Một nhánh chỉ nghe theo lệnh của Hoàng thượng. Còn một nhánh còn lại, năm đó sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, Hoàng thượng liền giao cho Nhĩ Ngọc.
Hành động này không chỉ đơn thuần là sủng ái, mà cao hơn nữa là sự coi trọng. Đến Thái tử còn không có nữa mà.
“Tam ca đã trở lại." Sau khi ám vệ lui ra, Tạ Trùng Tự cười híp mắt nói với Thích Quý phi, "Hôm nay sẽ vào cung. Hẳn là Phụ hoàng sẽ thưởng lớn, chỉ là không biết mấy tên thất phu kia sẽ ép Phụ hoàng lập huynh ấy làm Thái tử như thế nào.”
Thích Quý phi chỉ cười, không bàn chuyện triều chính.
Lời Tạ Trùng Tự nói không sai một chữ. Sau khi Tạ Ôn vào triều báo cáo, Tạ Sách Đạo vui mừng ra mặt, phong thưởng vô cùng nhiều, thăng liền hai cấp, tạm thời phụ trách việc quản lý hộ vệ kinh thành.
Hôm sau, trên triều, vô số người lên tiếng muốn Hoàng thượng phong Tạ Ôn làm Thái tử, người sau nói còn hùng hồn hơn người trước.
Tạ Sách Đạo nghe mà tức giận, trong lòng ông chỉ có Tạ Trị xứng làm Thái tử, nhưng khi thấy quần thần đồng lòng lên tiếng, ông cũng không thể không xuống nước, lui một bước. Trước điện khen ngợi Tạ Ôn mấy câu, nhẹ nhàng trấn an.
Tuy chuyện lập Thái tử vẫn còn bị Tạ Sách Đạo tìm cớ kéo dài, nhưng Tạ Ôn có công khuyên hàng lui địch, lại có quần thần ủng hộ, hắn tự thấy bản thân đã nắm chắc phần thắng.
Lại qua hai ngàynữa, sau khi mặt trời lặn, Tạ Sách Đạo mới vừa dùng xong bữa tối, bỗng nhiên che miệng ho khan, chỉ chốc lát có máu tràn ra từ kẽ tay.
Thái giám tổng quản Tưởng Minh thấy vậy liền thất kinh: "Truyền thái y, mau truyền thái y!!”
Theo sau tiếng hét này, là một đêm không yên. Điện Minh Đức sáng đèn cả đêm, cung nhân đứng hầu trongg ngoài vô cùng lo lắng, thi thoảng lại sợ sệt liếc nhìn đám Thái y ra ra vào vào, ai nấy đều căng thẳng, nhất là khi thấy đám Thái y ngày càng gấp gáp, sắc mặt ai nấy đều trầm xuống.
Nếu Hoàng chết bất đắc kỳ tử nhất định sẽ nhấc lên một trận phong ba đẫm máu!
Ngày thứ hai, đã không thể giấu nỗi, nhân mã bốn phía đều đã nhận được tin tức, mọi người đồng loạt tiến cung thăm dò, ngoài điện Minh Đức quỳ một đống người.
Có triều thần, có phi tần, có Hoàng tử sốt ruột không nhịn được, cũng có mấy vị Vương gia, Quận chúa, Hoàng thân quốc thích.
Trời đổ tuyết, lạnh như vậy cũng không cản được đám người này, ai cũng nghiêm túc quỳ thẳng, trên mặt đều là sự lo lắng.
Chạng vạng ngày thứ ba, tiếng chuông chùa Hàn Sơn vang lên phía xa. Tiếng chuông ngân vang cứ quanh quẩn trong cung không tan.
Tuyết vẫn rơi, thậm chí ngày càng dày.
Lại qua thêm một chút nữa, cửa chính điện Minh Đức cuối cùng cũng được mở ra.
Khuôn mặt vốn tròn trịa phúc hậu của Tưởng Minh nay đã nhuốm màu tang thương, chỉ cần liếc mắt qua cũng thấy được sự mệt mỏi, hắn khóc rống lên, nức nở nói: “Bệ hạ,... bệ... bệ hạ băng hà rồi...!”
Đám người quỳ trước điện kia an phận đã lâu, nge vậy cuối cùng cũng rối loạn cả lên, không cần biết bọn họ có tâm tư gì, nhưng khi nghe Tưởng Minh khóc lớn rất biết điều mà khóc theo, trên mặt đều là vẻ đau lòng không thiết sống.
Đám người này càng khóc càng lớn.
Tạ Trùng Tự mấy ngày nay bồi bên giường bệnh, khi nãy cũng ra cùng Tưởng Minh, nhìn đám người khóc lớn, nhắm mắt lại, nàng cố gắng nghe tiếng chuông đồng ngân lên ở phía xa. Bên tai còn có tiếng gió tuyết gào rú xen lẫn.
Trên trời mây đen kéo đến, che cả ánh trắng non.
Sau khi nghe đủ tiếng khóc như ma quỷ đòi mạng kia, Ta Trùng Tự mở mắt, trầm giọng nói, “Mời chư vị đứng dậy. Chuyện đã thế này, có khóc thêm nữa Phụ hoàng cũng không thể trở lại. Bổn cung đã cho người giục ngựa đi từ sớm, chúng ta chờ Hoàng huynh về định đoạt, cũng chỉ mấy ngày thôi.”
Không ngờ lại có thần tử to gan cao giọng: "Vì sao phải đợi Bách Việt Vương hồi kinh mới có thể định đoạt?”
Thành Vương là phong hào mới của Tạ Ôn, Tạ Ôn hẳn là rất thích phong hào này, người dưới trướng hắn cũng thuận theo ý hắn, sửa miệng một tiếng Thành Vương, hai tiếng Thành Vương, vô cùng thuận miệng.
Tạ Trùng Tự nhướng mày, không nhanh không chậm lấy thánh chỉ ra, vỗ vào ngực Tưởng Minh còn đang nghẹn ngào, nói: "Đọc!”
Tưởng Minh lau nước mắt, cố chống đỡ đọc xong thánh chỉ.
Trong thánh chỉ, mấy lời khen ngợi kéo dài miên man, đại ý: Phong Tạ Trị làm Thái tử, kế thừa Đế vị, lập tức đăng cơ.
Tiếng ồn ào phía dưới im bặt, đám người không ai dám ho he tiếng nào, nin thin nghe Tưởng Minh đọc chiếu chỉ. Cả đám người chỉ sợ gió lớn làm cho mình nghe sót điều gì.
Nụ cười giả tạo trên mặt Tạ Ôn dần biến mất, thay vào đó là cặp mắt trừng lớn. Ánh mắt hắn nhìn về phía Tạ Trùng Tự tựa như dao găm, hận không thể giết chết nàng.
Tạ Trùng Tự không hề sợ hãi, ung dung nhìn lại, trong ánh mắt còn toát ra vài phần trào phúng, như là đang nói: Nhìn xem, ngươi tính toán đủ đường thì có ích gì? Phụ hoàng chính là trắng trợn thiên vị huynh muội chúng ta đấy!
Hai người chỉ đối mắt nhìn nhau, lại như đao kiếm, quân mã ra trận.
Tạ Ôn cố dịu dàng, giọng đầy lo lắng nói: "Tưởng công công chú ý thân thể.”
Trong giọng còn có vài phần nghẹn ngào: "Chuyện phía sau... của Phụ hoàng... đúng là nên chờ A Trị về định đoạt... dù sao lúc tại thế... Phụ hoàng thương hắn nhất...”
Nói xong liền quỳ xuống, cúi đầu nói: "Bổn vương ngày thường làm nhi tử không tận hiếu cùng người, đêm nay ở lại đây bồi người...”
Tạ Trùng Tự như cười như không nhìn hắn, lại đưa mắt nhìn xa một chút, thấy quần thần phía sau đều đang căm phẫn, nhẹ giọng nói với Tạ Ôn: “Tam ca thật là hiếu thuận.”
Tạ Ôn thật sự quỳ một đêm.
Ngày hôm sau vào triều, đến đứng còn không vững, là do quần thần đỡ hắn.
Theo đạo lý, Đế vương băng hà, quần thần không cần lên triều, nhưng nay là tình huống đặc biệt, trong ngoài loạn thành một đoàn, Thái tử không ở trong kinh, Tạ Sách Đạo lại băng hà đột ngột, nên có rất nhiều chuyện cần xử lý.
Tuy hôm qua vừa tuyên đọc thánh chỉ, nhưng đám quần thần cũng không mấy để tâm, hôm nay vào triều cả đám đều vây quanh Tạ Ôn xin ý kiến.
Ôn Viễn đứng một góc nhìn hết thẩy mọi việc, ngoài mặt, ông không dính dáng đến bất cứ thế lực nào, chỉ trung với Hoàng thượng. Nay thấy Tạ Ôn đắc ý đứng chính giữa quần thần chỉ nhếch mép cười mỉa.
Tình cờ liếc mắt nhìn vị Lễ bộ thị lang bên cạnh, vừa nhìn liền thấy người này rất hợp mắt mình. Nhưng tuổi tác của ông đã lớn, nghĩ nửa ngày mới nhớ ra vị đại nhân trẻ tuổi này tên là Tuyên Tông.
Tuyên Tông đứng một bên cũng không nhàn rỗi, hắn tỉ mỉ nhớ lại mưa gió trên triều mấy ngày nay. Nhớ kỹ tên từng người, còn cẩn thận phân loại đám người trên điện, xem ai theo phe Tạ Ôn, ai trung lập bàng quang, ai theo phe Tạ Trị vừa được sắc lập làm Thái tử.
Tuyên Giác theo sau Tạ Trị, từ lâu đã mưu tính vì Bách Việt Vương, tất nhiên cũng không giấu huynh trưởng nhà mình, tính toán như thế nào đều nói rõ với Tuyên Tông.
Tuyên Tông cân nhắc nửa ngày, trong lòng thở dài, thầm nghĩ: Thêm đám quan nhỏ gió chiều nào theo chiều ấy, người theo Tạ Ôn thật không ít.
Trên triều, thậm chí còn có người cao giọng không xem Tạ Trị ra gì, còn lớn gan nói “Không là Thành Vương thì không phục.” Thiếu nước xách long bào khoác lên người hắn để hắn lập tức đăng cơ.
Nhìn bề ngoài, Tạ Ôn thực sự có quá nhiều ưu thế.
Tạ Trị còn chưa về kinh, đang ở cách đây trăm dặm. Vừa đúng ý quần thần. Trên triều, trong nội cung, trên phố, đều có mạch nước ngầm chảy cuồn cuộn, như ẩn chứa sức mạnh, chỉ chờ ngày bộc phát.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tạ Ôn rốt cuộc không chờ nổi nữa
Hôm đó, quần thần đang lên triều thương thảo đại sự, tự nhiên Triệu Lam xuất hiện. Hắn vừa khóc vừa nói. Ý là, Nhĩ Ngọc điện hạ sai hắn hạ độc bệ hạ, di chiếu cũng là do Nhĩ Ngọc điện hạ ngụy tạo, ý chỉ lúc đầu của bệ hạ là phong Thành Vương làm Thái tử!
Lời vừa nói ra, cả triều liền xôn xao. Ánh mắt nhìn về phía Tạ Trùng Tự đều thay đổi.
Tạ Trùng Tự bị đám quần thần bắt ép, phải lên triều đường chứng minh trong sạch. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Tạ Ôn nói: "Tam ca, huynh đang nói gì vậy. Thánh chỉ đó là thật hay giả trong long huynh biết rõ.”
Là thật thì sao? Lúc này thật giả không còn quan trọng nữa!
Tạ Ôn cười lạnh một tiếng, đột nhiên lớn giọng: "Ngươi dám ăn nói hồ đồ! Ngươi là thứ bất trung bất hiếu! Nhĩ Ngọc, uổng công Phụ hoàng thương ngươi như vậy! Vậy mà ngươi lại dám hạ độc hại người! Còn dám to gan giả mạo di chiếu! Còn không quỳ xuống nhận tội?!”
Tạ Trùng Tự sợ lạnh, trên tay còn đang ôm lò than sưởi tay: "Quỳ xuống nhận tội? Thật nực cười, hôm nay bổn cung thật muốn xem, ai dám động vào bổn cung!!”
Hôm nay Tạ Trùng Tự mặc cung trang dày, màu trắng thuần, vì còn “tang sự” chưa xong, nên không trang điểm, đeo trang sức. Cả người từ trên xuống dưới đều giản lược, sạch sẽ. Nàng liếc mắt nhì thị vệ trong cung, chỉ thấy thị vệ đứng nghiêm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Bỗng nhiên bật cười, nhìn Triệu Lam, nói: "Triệu Lam a, ngươi tuy nhát gan, nhưng làm người không tệ. Trước đây cung nữ thái giám làm sai ngươi đều đứng ra xin giúp, không để họ chịu tội. Thật đáng tiếc!”
Trong lòng Triệu Lam có quỷ, khi nãy đã lấy hết dũng khí để tố giác Tạ Trùng Tự, nãy giờ đều sợ hãi cúi đầu, không dám ngẩng lên, giờ nghe Tạ Trùng Tự điểm đến tên mình, kinh ngạc ngẩng đầu.
Hắn vốn chỉ là một thái giám nhỏ nhoi, sao có thể bảo vệ người khác? Nhĩ Ngọc điện hạ là đang có ý gì? Điện hạ sợ hãi nên bối rối, nói sai ư?
Chỉ thấy vị điện hạ trước mắt cao cao tại thượng, liếc xuống nhìn hắn, than tiếc nói, “Ngươi trung thành như vậy, thật đáng tiếc. Nhưng chàng sẽ không lưu ngươi lại.”
Ly Ngọc còn ở Thương thành xa lắm.
Phản ứng đầu tiên của Tạ Ôn cũng như vậy, nghĩ người muội muội này của hắn hẳn là đã sợ tới mức nói lời mấy lời ngu ngốc. Nhưng hắn nghĩ tới tính cách tiểu ma vương của nàng từ nhỏ, lại cảm thấy chút mưa gió này chưa đến mức dọa nàng, nghi ngờ nói: "Nhĩ Ngọc, đến giừo phút này ngươi còn nói lời bậy bạ gì đó? Còn ở đây đe doạ người khác. Nếu không phải Triệu Lam can đảm tố cáo ngươi, thì chúng ta không ai biết ngươi lại làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Dám mưu hại Phụ hoàng, giả truyền di chiếu. Đây chính là tử tội.”
“Đúng vậy, là đại tội." Tạ Trùng Tự rũ mắt, đầu ngón tay vuốt ve lò sưởi, nhiệt độ ấm áp trên tay khiến nàng thả lòng, "Theo lý nên chém đầu, ngũ mã phanh thây, lăng trì đến chết. Đúng không, Tam ca?”
Tạ Ôn nhìn thái độ thản nhiên của Tạ Trùng Tự, cảm thấy có chỗ không đúng, lúc này mới nhìn thoáng ra ngoài điện, Tạ Trùng Tự cũng nhìn theo, nói: "Tam ca đang chờ nhân mã của ngươi vào cung “Cần vương” ư?”
Tạ Ôn quay lại híp mắt.
Bên tai truyền đến tiếng vó ngựa, tiếng giáp nặng cũng vang lên, hẳn là người của hắn đã bao vây Thiên Kim Khuyết rồi, nhưng sao nha đầu này lại biết, đã biết sao còn có thể trấn tỉnh như vậy?
Tạ Trùng Tự cười khẽ: "Tam ca không đợi được đâu. Đêm qua lúc chúng còn ở ngoài thành, đã bị ta cho người giết hết. Vũ Lâm vệ vẫn ở trong cung, không bị kế điệu hổ ly sơn của huynh dụ đi mất.”
Quần thần trên đại điện cũng bị lời này của Tạ Trùng Tự dọa sợ, bất giác lui mấy bước.
Tạ Ôn cuối cùng cũng ý thức được, hai đồng tử co rút mạnh, nặng ra một câu từ kẽ răng: "Ngươi muốn mưu phản sao?!"
Tạ Trùng Tự không thèm để ý, chỉ nhíu mày nói: "Tam ca, muội muội ta đây rất coi trọng huynh a.”
Năm vạn binh mã, nàng điều hơn nửa vào cung, để lại hai vạn trong thành.
“Nhưng... huynh vẫn còn kém một chút...” Tạ Trùng Tự bỗng nhiên cao giọng nói, "Người đâu, bắt loạn tặc Tạ Ôn lại!”
Lập tức có ám vệ hiện ra, bắt lấy Tạ Ôn.
Khóe mắt Tạ Ôn như muốn nứt ra: "Ngươi dám! Ngươi có tư cách gì?!”
Tạ Trùng Tự "A" một tiếng, cúi người nói: "Ta không có tư cách, nhưng có người có đấy.”
“Ai?! Tạ Trị sao? Hắn cũng xứng? Thật nực cười.”
“Không phải a.” Tạ Trùng Tự thu lại ý cười, nhìn ra ngoài điện.
Trong điện lặng như tờ. Có triều thần nhìn theo ánh mắt nàng, vừa nhìn cả người run rẩy, lão thần lớn tuổi thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Tạ Trùng Tự nở nụ cười, nhìn vị Cửu ngũ chí tôn đang chậm rãi đi vào, nhẹ nhàng hành lễ: "Phụ hoàng.” Nàng thả xong mấy quả bơm nặng ký làm cho lòng người tan rã, thì lui lại, đứng nhìn đám quần thần đang run như cầy sấy dưới điện.
“Phụ hoàng...?” Tạ Ôn không thể tin quay đầu lại, nghe người đang tiến vào hét lớn: "Nhĩ Ngọc không có tư cách, Thái tử không xứng, vậy trẫm thì sao?”
Người tới chính là Tạ Sách Đạo đã chết bất đắc kỳ tử mấy ngày trước.
Trận giả chết này, môn khách Thái tử biết được không ít tin tức, nhưng trong cung, chỉ có Tạ Sách Đạo và Tạ Trùng Tự biết rõ.
Thích Quý phi sau khi nghe tin khóc đến ngất xỉu mấy lần, còn tìm chết mấy lần, là do Tạ Trùng Tự sai người cứu được, đặc biệt phái người theo sát trông coi.
Tưởng Minh cũng thất thố mấy ngày. Hôm nay còn chưa tỉnh táo lại, cứ ngây ngốc đi theo sau Tạ Sách Đạo, bộ dáng gặp quỷ vậy.
Nhưng chính là nhờ phản ứng chân thật của bọn họ, mới có thể lừa gạt được tất cả mọi người, bao gồm cả Tạ Ôn.
Tạ Ôn đã tin là thật, thậm chí còn tính mạo hiểm để soán ngôi. Đáng tiếc lại bại ở phút cuối.
Tạ Trùng Tự ít nhiều có điều cố kỵ, nhưng Tạ Sách Đạo thì không. Ông hành xử quyết đoán, cho người bắt giam Tạ Ôn, cùng toàn bộ thê thiếp, con cái, mẫu tộc. Môn khách, phe cánh, và những tên quan lại trung lập mới nương nhờ hắn mấy ngày nay đều bị bắt hết. Người bị cắt chức, người bị lưu đày, người giết ngay. Nhanh chóng, gọn gàng.
Tạ Ôn thất thế, bị giam vào Tông Nhân phủ. Hai ngày sau, Tạ Trùng Tự đến gặp hắn: "Thắng làm vua, thua làm giặc. Tam ca, đừng trách muội.”
Tạ Ôn hung hăng trừng nàng, môi cũng bị hắn cắn đến bật máu: "Ngươi cho rằng hoàng huynh của ngươi có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng đế? Phía sau ta còn có Giang gia. Thế lực Giang gia còn đó, ta còn có thể đông sơn tái khởi.”
“Ta mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào." Tạ Trùng Tự cười lạnh. "Tam ca, bổn cung gọi ngươi một tiếng Tam ca, thì ngươi thật sự nghĩ bổn cung kính ngươi như huynh trưởng?! Thật nực cười. Ngươi tính toán cũng thật tốt. Nhưng tiếc chỉ là công dã tràng. Không lẽ ngươi còn muốn mưu phản, giết vua, soán vị? Hay là ngươi muốn dùng công lao của ngươi để tiếp tục biện bạch? Là công lao dùng sứ thần đánh lui quân địch? Còn không sợ người khác chê cười ngươi ư? Tam ca a Tam ca. Ngươi là thật không biết hay là đang giả ngu với bổn cung? Ngươi không biết quân Yến đã điều động binh mã tấn công lại Đại Tề ta sao?! Lần này khí thế còn hơn lần trước gấp mấy lần. Không, phải nói lần này mới là thật. Bọn chúng thế như chẻ tre, từ tốc độ, binh mã, quân lực, đến quân nhu đều gấp mấy lần lần trước. Thế đến như lũ bão như có thần trợ giúp. Đại Tề ta suýt đã không chống đỡ được.”
Tạ Ôn bối rối.
“Tạ Ôn, ngươi thật sự nên lấy chết tạ tội!!!" Tạ Trùng Tự gằn từng chữ. Sáng nay chiến báo vừa được đưa đến, Tạ Trùng Tự đọc tin mà hai mắt tối sầm, chợt hiểu ra cái gì, " Cố Cửu Băng, hắn... có phải hắn cố ý, muốn tìm hiểu địa hình bố phòng quân ta?” Tuy nàng không biết Cố Cửu Băng là dựa vào trí nhớ, hay là làm cách nào nhưng chỉ cần nhìn tốc độ đánh hạ thành trì của Yến quân liền có thể nhận ra, bản đồ bố phòng bị lộ!
Tạ Trùng Tự thật sự không nhịn được, thật muốn giơ tay đánh Tạ Ôn, nhưng chợt nhớtrong tay còn đang cầm ve ngọc của Tuyên Giác, cố nhịn.
Tạ Ôn bị nhốt đã chật vật, lúc này sắc mặt càng thêm trắng bệch, lẩm bẩm nói: "Ta... ta không có... hắn, hắn chỉ là ở xa xa đảo qua vài lần..."
Tạ Ôn hắn đúng là có dã tâm, nhưng chưa từng nghĩ sẽ náo loạn triều cương Đại Tề, để bá tánh chìm trong chiến hỏa. Hắn cũng không ngờ, Cố Cửu Băng vừa về Đông Yến đã nóng lòng mang quân quay lại.
Hắn còn muốn nói cái gì, nhưng Tạ Trùng Tự đã đi xa, Tạ Ôn thống khổ, rên rỉ: "Đáng chết..."
Chiến báo khẩn cấp khắp nơi truyền tới Vọng đô.
Tạ Trùng Tự nhanh chóng hạ lệnh, làm hai chuyện. Một, đưa theu nói Tạ Trị đi về hướng Tây, tạm thời không về kinh, mà đuổi theo quân mã Thích gia quân, thủ vững phái Tây Hoàng thành.
Hai, nàng dùng Thanh Loan điểu đưa hai bức thư cho Tuyên Giác.
Bức thư trước, chỉ có hai chữ “Bình an.”
Bức thư sau kể hết moi chuyện xảy ra trong kinh mấy ngày nay, cuối thư thêm một câu, “Chàng cứ làm việc của mình, có ta ở đây.”
Với tính cách của Ly Ngọc, hẳn đã sớm biết tính toán của nàng, cũng đã sớm an bài hết thẩy.
Hai bức thư một trước một sau đến tay Tuyên Giác.
Tuyên Giác xem xong, tính toán thời gian hành quân trong lòng. Sợ là thư và kế hoạch của hắn phó Tướng của Văn Lan vẫn chưa đưa về kịp, nhưng chiến báo quân Yến đang tiến thẳng đến Vọng đô hẳn là đã về đến kinh.
Buông tay mà làm. Tuyên Giác nhẩm lại mấy chữ này, cười khẽ.