[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 37



___________

Mái tóc dài mượt mà mát lạnh như dòng nước, nhẹ nhàng chảy qua các kẽ ngón tay, như có một sợi lông ngỗng quét qua tim nàng, ngưa ngứa.

Tạ Trùng Tự đứng phía sau nên Tuyên Giác chẳng thể nào nhìn thấy ánh mắt đang bắt đầu đảo quanh của nàng. Dưới cổ áo trắng là nước da như ngọc, từ góc độ của nàng chỉ có thể thấp thoáng thấy được đường nét tinh tế của phần xương quai xanh.

Nàng bỗng nhớ ra, rất lâu trước đây, nàng cũng từng chải tóc cho chàng giống như lúc này.

Có lẽ là vào năm Thái Nguyên thứ tám, hai người vừa mới thành hôn được một năm. Hôm đó là một ngày mùa đông, Tuyên Giác vừa ốm dậy, ánh nắng ban chiều chiếu lên hành lang và sân viện trong phủ công chúa.

Tuyên Giác ngồi bó gối chơi cờ một mình trên hành lang, chàng đang chơi ván cờ năm ngoái còn dang dở. Nắng mùa đông không chói chang như mùa hạ, thứ ánh sáng yếu ớt đó chẳng thể nào so được với lò sưởi ấm áp. Có hạ nhân nhỏ giọng khuyên chàng về phòng, Tuyên Giác ho lên một tiếng, bỏ ngoài tai mấy lời này. Đám hạ nhân hết cách, sợ phò mã mới khỏi bệnh lại bị nhiễm phong hàn, thế nên chỉ đành đi mời công chúa.

Lúc Tạ Trùng Tự băng qua hành lang khúc khủy đi tới, nàng nhìn thấy Tuyên Giác đang đắm mình trong ánh dương. Băng tuyết vừa mới tan, người đang ngồi trên chiếc đệm lông dê kia trông chẳng khác nào một bức tượng được tạc từ băng đá, vừa tĩnh lặng lại mong manh.

Như thể chỉ cần không chú ý, chàng lập tức sẽ tan biến.

Đáy lòng dấy lên một nỗi sợ không cách nào kiểm soát, nàng bước tới ngồi xuống đối diện, tay vươn ra chạm lên những ngón tay lạnh lẽo của chàng, lấy quân cờ đi, làm nũng: “Ly Ngọc, bên ngoài gió lạnh, chúng ta vào phòng đi, nếu chàng muốn phơi nắng, vậy thì sai thợ mộc sửa lại mặt tường phía đông nam, lắp một tấm cửa sổ lưu ly được không?”

Tuyên Giác cụp mắt, rút tay lại rồi cất tiếng: “Để ta chơi nốt ván này đã”.

Lời này coi như là từ chối.

Tạ Trùng Tự cũng thu tay, nàng lo lắng đôi mày cau chặt, chỉ đành lặng lẽ ngồi đó nhìn chàng.

Ly Ngọc mới ốm một trận rất nặng, các thái y đều lắc đầu thở dài, nói tình hình hiện tại ngay cả thần tiên cũng khó cứu, họ nói trong lòng chàng có nút thắt.

Nút thắt… Tạ Trùng Tự có thể đoán được đó là gì.

Còn gì ngoài những lời bàn tán, công kích Tuyên Giác của đám người ngoài kia.

“Dung mạo đẹp quả nhiên hữu ích, có thể dùng nó để lấy lòng người ta”

“Được công chúa nhìn trúng nên giữ lại được mạng, vận mệnh của hắn không tệ chút nào”

“Tài giỏi hơn người nhưng lại chẳng có đất dụng võ, thật là đáng tiếc biết bao”

Phò mã không thể ra làm quan, đây là quy luật bất thành văn từ cổ chí kim. Đương nhiên, nếu như được hoàng đế coi trọng thì mấy thứ luật lệ đó chẳng đáng là gì, dù cho có là phò mã vẫn có thể thăng quan phong hầu như thường.

Nhưng hiển nhiên, Tạ Sách Đạo chẳng hề ưa gì Tuyên Giác, vậy nên ông cũng để mặc những tin đồn thất thiệt ngoài kia ép chàng vào chân tường.

Tạ Trùng Tự từng ra mặt chỉ trích, nhưng nàng đâu thể cấm cản người ta nói chuyện, càng không thể quản được cách nghĩ cũng như thái độ của họ. Nàng đành nói với Tuyên Giác nếu có thể thì đừng ra ngoài, nàng cũng chẳng màng vào cung tham dự yến tiệc gì nữa. Nhưng những kẻ lắm chuyện vẫn năm lần bảy lượt cố ý chia rẽ hai người, chúng không coi cuộc hôn nhân của nàng ra gì, cho rằng công chúa chỉ đang nhốt người trong phủ, chơi trò kim ốc tàng kiều tìm kiếm niềm vui mới mà thôi.

Nghiêm trọng nhất là vào một ngày đầu thu, có kẻ dâng lên hai tên trai lơ, nói là hai đào kép nức tiếng vùng Giang Nam, không chỉ có gương mặt đẹp mà giọng hát còn rất hay.

Thời điểm đó nàng đang ở hoàng lăng tế tổ, không có mặt trong phủ ba ngày, lúc trở về nghe hạ nhân bẩm báo thì đầu óc như muốn nổ tung! Kẻ nào lại lắm chuyện tới vậy? Đã đưa người vào phủ còn dám để chúng xuất hiện trước mặt Tuyên Giác!

Vì chuyện này mà Tạ Trùng Tự nổi giận lôi đình, phủ công chú như được thay máu, đổi một loạt quản sự và hạ nhân, hai tên trai lơ kia cũng được trả về nguyên vị.

Viên quan thuộc thị tộc đã dâng chúng lên cũng bị nàng cho người theo dõi, tìm ra yếu điểm rồi tước bỏ chức vị. Cũng nhờ có chuyện này, tất cả mọi người đều nhìn ra được thái độ cứng rắn của Nhĩ Ngọc điện hạ, bọn họ bàn tán rất sôi nổi nhưng chuyển từ công khai sang thầm lặng.

Có điều, Tuyên Giác… chàng lại đổ bệnh.

Bệnh lâu ngày mới khỏi, vậy mà chàng lại ở đây hứng chịu gió rét, Tạ Trùng Tự vừa bất lực vừa lo âu, nàng thử cất giọng thăm dò: “… Ta đánh cùng chàng nhé?”

Tuyên Giác vẫn lắc đầu, các khớp ngón tay chàng tím ngắt vì lạnh, Tạ Trùng Tự bất lực chỉ đành để mặc. Nàng đặt ấm sưởi trong tay vào ngực Tuyên Giác, sau đó đi vòng ra phía sau chàng, ngồi quỳ gối, nói: “Vậy chàng chơi đi, ta chải tóc cho chàng”.

Tuyên Giác vừa khỏi bệnh, cũng không cần xuất phủ nên lúc này trên người chỉ khoác một tấm áo lông, lớp lông xốp mềm bao bọc lấy cơ thể chàng, còn mái tóc của chàng lúc này đang xõa tung, đè lên lớp lông cáo trắng như tuyết.

Lần này chàng không từ chối, Tạ Trùng Tự thấy vậy thì nháy mắt ra hiệu cho hạ nhân, lập tức có người cầm lược ngà và mũ miện tới cho nàng.

Mặc dù chưa từng phải hầu hạ ai, nhưng các ngón tay của Tạ Trùng Tự rất linh hoạt, lúc bắt đầu còn có chút lóng ngóng, nhưng chỉ một lúc sau nàng đã quen tay, nàng búi cho chàng một kiểu tóc rất hoàn hảo.

Có miếng ngọc xanh trên mũ miện làm nền, sườn mặt của Tuyên Giác càng trở nên trắng hơn, chàng giống y như một bông tuyết đang dần tan biến dưới ánh mặt trời.

Tạ Trùng Tự giật thót, tâm trạng nàng thoáng chốc chuyển từ hài lòng sang bất mãn, nàng cởi búi tóc ra, định rằng sẽ búi lại cho chàng một kiểu khác.

Tuyên Giác hạ quân cờ cuối cùng trong tay xuống, sau đó chàng quay đầu nhìn về phía sau, trong ánh mắt mang theo một sự kìm nén mà nàng không tài nào hiểu nổi, chàng thở dài cất tiếng: “Điện hạ, đừng nghịch nữa”.

Ý của Tuyên Giác đương nhiên là nói nàng đừng nghịch tóc của chàng nữa, nhưng mí mắt Tạ Trùng Tự lại khẽ giật lên, nàng cảm nhận được sự bất thường. Không phải Ly Ngọc đã nghe ngóng được gì rồi chứ?

Nhưng… chuyện của Tuyên gia, nàng đã xử lý sạch sẽ, không có kẻ nào dám mạo hiểm tính mạng mà lắm lời. Đầu óc Tạ Trùng Tự rối loạn, nàng khẽ thủ thỉ một câu: “Ta đâu có nghịch, rất nghiêm túc mà”.

Lọn tóc trong lòng bàn tay nàng như một dòng nước, chỉ mới thất thần một cái liền cứ thế trôi tuột, giống y như trái tim nàng thời khắc này.

Trước khi Tuyên gia gặp chuyện, nàng và Tuyên Giác mới chỉ quen biết chưa tới một năm, suy đi tính lại, hai người cũng mới chỉ gặp nhau đôi ba lần.

Lần đầu là ở hội săn mùa thu, lần thứ hai là khi ngao du tới Giang Nam, còn những lần sau đó đều là những cuộc gặp gỡ “tình cờ” do nàng sắp đặt, hoặc nghe ngóng được Tuyên Giác đang ở đâu nàng liền chạy tới đó.

Cho tới đêm xảy ra biến cố ấy, thái độ của Tuyên Giác với nàng vẫn rất lễ độ xa cách, mặc dù có đôi chút khác biệt so với những kẻ khác, nhưng Tạ Trùng Tự vẫn chẳng thể nào đoán ra, chàng có ý với mình hay không.

Cũng như lúc này đây, Tạ Trùng Tự cũng không có cách nào nhìn ra được suy nghĩ thực sự của Tuyên Giác.

Ly Ngọc, chàng thành hôn cùng ta là vì phụng theo thiên lệnh, hay là vì trong lòng có ta?

Chàng có căm hờn khi bị ta bức ép?

Nàng chẳng dám hỏi, cũng chẳng dám nghĩ.

Chẳng dám ôm mộng, cũng chẳng dám thăm dò.

Ngay cả thái độ ôn hòa, nho nhã mà chàng dành cho tất cả mọi người, nàng vẫn cảm thấy đó là một món quà quý giá. Với tính cách của Tuyên Giác, cho dù là thành hôn cùng ai thì chàng cũng sẽ tôn trọng người đó như vậy, chàng sẽ làm tròn bổn phận và trách nhiệm của một người chồng.

Sau khi khẽ thì thầm một câu, nàng lưỡng lự không biết có nên tiếp tục chải tóc cho chàng hay không. Lúc này, Tuyên Giác chậm rãi đưa tay lên, dù không quay đầu nhưng chàng vẫn lấy được chiếc lược ngà từ trong tay Tạ Trùng Tự một cách chuẩn xác, chàng đặt nó lên bàn cờ đã đánh xong của mình.

Sau đó, Tuyên Giác quay người lại, đè Tạ Trùng Tự xuống dưới thân. Mái tóc chàng xõa tung, rơi xuống cổ, gò má, lông mày và thậm chí là cả khóe môi của người bên dưới.

“Ôi!” Đám hạ nhân nở nụ cười xấu hổ, cụp mắt rồi vội vàng lui xuống.

Tạ Trùng Tự hơi sững sờ, nhưng nàng hiểu tính cách của Tuyên Giác, chàng sẽ chẳng làm gì giữa thanh thiên bạch nhật thế này đâu, vậy nên nàng nở nụ cười, gạt lọn tóc đang rơi trên cổ áo mình ra, cất tiếng: “Ly Ngọc, chàng dậy đi, chàng đè ta đau…”

Thế nhưng chỉ một giây sau, Tạ Trùng Tự đã phải mở trừng mắt, bởi vì Tuyên Giác lúc này đã cúi đầu hôn lên cánh môi nàng. Nụ hôn này vô cùng dịu dàng, không hề mang theo dục vọng, như một chút sự ấm áp cuối cùng còn sót lại ở nhân gian.

Nụ hôn dần đi xuống, vừa từ tốn vừa nhẫn nại, sau cùng khi hôn tới xương quai xanh, chàng dừng lại rồi khẽ cắn lên một cái.

Tuyên Giác không tiếp tục nữa, chỉ khẽ thủ thỉ một câu: “… Nhĩ Ngọc, để ta ôm một lát”.

Trong sân viện vô cùng yên tĩnh, tuyết phủ trắng trên những cành cây khẳng khiu, từng cơn gió khẽ thổi vang lên tiếng rì rào. Nàng như đang đứng giữa một mái nhà tranh nơi thôn dã, bên tai văng vẳng tiếng gió thổi trên cánh đồng lúa mạch.

Ánh đèn đang nhảy nhót trong đêm đen, khi cảm thấy bản thân mình cũng đang muốn cắn lên xương quai xanh của Tuyên Giác, Tạ Trùng Tự quả quyết quay mặt sang một bên.

Đó đâu phải cổ vịt, thèm khát cái gì không biết!

Bỗng, Tuyên Giác khẽ than một tiếng.

Tạ Trùng Tự lúc này mới phát hiện, mình không cẩn thận đã dùng lực hơi mạnh, làm đứt vài sợi tóc của chàng. Nàng lập tức hồi thần trở lại, chân tay luống cuống, rút lược ra rồi cất tiếng: “Xin lỗi, xin lỗi!!! Là do ta sơ xuất!”

Tuyên Giác không biết nên khóc hay cười: “Không sao, điện hạ cứ làm từ từ thôi.” Chàng để Tạ Trùng Tự tiếp tục chải tóc, còn mình thì nhìn về phía ba bộ quần áo kia bằng ánh mắt phức tạp.

Đây… quả thực là một trải nghiệm mới lạ.

Tạ Trùng Tự không thất thần nữa, mái tóc chàng nhanh chóng được buộc xong, đây coi như là một kiểu tóc mà cả nam lẫn nữ đều dùng được.

Tạ Trùng Tự đổ hết những thứ đồ trang điểm mua ở chợ ra, lựa lựa một hồi rồi nói: “Không có nguyên liệu nên không làm mặt nạ da người được, đành hóa trang cho chàng chút vậy…”

Nàng dừng lại một lát, ngắm nhìn khuôn mặt được ông trời quá mức ưu ái của người trước mặt, không biết nên làm thế nào.

Cuối cùng, nàng chỉ dặm chút phấn lên hàng lông mày nhạt màu của chàng, sau đó quay người đi về phía cửa, nói: “Chàng tự thay trang phục đi, ta đi đánh xe ngựa”.

Tạ Trùng Tự tiện tay lôi cả Cẩm Quan lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên kệ theo, đóng cửa giúp Tuyên Giác.

Mấy ngày nay Cẩm Quan rất chăm chỉ, trời vừa sáng đã ra ngoài làm việc, các thợ săn và đồ tể quanh đây đều muốn nó làm trợ thủ cho mình… Nó không chỉ tự nuôi sống được bản thân mà còn dư lại hơn năm mươi lạng bạc, hai mươi lạng dùng để mua xe ngựa, mười hai lượng mua đồ hóa trang, lúc này trên người nàng chỉ còn lại hai mươi lạng.

Đi tới đâu hay tới đó vậy!

Tạ Trùng Tự hiếm khi âu sầu nói với Cẩm Quan: “Nếu như thực sự không còn tiền nữa, vậy thì bán mày đi nhé?”.

Cẩm Quan giương cánh lên phản đối.

Tạ Trùng Tự: “Coi như mày đã đồng ý”.

Cẩm Quan: “…”

Tạ Trùng Tự dắt ngựa đi tới cửa, khi nàng đang chuẩn bị cất tiếng gọi người thì cánh cửa gỗ từ từ mở ra. Chân nàng dừng bước, hơi thở cũng theo đó mà ngừng lại.

Tuyên Giác mặc một chiếc áo bào dài tay trắng thuần, kiểu dáng có đôi chút giống với trường bào tay rộng của đàn ông, trên eo thắt đai trắng có gắn miếng ngọc bội song hoàn mỡ dê.

Mặt trăng ngày thứ bảy trong tháng khuyết một nửa, ánh sáng lành lạnh chiếu rọi mảnh sân trong căn nhà nơi thôn dã. Có giai nhân đứng một mình dưới ánh trăng, mái tóc dài rủ xuống hai bên vai, đôi lông mày thanh mảnh mềm mại, ánh mắt người ấy lấp lánh như được phủ sương, nhìn vô cùng êm dịu.

Có lẽ, chỉ có những thế gia trăm năm đất kinh thành mới có thể nuôi dưỡng được một bông hoa tuyệt thế tới vậy, không ai có thể ngắt lấy.

Tạ Trùng Tự không kìm được mà đưa tay lên xoa cằm, nàng nửa thật nửa giả chòng ghẹo một câu: “Phu nhân đẹp quá”.

Tuyên Giác giơ tay áo lên che miệng, chàng hạ giọng xuống, giọng nói lúc này hơi khàn không phân biệt được là nữ hay nam: “Phu quân quá khen”.

Tạ Trùng Tự: “…”

Nếu như Tuyên Giác xấu hổ né tránh, Tạ Trùng Tự nhất định sẽ càng được đà lấn tới tiếp tục chòng ghẹo chàng. Thế nhưng chàng chỉ cụp mắt, đáp lời nàng bằng một thái độ vô cùng tự nhiên, lúc này người không thoải mái lại là Tạ Trùng Tự.

Nàng “a” lên một tiếng, không dám nói linh tinh nữa: “Chàng mau lên xe đi, ta tới chào Vương bá và đại nương một tiếng đã”.

Hai ông bà già từ lâu đã biết Tạ Trùng Tự sẽ phải rời đi, chỉ có điều không ngờ lại đột ngột tới vậy, họ có chút không nỡ.

Vương đại nương nhét rất nhiều bánh trái vào tay nàng, bà còn căn dặn: “Ở bên ngoài cùng ca ca nhất định phải cẩn thận đó!” Dứt lời, bà ngoái đầu ra: “Hắn lên xe rồi sao?”

Trên xe nào có vị ca ca nào, chỉ có một “người phụ nữ” mà thôi, Tạ Trùng Tự đâu dám để Tuyên Giác lộ mặt, nàng nở nụ cười rồi nói: “Đúng vậy! Chỉ là huynh ấy không được khỏe lắm, nên…”

Nàng còn chưa nói hết, Tuyên Giác đã cất tiếng nói chuyện với hai ông bà qua tấm rèm vải: “Mấy ngày nay đã làm phiền hai vị, đa tạ hai vị đã giúp đỡ”.

Vương bá và Vương đại nương nở nụ cười rồi phất tay: “Không phiền gì hết! Mau chóng trở về nhà nhé!”

Hai người dõi mắt theo đưa tiễn, Tạ Trùng Tự nhảy lên xe ngựa, chiếc xe lắc lư trên con đường núi gập ghềnh, tiến về phía trạm phía tiếp của vận mệnh. Trước khi xuất cung Tạ Trùng Tự đã tới Bộ Hộ, nhờ người quen lấy được hai tấm bài thông hành có thể tùy ý thay đổi tên họ.

Ở những tấm bài thông thường, bên trên thường có tên tuổi, quê quán và hộ tịch, chữ được khắc lên sau đó được bôi đen bằng mực nên rất khó để sữa chữa, chỉ cần tác động nhẹ là có thể khiến nó bị hỏng ngay. Nhưng hai tấm bài này của Tạ Trùng Tự thì không như vậy, chỉ cần dùng rượu lau đi, sau đó dùng nước gạo trộn với mực là có thể viết lại được.

Nàng luôn mang theo chúng trên người, cuối cùng cũng có đất dụng võ. Sau khi sửa lại một chút, danh tính của một đôi vợ chồng trẻ tới từ Dương Châu đã được tạo ra.

Tạ Trùng Tự dựa lưng lên tấm cửa, vừa điều khiển con ngựa già cao gầy trước mặt, vừa nghịch ngợm hai tấm bài thông hành trong tay, nàng nói với Tuyên Giác: “Ly Ngọc, chàng ngủ một lát đi, chắc phải tới sáng chúng ta mới tới cổng thành kế tiếp”.

Tuyên Giác nửa thật nửa giả đáp lời: “Ngủ không nổi”.

Tạ Trùng Tự tưởng chàng đang ám chỉ chiếc xe quá rung lắc mà chàng thì ngủ không sâu nên không ngủ nổi, nàng liếc lên nhìn bầu trời rộng lớn lấp lánh ánh sao một cái. Có lẽ do lúc này chỉ có hai người nương tựa vào nhau, thái độ của Tạ Trùng Tự trở nên mềm mỏng, thân thiết hơn rất nhiều, nàng nói với Tuyên Giác: “Vậy ta kể chuyện cho chàng nghe nhé! Kể về Quỷ Cốc đi, sau khi ta bị trúng độc, đã phải tới đó ở những ba năm liền, cái nơi đó… ôi chao, thật sự không phải chỗ cho người ở đâu”.

Tuyên Giác biết, Tạ Trùng Tự có thể ngủ ở những nơi màn trời chiếu đất, trong cuộc sống nàng cũng chẳng kén cá chọn canh như những quý nữ của gia đình thế tộc, ắt hẳn là do ba năm trải nghiệm này mà ra.

“Đầu tiên, ở đó ăn uống quá đạm bạc, ta lúc nào cũng cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng.” Tạ Trùng Tự phàn nàn, “cũng không phải bọn họ không cho ta săn bắt, có cho, ta còn nuôi cả chim ưng để dẫn chúng theo làm trợ thủ nữa. Nhưng chiến lợi phẩm thu được đều bị chia hết cho những thôn dân gần đó, trở về vẫn phải ăn chay. Còn viện cớ, cái gì mà giúp ta tu thân dưỡng tính. Ta ở đó hơn một nghìn ngày, thế những số bữa được ăn thịt chỉ đếm trên đầu ngón tay, hầu hết là vào dịp năm mới hoặc là sinh nhật của cốc chủ”.

Tuyên Giác: “…”

Kiếp trước chưa từng nghe thấy Tạ Trùng tự nhắc tới chuyện này, chàng thực sự không biết nàng đã phải trải qua những ngày tháng khổ sở tới như vậy.

Tạ Trùng Tự tiếp tục nói: “Còn nữa, người ở đó làm việc lúc thì đáng tin lúc lại không đáng tin. Lúc đáng tin, chỉ cần một người ở đó cũng có thể giúp dân chúng thiết kế kênh rạch, đánh đuổi dã thú hoặc thủ thành công quốc, nhưng…”

Nàng định nói lại thôi.

Tuyên Giác: “Lúc không đáng tin thì thế nào?”

Tạ Trùng Tự như bị cuốn vào trong câu hỏi của chàng, nàng nghĩ thầm trong đầu về những “tội ác” kia, cuối cùng chọn ra cái tiêu biểu nhất: “Chôn ta vào trong đất, nói là dùng cát để trị liệu, lại còn đúng vào lúc ban trưa trong ngày hè nắng nóng nhất nữa”.

Tạ Trùng Tự ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Sau đó ta bị cảm nắng. Tất cả đều là chủ ý của đại sư huynh, huynh ấy đã bị các sư huynh sư tỷ khác đánh cho một trận, về sau không còn cơ hội được chữa bệnh cho ta nữa”.

Tuyên Giác: “…”

Quỷ Cốc là nơi thần bí khôn lường, nhưng danh tiếng lại như sấm dội bên tai, thậm chí còn được rất nhiều dân chúng sùng bái. Chàng biết người ở nơi đó có cả thiện lẫn ác, tính cách quái gở bất định, nhưng không ngờ lại có thể tùy tiện tới mức độ này.

Từ đây cũng có thể thấy, bọn họ cũng bối rối không có cách giải trừ hàn độc trong cơ thể Tạ Trùng Tự, chỉ có thể thử dùng từng cách một mà thôi.

Tuyên Giác phải vắt óc suy nghĩ mới miễn cưỡng tìm ra được một câu bình luận mang tính tích cực: “… Ai cũng nói quỷ cốc rất bảo vệ người trong nhà, quả nhiên danh bất hư truyền”.

Hai người cứ lời qua tiếng lại như vậy, chẳng mấy chốc bầu trời đã hửng sáng, mặt trời sắp leo cao. Tạ Trùng Tự đánh xe cả đêm không ngủ, thêm vào đó bọn họ lúc này đã đi vào đường chính, mặt đường bằng phẳng thoáng đãng không lo sẽ gặp phải trộm cướp thổ phỉ, vậy nên nàng mới yên tâm dựa vào cửa xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thấy bên ngoài yên tĩnh không còn tiếng nói chuyện, Tuyên Giác nhẹ nhàng vén rèm ra, đắp một tấm chăn lông lên người Tạ Trùng Tự.

Tạ Trùng Tự ngủ không quá lâu, khi xe ngựa đi tới cổng thành, tiếng nói chuyện ồn ào phát ra từ bốn phương tám hướng, quan binh đang tra xét vô cùng nghiêm ngặt.

Có không ít thương nhân và du khách chờ đợi đến mức sốt ruột, chửi bới ầm lên: “Con mẹ nhà nó, làm gì mà rề rà thế không biết nữa? Đến ngay cả mấy con lừa cũng nhanh hơn các người!”

Quan binh bỏ ngoài tai những lời này, nói bằng giọng rất uy nghiêm: “Bọn ta làm việc theo quy định, bớt nói mấy lời thừa thãi đi, tất cả mọi người lấy hết thẻ bài thông hành ra, phải kiểm tra từng cái một”.

Thấy quan binh để lộ vũ khí, những kẻ vốn còn định kêu gào bỗng chốc im phăng phắc, ngoan ngoãn chờ đợi kiểm tra. Cuối cùng cũng tới lượt Tạ Trùng Tự, nàng nhảy xuống khỏi xe, trình tấm bài thông hành ra rồi nói: “Quan gia, nương tử nhà ta đang bị bệnh, ta đưa nàng ấy vào thành chữa trị”.

Quan binh cau mày, cất tiếng: “Nàng ta đâu? Gọi nàng ta ra đây!”

Tạ Trùng Tự nở nụ cười áy náy: “Nàng ấy trúng phong hàn nên không ra gió được, ngài xem liệu có thể châm chước hay không?”

“Phong hàn mà còn tới tận đây trị bệnh, không phải sắp chết rồi hay sao…” Quan binh vừa chửi rủa vừa vén tấm rèm xe ra, hắn bỗng chốc sững người lại.

Trong xe có một cô nương mặc áo trắng tao nhã đang yên lặng đọc sách, hắn chỉ nhìn thoáng qua nên không rõ mặt mũi của đối phương, nhưng từ khí chất cũng có thể biết, người này nhất định có dung mạo rất đẹp.

Quan binh nhìn Tạ Trùng Tự bằng ánh mắt mờ ám, một tên tiểu tử nghèo rách mùng tơi lại lấy được một cô vợ thế này, đừng nói là phong hàn, cho dù đối phương chỉ bị sứt móng hay đứt một sợi tóc thôi là cũng đã đủ để đau lòng tới chết rồi.

Hắn vỗ vỗ lên vai Tạ Trùng Tự, nháy mắt rồi nói: “Tiểu tử nhà ngươi, được lắm!”

Tạ Trùng Tự lại tưởng hắn phát hiện được điều gì đó bất thường, nàng im lặng tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt tên quan binh.

_____________