[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 2: 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Lưu Hii
Tháng giêng đầu xuân, vạn vật tràn đầy sức sống.

Trong con sông đào bảo vệ thành vẫn còn những mảng băng lượn lờ trôi.

Sông Kỳ và sông bảo vệ thành giao nhau, chạy dài mấy trăm dặm, cách kinh thành không xa là Khương trang, cùng nhau tạo thành một vùng rộng lớn.

Giữa trưa, khói bếp lượn lờ, có đoàn xe đang ngược lên sông Duyên Hà, chạy về kinh thành.

Hộ vệ, tuỳ tùng mặc áo giáp, tay cầm binh khí, che chở cỗ xe ngựa vô cùng tầm thường bên trong.

Tạ Trọng Tự trong xe ngừa lắc la lắc lư, chậm rãi tỉnh lại.

Ngực nàng nhói đau, cả người như đang vỡ vụn, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó chịu không được lảo đảo ngã lên tấm thảm mềm mại, cổ tay áo vô ý quét qua chung trà trên bàn nhỏ.

Chén trà rơi xuống, xoay tròn, lăn đến tầm tay của nàng, động tĩnh không nhỏ, thủ lĩnh hộ vệ bên ngoài lập tức cảnh giác, hắn kéo cương ngựa tiến lên hỏi, “Điện hạ? Có chuyện gì vậy?”
Vị thủ lĩnh này, họ Nhan tự là Thư, trong triều hắn là một vị tướng quân đáng tin, bổng lộc trong người, chức quan nhị phẩm, hắn lớn lên cao lớn, giọng nói cũng trầm khàn thô lỗ, khi vừa mở miệng, Tạ Trọng Tự cảm giác tai phải chấn động, não lại càng đau hơn.

Nàng không có sức đáp trả.

Suy nghĩ của nàng vẫn đang dừng ở khu vực săn bắn vào thu, tinh kỳ* săn bắn tung bay, Tuyên Giác cả người đẫm máu vùi chặt nàng vào trong ngực.

Cái ôm ấm áp, cũng thực lạnh lẽo.

(*lá cờ.)
Nàng đau quá...!
Chẳng lẽ nàng chưa chết, đã được cứu sao? Đây là đang định mang nàng nhốt ở nơi nào?
“Điện hạ???” Nhan Thư không nghe được tiếng đáp lại, trong lòng quýnh lên.

Nhiệm vụ lần này của hắn, là hộ tống Nhĩ Ngọc công chúa từ quỷ cốc Nam Minh quay về kinh thành.

Tiểu điện hạ bị bệnh nặng mới khỏi, nên hành trình của bọn họ bị chậm trễ không ít.

Từ đông chí đến xuân khởi, dày vò hơn một tháng, khó khăn lắm mới đến được kinh thành.

Chỉ còn một bước nữa thôi, đừng mắc phải sai lầm a!
Bên tai Tạ Trọng Tự ù ù, căn bản không nghe rõ hai từ ‘Điện hạ’, nàng cắn chặt răng đánh vỡ chén trà trong tầm tay, bóp chặt mảnh vỡ trong tay, chuẩn bị tuỳ thời tập kích kẻ địch, hoặc là sẽ tự sát.

Nhan Thư lại gọi thêm ba tiếng, nhưng bên trong xe ngựa là sự yên lặng quỷ dị, hắn lo lắng hạ lệnh, “Dừng xe!!” Sau đó lập tức buông dây cương xuống ngựa, đi đến bên cạnh xe ngựa đã ổn định, hắn đứng bên ngoài khấu đầu, ý hỏi, “Điện hạ? Ngài vẫn ổn chứ? Vi thần thất lễ.”
Nói, liền vén rèm lên.

Cùng lúc đó, bên trong xe ngựa tối tăm lập tưc sáng bừng, ánh nắng ngày xuân ấm áp, bao trùm lấy thiếu nữ đang nằm bên trong.

Nàng mặc bộ váy dệt thêu chim thước cùng với bảo thạch màu lam, búi tóc đơn giản, lộ ra nửa cái cổ thon dài trắng nõn, cả người đang run rẩy dữ dội, đầu ngón tay co lại như đang túm chặt thứ gì đó, làn da như ngọc, máu đỏ thong thả thấm vào tấm thảm....!
Đó là do nàng dùng sức quá mạnh, mảnh sứ vỡ làm lòng bàn tay bị thương chảy máu.
Ánh nắng chói mắt làm Tạ Trọng Tự ngẩng người.


Nàng cố nén đau đớn nơi đầu, bật dậy đem mảnh sứ bén nhọn đâm mạnh về phía tròng mắt của Nhan Thư.

Mặc kệ là ai, đâm trước nói sau!
Dù sao thì Tạ Trọng Tự một lòng muốn chết, xuống tay không hề nhẹ.

Chờ đến khi Nhan Thư hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng nắm lấy tay nàng muốn ném nàng bay đi, bỗng nhiên hắn sực tỉnh, đây là công chúa điện hạ, thiên chi ngọc diệp, hắn không thể đả thương nàng!
Nhan Thư vội vàng né tránh, sử dụng tiểu xảo, chụp vào huyệt đạo trên cánh tay Tạ Trọng Tự.

Cánh tay Tạ Trọng Tự đau xót, nháy mắt không còn sức lực, mảnh sứ trong lòng bàn tay tức khắc rơi xuống đất.

Mà những hành động liên tiếp vừa nãy, giống như đã rút cạn sức lực của nàng.

Một thân mồ hôi lạnh, cuối cùng thân thể căng như dây đàn sau đó đứt ‘phựt’ một tiếng, trước mắt biến thành màu đen, rơi vào hôn mê.

Nhan Thư cuống quít đón lấy thân thể nàng, đại kinh thất sắc, “Điện hạ??! Mau, mau tìm y sư lại đây!! Còn có thuốc mỡ, băng gạc, mau!!”
*
Lúc Tạ Trọng Tự tỉnh lại lần nữa đã là hoàng hôn.

Nàng nằm trên giường mềm lại xốp, dường như là phòng của bá tánh bình thường, tuy thô ráp nhưng vẫn có sự tinh tế.

Tà dương phía tây dần tắt, nhìn từ cửa sổ có thể thấy nó như lòng đỏ trứng gà.

Mùi thơm của đồ ăn đập vào mặt, Tạ Trọng Tự hồi thần, nghĩ thầm: Đây là nơi nào?
Dày vò đau đớn đến tận xương tuỷ cuối cùng cũng đi qua, nàng thậm chí còn có cảm giác như được giải thoát, không khỏi cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.

Tay phải đã được băng bó, nàng ngửi ngửa, bên trên có mùi của thuốc.

Bỗng nhiên, Tạ Trọng Tự nhìn về phía bàn tay trái.

Bàn tay của chính mình, mỗi ngày đều nhìn qua mấy ngàn lần, là thứ mà chúng ta quen thuộc nhất.

Tạ Trọng Tự cảm thấy có gì đó không đúng, bàn tay sao lại nhỏ như vậy, những vết chai trên bàn tay đã biến mất.

Sắc mặt nàng khẽ biến, hoảng hốt xoay người xuống giường, đi đến gương đồng được đặt trong phòng.

Trong gương, thiếu nữ có sắc mặt tái nhợt, nhưng lại không nhìn ra được tình trạng bệnh tật, bởi vì gương mặt vốn đã kiều diễm, tóc mai đen nhánh, gò má ửng hồng, mang theo ba phần xuân sắc tự nhiên.

Cả người Tạ Trọng Tự ngây ra.

Tựa như mộng lại như huyễn, như trăng trong nước.

Đây không phải là nàng, nhưng đây cũng là nàng....!Mười mấy năm trước, lúc đó nàng vẫn còn búi kiểu tóc của thiếu nữ.

Nàng hít sâu, nhanh chóng kéo cánh cửa của gia đình nhà nông ra.


Bên ngoài là đình viện không lớn không nhỏ, những thị vệ canh gác đang đi tuần xung quanh, vừa thấy Tạ Trọng Tự, bọn họ liền dừng bước cúi đầu hành lễ, “Điện hạ.”
Tạ Trọng Tự hoảng hốt, nàng bỗng nhiên cảm thấy có một cảm giác quỷ dị dâng lên trong lòng.

Khi nhìn thấy Nhan Thư đang bước nhanh đến, loại cảm giác này lại xông thẳng lên đầu.

Nhan Thư là đại tướng quân dưới trướng Thích gia, năm Thái Nguyên thứ sáu đã chết trận nơi sa trường, lúc đó phụ hoàng vô cùng bi thương còn tự mình viết điếu văn cho hắn.

Tạ Trọng Tự đã tận mắt nhìn thấy linh đường của hắn, mà người đáng lẽ nên chết lại đang hướng về phía nàng hành lễ, nàng hoảng sợ lùi về sau một bước.

Theo lí mà nói, Tạ Trọng Tự trong lúc tinh thần không tỉnh táo, đột nhiên tấn công hắn, Nhan Thư vì bảo vệ mình nên cũng không tính là cố ý làm nàng bị thương, việc nàng hôn mê cũng là chuyện của nàng không liên quan đến hắn, tuy nhiên, Nhan Thư vẫn vô cùng áy náy mở miệng, “Thần lỗ mãng, ra tay làm điện hạ bị thương, thỉnh điện hạ trách phạt.

Hiện tại thân thể điện hạ đã khoẻ hơn chưa?”
Thật lâu sau Tạ Trọng Tự cũng lấy lại bình tĩnh, sóng to gió lớn trong lòng cũng đi qua, nàng nhàn nhạt nói, “Nhan tướng quân, ta không sao.

Là bổn cung bị bóng đè, không liên quan đến ngươi.

Đây là nơi nào?”
“Đây là nhà của một nông dân ở Khương trang.” Nhan Thư giải thích, “Ngài hôn mê bất tỉnh, hộ vệ không thể đi tiếp, vì vậy y sư đã phân phó vi thần tìm hộ gia đình ở gần đây, để ngài tại nghỉ ngơi một lát.”
Phía xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy được tường thành sừng sững, những lá cờ tung bay được treo trên những con thuyền đang di chuyển nhịp nhàng trên con sông hộ thành, hồng trần tất bật nhưng vô cùng nhộn nhịp.

Nhan Thư nói tiếp, “Cách kinh thành chỉ hơn năm dặm, rất gần, nếu ngày mai chúng ta xuất phát sớm, không đến buổi trưa thì có thể vào thành.

Hôm nay điện hạ mệt mỏi rồi, ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Thần và người trong gia đình này đã thương lượng xong mọi chuyện...”
Tạ Trọng Tự thu hồi tầm mắt đang nhìn về phương xa, nàng chờ Nhan Thư nói xong mới khẽ hỏi, “Hôm nay là ngày mấy? Từ trong cốc đến đây, chắc đã hơn một tháng?”
Nhan Thư gật đầu, “Dạ, là mười bốn tháng giêng, đã đi một tháng rưỡi.”
Tạ Trọng Tự bấm đốt ngón tay, “Thái Nguyên năm thứ ba, mười bốn tháng giêng, cũng đã qua năm mới mất rồi.”
“À đúng rồi! Ma ma nhà này vừa mới làm bánh xốp đậu xanh, có chia cho chúng ta nữa.” Nhan Thư cảm thán một tiếng, “Nếu điện hạ ở lại nơi này, thì cũng nếm thử một khối đi, tuy không thể so với ngự trù trong kinh, nhưng mùi vị chắc chắn mới lạ.”
Nhan Thư vẫn chưa cảm thấy ‘Thái Nguyên năm thứ ba’ có gì quái lạ, nhưng Tạ Trọng Tự thì khác, cuối cùng đã có thể xác định, có khả năng nàng....!Đã sống lại.

Năm mười lăm tuổi, đúng lúc từ quỷ cốc về kinh thành.

Khi về đến nơi, là ngày mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu.

Lúc này phụ hoàng của nàng nảy lòng tham, hơn nữa còn lợi dụng vị hoàng nữ nổi bật của nàng, đàn áp một thị tộc quyền thế, vì vậy an bài cho nàng ngồi bộ liễn*, bắt đầu từ Nam môn đi đến Cửu Hợp môn, dọc theo đường phố Chu Tước đi về phía bắc, thẳng tiến vào cung điện.

*Bộ liễn

Hoàng đế thuỷ tổ của Đại Tề dựng nghiệp từ thuở cơ hàn, có không ít thị tộc quyền thế ở phương nam ủng hộ, dẫn đến hiện trạng các gia tộc lớn liên tiếp chèn ép, chiếm cứ chống phá triều đình, vĩ đại bất trạo*.

Đương kim Hoàng đế ăn đủ cay đắng vì họ, cuối cùng cũng xé rách nửa mặt nhau.

(*Đuôi to khó vẫy, ẩn dụ là một tổ chức lớn mạnh, nhưng lại phân tán chia rẽ nên không thể thao túng, chỉ huy không hiệu quả.)

Còn nửa mặt còn lại, là hư tình giả ý nạp phi, tuyển tú thậm chí là liên hôn.

Những thứ khác không nói, vị đứng đầu trong cung là Liên tần, xuất thân từ Tần gia thị tộc nổi danh đến từ Giang Nam, nhận vô vàng ân sủng.

Đời trước cùng Tạ Trọng Tự đặc biệt không hợp nhau.

Phụ hoàng cho nàng vinh sủng, đương nhiên sẽ biến nàng thành cái đích cho người người nhắm tới.

Năm xưa, bộ liễn của nàng đi qua đường phố Chu Tước, chuông bạc thanh thuý, màn che sa rũ, hai cánh quạt bằng lông lớn được tỳ nữ quạt liên tục, bên dưới là bốn người khiên, phô trương xa hoa, rêu rao chiêu hận.

Tạ Trọng Tự quyết định hành sự khiêm tốn, sau khi dung bữa tối xong, nàng gọi Nhan Thư nói, “Nhan tướng quân, bổn cung gần đây bị phong hàn, đầu vô cùng đau, ta muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, sau vài ngày lại lên đường, có được không?”
Nhan Thư khó xử đáp, “Sáng nay vi thần vừa nhận được mệnh lệnh từ Bệ hạ, ngài ấy mướn muộn nhất là đêm mai phải về đến kinh.” Sau đó hắn đè thấp âm thanh, “Bệ hạ đã có an bài, Lễ Bộ nói vậy có nghĩa là mọi chuyện đã được sắp xếp thoả đáng.”
Tạ Trọng Tự vô cùng thấu hiểu gật đầu, “Vậy thì có lẽ thay đổi hành trình sẽ không tốt.”
Buổi tối trước khi đi ngủ, nàng tắt bếp sưởi, mở toang cửa sổ, chỉ mặc một áo trong mỏng manh, đứng đó hơn nửa canh giờ hứng gió lạnh nhìn trăng tròn trên bầu trời, rốt cuộc nàng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người "hắt xì" một tiếng, sau đó cảm thấy mỹ mãn quay về giường nằm xuống.

Hôm sau, y sư đến bắt mạch cho nàng, đại kinh thất sắc--- Tiểu điện hạ sốt rồi!
Nàng ta và Nhan Thư gấp như kiến bò trễn chảo nóng, Nhan Thư lập tức xin chỉ thị của Hoàng đế, nhận được ý chỉ “Tự mình an bài, mọi chuyện lấy công chúa điện hạ làm đầu”, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Rèm vải nặng nề trong phòng ngủ bị xốc lên, gió bắc ùa vào, y sư chăm lo cho sức khoẻ của Tạ Trọng Tự bưng thuốc đến.

Nàng ta ở Giang Nam có danh hiệu "Diệu thủ thần y", theo đội ngũ này cũng đã non nửa năm, nhưng đối với bệnh tình của tiểu điện hạ cũng đành bó tay bó chân.

Người trong hoàng thất đều thống nhất nói rằng, Nhĩ Ngọc điện hạ đi đến ngôi đền được xây dựng đầu tiên của Đại Tề vì nước cầu phúc.

Nhưng thực tế là, sau khi Hoàng hậu bị ám sát, vị điện hạ này trúng phải hàn độc, bất đắc dĩ phải khẩn cấp đưa người đến quỷ cốc trị liệu.

Hàn độc độc hàn, không thể chịu nổi phong hàn.

Triệu chứng của người bình thường là nóng lên sau đó ho khan, nhưng ở trên người tiểu điện hạ, là muốn mạng của nàng.

Y nữ lo lắng sốt ruột lau người cho Tạ Trọng Tự, sau đó bắt mạch, “Theo lí mà nói, những ngày này cũng không quá lạnh, bếp sưởi vẫn luôn nóng, không thể nào đột nhiên bị bệnh được....”
“Nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.” Trên giường, cả người Tạ Trọng Tự đều bị chăn che lấp, chỉ chừa mỗi đôi mắt trong suốt sáng ngời bên ngoài, nhỏ giọng nói, “Tiểu Cẩm, đã không còn sớm nữa rồi, đi ngủ đi.”
Y nữ tên Tiểu Cẩm xem mạch cho nàng xong, thả tay Tạ Trọng Tự vào chăn, dém chăn cẩn thận nói, “Thảo dân đi tìm Nhan tướng quân thảo luận một chút.”
Bệnh như vậy còn ngồi bộ liễn.

Nói giỡn chắc!
Người bệnh của nàng nên nàng đau lòng, Tiểu Cẩm cáo lui sau đó vội vàng rời đi.

Mấy ngày nữa lại trôi qua, bệnh phong hàn của Tạ Trọng Tự như con ốc sên bò chậm rãi tốt lên.

Đầu tiên là hết sốt, sau đó ho khan cũng chấm dứt, các tuỳ tùng mới dám dùng áo lông cù quấn nàng thành một cục bông sau đó xách nàng ra ngoài, trong xe ngựa kín bưng không một khe hở.

Chiếc xe ngừa tầm thường không nhanh không chậm đạp nắng sớm rời khỏi Khương trang.

Tuy lão phụ nhân của gia đình này không biết thân phận của Tạ Trọng Tự, nhưng bà lão thực sự rất thích nàng, nhét vào tay nàng sáu đồng tiền áp tuổi, nói là thuận ý bình an.

Tạ Trọng Tự ngồi trong xe ngựa vô cùng nhàm chán, vì vậy nàng liền lấy mấy đồng tiền ra gieo quẻ, đều là phúc hoạ đan xen, nàng bán tính bán nghi, nhưng cũng không nghĩ nhiều, coi đây như việc giải trí giữa lúc nhàm chán.

Cứ như vậy vài canh giờ trôi qua, gần đến buổi trưa, đội ngũ của nàng cuối cũng vào Cửu Hợp Môn.

Vừa qua năm mới, cho nên trong kinh thành có rất nhiều người, quan to phú quý cái gì cũng có.

Tạ Trọng Tự ngồi trong chiếc xe ngựa vô cùng bình thường, xe ngựa dừng ở bên đường, người qua đường cũng lười nhòm ngó, càng đừng nói đến bây giờ là giữa trưa.


Trên lầu Mặc Vận, môn khách đang đánh cờ cùng bọn công tử thế gia.

Nhưng vẫn có ánh mắt dừng trên chiếc xe ngựa của Tạ Trọng Tự.

“Đệ đang nhìn gì vậy? Phân tâm?”
Tuyên Giác thu hồi ánh mắt như đa tình lại như vô tình, lúc nãy khi nhìn lướt qua chiếc xe ngựa kia, lòng chàng bỗng nhiên cảm thấy quái lạ, đặt một quân cờ lên bàn cờ, đáp lời huynh trưởng, “Đã qua ngày mười lăm, những cửa hàng kia lại khai trương, đệ xem nháo nhiệt.”
Tuyên Ngự sử có ba con nam lẫn nữ.

Trưởng nữ vẫn chưa gả đi, thiếu tử* dù cho tuấn tú có tài, nhưng vẫn chưa nhập sĩ*.

(*thiếu tử: con út
Nhập sĩ: bước vào con đường làm quan.
Vì là truyện cổ đại nên để Hán Việt cho hay.)
Chỉ có con trai thứ là Tuyên Tông, cũng tính là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong triều.

Leo lên tiến sĩ, phong Thám Hoa lang, vừa qua nhược quán* đã vào Lễ Bộ thị lang, làm việc có trật tự trên dưới, hoàn toàn được Lễ Bộ thượng thư....!Cùng với Hình Bộ thượng thư coi trọng.

(*Trai hai mươi tuổi.)
Lão già ở Hình Bộ kia nằm mơ cũng muốn đào góc tường của Lễ Bộ thượng thư, bởi vì Tuyên Tông làm việc vô cùng nghiêm khắc, ít khi nói cười, lúc thẩm vấn tra khảo cũng như vậy, đây tuyệt đối là nhân tài, để hắn ở Lễ Bộ ngây ngốc không phải là đang lãng phí nhân tài sao!?
Tuyên Tông vừa từ Lễ Bộ ra, hắn nhíu mày nói, “Đấy thì có gì đẹp, đệ cũng thật là, Tết nhất cũng không ở yên trong nhà.

Nếu huynh không đến, thì đệ định ngồi ngốc ở đây chơi cờ cả ngày hả? Nhanh nhanh...!về nhà đi.”
Tốt xấu gì cũng là năm mới, hắn vẫn không thể nói ra từ "Lăn về" được.

Tuyên Giác vô cùng ngoan ngoãn đáp, “Dạ.”
Sau khi nuốt vài quân cờ của huynh trưởng mình, chàng không đổi sắc mặt hỏi thăm, “Không phải bên Lễ Bộ mấy hôm trước suốt đêm đều bận việc sao, sao bây giờ huynh rảnh rỗi vậy?”
Nếu không sao lại có thời gian chạy đến đây bắt chàng về.

Tuyên Tông “Việc tốn công vô ích, đừng nhắc đến nó nữa.

Người của Lễ Bộ đều được bố trí thoả đáng, sau đó bên kia lại báo tới tin tức nói là không cần.

Thánh thượng a...”
Muốn cái gì thì phải làm theo cái đó.

Bất quá những lời này, hắn cũng không lớn mật đứng giữa đám đông nói ra khỏi miệng.

“Chắc là có sắp xếp khác.” Tuyên Giác ngồi nơi này canh hai ngày, không đợi được người muốn gặp, trái tim có chút trống rỗng.

Lời nói trong miệng của huynh trưởng, Tuyên Giác cũng lười quan tâm, ba hạ năm gạt hai* liên tục nuốt mấy quân cờ của kẻ địch, giành lấy thắng lợi đầu năm, chàng hài lòng đứng dậy rời đi cùng Tuyên Tông.

Tuyên Giác năm nay qua mười sáu tròn mười bảy, nhìn bề ngoài, môi mỏng hờ hững, trời sinh bộ dáng hệt như kẻ lạnh lùng bạc tình.

Nhưng thần sắc chàng lại vô cùng ôn hoà, dáng vẻ lại kiêu ngạo, nên đã hoàn tan đi lệ khí vốn có trong người, là người có danh tiếng về chuẩn mực "Thế gia" ở Vọng Đô—Quy củ có lẽ, cử chỉ thành thục.

Nhưng Tuyên Tông cảm thấy đệ đệ này của hắn gần đây quái quái, cũng không biết quái quái nơi nào, nhưng mà hoàn toàn khác với ngày thường.

Giống như hiện tại, vẫn còn đang thất thần ngóng nhìn về tường cao của Thiên Kim Khuyết cách đó không xa, cũng không biết muốn xuyên qua tường thành, mong mỏi ngóng trông điều gì.

Chỉ chốc lát Tuyên Giác liền thu hồi tầm mắt, bởi vì chàng chỉ có thể nhìn bức tường lạnh lẽo bên ngoài mà thôi.

Chỉ là chàng không thấy được, bên ngoài cung điện xa hoa, Tạ Trọng Tự trong chiếc xe ngựa tầm thường, đang chậm rãi đi vào bên trong.....