Nguyên quán của Tuyên gia ở Tô Châu, dù không nằm trong năm thị tộc lớn “Dương Châu Sở gia”, “Tô Châu Tề gia”, “Ứng Thiên Giang gia”, “Lâm An Mông gia” và “Li Giang Tần gia” thế nhưng trăm năm trước, Tuyên gia cũng là một thế tộc nức tiếng một vùng.
Tới đời cha Tuyên Giác con cháu ít dần, chỉ còn lại một mình Tuyên Đình, ban đầu ông giữ một chức quan nhỏ ở Tô Châu, về sau được đề bạt vào ngự sử đài, cả gia đình mới chuyển tới kinh thành.
Dù không còn ở Tô Châu nhưng nền móng cùng các mối quan hệ của Tuyên gia vẫn còn đó. Lần Tuyên Giác xuôi xuống phương Nam mua sắm tài sản riêng ở kiếp trước, lựa chọn đầu tiên cũng là ở Tô Châu.
Tuyên Tề là hai dòng họ có mối giao tình nhiều đời, thậm chí còn có cả quan hệ liên hôn vậy nên đương nhiên Tuyên Giác chẳng lạ lẫm gì với gia huy của Tề gia – bông hoa sen trắng nở rộ.
Năm đó sau khi đăng cơ Cao Tổ đã ban thưởng cho các công thần, ban cho Tề gia quốc hiệu làm họ. Thời trẻ Cao Tổ từng lên núi Liên Bằng bái sư học nghệ, núi Liên Bằng bốn bề bao quanh bởi nước, ngày hè hoa sen nở rộ ngợp trời. Để tỏ lòng trung thành, tộc trưởng của Tề gia đã đổi gia huy thành hoa sen với hàm ý mãi trung thành như buổi ban sơ.
Lúc bắt mạch cho Lâm phu nhân, Tuyên Giác đã thấy miếng ngọc bội gia tộc trên eo nàng ấy có khắc hình hoa sen của Tề gia. Nếu chàng đoán không nhầm, Lâm phu nhân tên thật là Tề Cẩm, là một người vốn đã chết.
Tề Cẩm từng chống đối không gả cho người mà gia tộc sắp đặt, trong gia phả nàng ấy được ghi nhận rằng “đã chết”. Tề gia chỉ nói với người ngoài vị tiểu thư này đã mắc bệnh qua đời mà thôi. Trong kiếp trước, nàng ấy cùng phu quân đã gặp phải toán cướp trên đường trở về thăm người thân, cả hai người đều bỏ mạng. Sau khi trấn áp nạn cướp bóc thổ phỉ ở phương nam, Thích Văn Lan từng rầu rĩ kể lại chuyện này với chàng, vậy nên Tuyên Giác có ấn tượng rất sâu.
Tuyên Giác không kể về chuyện kiếp trước, chỉ nói với nàng thân phận của Tề Cẩm mà thôi. Tạ Trùng Tự cau mày suy ngẫm: “Tề gia ư? Sao chàng nhìn ra được?” Nàng nhét bạc vào trong hầu bao, quay người chuyển hướng, “đi, về phòng rồi nói”.
Khách điếm là do tên đầu gỗ Lâm Mẫn đặt, không phải bỏ tiền nên Tạ Trùng Tự cũng không thể mặt dày yêu cầu đặt hai phòng được, nàng đành phải ở cùng một phòng với Tuyên Giác. May mà gian phòng này rất rộng rãi, nàng nhìn quanh một lượt rồi thành thạo trải chăn đệm ra sàn.
Tuyên Giác cài then cửa, nói một cách ngắn gọn xúc tích: “Lệnh bài gia tộc. Đoạn đường còn lại hai ta không nên đi cùng họ, khi tới Tô Châu ta sẽ sắp xếp để chúng ta mau chóng trở về kinh thành”.
Tề gia đông người phức tạp, Tề Cẩm là con gái út của Tứ phòng, tuổi tác không cách biệt với tiểu bối là bao, theo lý mà nói thì Tuyên Giác còn phải gọi nàng ấy hai tiếng cô cô. Đồng hành cùng một vị cô cô yểu điệu như vậy, chỉ sợ chưa đặt chân tới Tô Châu đã bị người ta để mắt tới.
Tạ Trùng Tự gật đầu không hỏi gì thêm, nàng dốc hầu bao đếm số ngân lượng mình đang có, sau đó rầu rĩ cảm thán: “Thật là đáng buồn, chỉ còn lại chưa tới bốn mươi lượng, xem ra ta phải lừa tên Lâm Mẫn kia một khoản rồi”.
Tuyên Giác nghe thấy vậy thì hỏi: “Lừa thế nào?”
Tạ Trùng Tự ngẫm nghĩ: “Xưng huynh gọi đệ thôi”.
Tuyên Giác: “…”
Chàng đại khái đã đoán được ra nàng định làm gì.
Đêm đó, Tạ Trùng Tự đã lấy được một trăm lượng từ chỗ Lâm Mẫn bằng cách uống rượu rồi chơi oẳn tù tì, Lâm Mẫn cứ thế thua hết lần này tới lần khác.
Tuyên Giác ở bên cạnh nhìn thấy rõ, Nhĩ Ngọc chuốc say Lâm Mẫn để hắn không tỉnh táo rồi ra tay chậm hơn hắn một bước, vậy nên mới có thể thắng trong đêm nay.
Tạ Trùng Tự đổ rượu đi nên thực chất nàng uống cũng không quá nhiều, nhưng vì đã giở thủ đoạn nên phải giả vờ say, sau cùng còn ôm vai bá cổ Lẫm Mẫn xưng huynh gọi đệ, nói năng lảm nhảm mãi không thôi. Tuyên Giác không nhìn nổi nữa nên đã kéo nàng trở về phòng.
Sau khi cửa phòng kép lại, Tạ Trùng Tự tự đi tới cạnh bàn rót cho mình một ly trà nóng, dáng vẻ rất tỉnh táo. Nhưng sau khi uống trà xong, nàng lại ngây người ra nhìn Tuyên Giác ở phía trước mặt đang đi tới, ánh mắt nàng dõi theo từng cử động của chàng. Tuyên Giác đi về phía bên phải, nàng nhìn về bên phải, chàng đi về bên trái, nàng cũng nhìn về bên trái, Tuyên Giác cũng không lạ lẫm gì với chuyện này.
Ngày trước, cho dù Nhĩ Ngọc đã giúp chàng từ chối hầu hết các buổi yến tiệc, nhưng vẫn có những lúc phu thê bọn họ phải xuất hiện cùng nhau, sẽ luôn có kẻ mượn cớ chúc rượu để làm khó Tuyên Giác. Tạ Trùng Tự đỡ rượu cho chàng, đám đông thấy vậy thì mới hiểu rõ thái độ của nàng, sự thăm dò cũng dần giảm bớt.
Còn Tuyên Giác, sau vài lần được nàng đỡ rượu thì cũng đã hiểu rõ bộ dạng khi say của Tạ Trùng Tự. Quá trình say rượu của nàng có trình tự rõ ràng. Đầu tiên là giống y như người bình thường, thần thái thanh tỉnh; tiếp theo thì không nói chuyện, chỉ ngây người nhìn chằm chặp vào một mục tiêu; sau đó nàng sẽ túm lấy đối phương rồi trút ra hết những ấm ức trong lòng; cuối cùng…
Tuyên Giác đặt bát canh giải rượu xuống, chuẩn bị đi lấy thìa thì chàng nghe thấy tiếng cầm bát, quay đầu lại nhìn, Tạ Trùng Tự đã uống một hơi cạn sạch bát canh.
Nàng đặt chiếc bát không xuống rồi lặng lẽ nắm lấy tay áo của Tuyên Giác, lúng túng như có gì đó muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới có thể mở lời: “Ly Ngọc, hay là chúng ta đổi lại đi, ta thấy chàng cũng chẳng dễ chịu gì”.
Ý của nàng là thân phận nam nữ.
Sắp tới Tô Châu nên đương nhiên không thể tiếp tục duy trì thân phận như hiện tại, Tuyên Giác gật đầu: “Được”.
Tạ Trùng Tự yên tâm, tiếp tục nói: “Vậy chàng đánh xe nhé, ta đã đánh xe mười ngày nay rồi”.
Tuyên Giác mỉm cười: “Ừ”.
Tạ Trùng Tự ngước lên nhìn chàng: “Sau khi tới Tô Châu, chúng ta có thể thuận lợi trở về Vọng Đô không?”
Tuyên Giác gật đầu: “Có thể”.
Tạ Trùng Tự ngừng lại, như thể đang suy xét: “Nhưng ta vẫn muốn điều tra vụ án của mẫu hậu, chàng về kinh thành trước đi, ta đã để lại ám hiệu trên đường, có lẽ sư tỷ cũng sắp tới nơi rồi”.
Tuyên Giác im lặng nhìn nàng, rồi chàng từ tốn cất tiếng: “Ta có thể giúp nàng”.
Tạ Trùng Tự không hiểu, nàng nói: “Nhưng ở cạnh chàng chẳng gặp chuyện gì tốt cả”.
Ý nàng muốn nói là hai người bọn họ đi cùng nhau rất gây chú ý, dễ xảy ra sai sót, chẳng bằng nàng đơn thương độc mã hành động một mình.
Có điều cách nói của Tạ Trùng Tự lại khiến người nghe cảm thấy như nàng đang trách cứ.
Ánh sáng từ ngọn nến đung đưa khiến cơ thể hai người được bao bọc trong một vầng hào quang. Sắc đỏ quyến rũ như ẩn chứa niềm vui, lại như chứa đựng điềm gở.
Tuyên Giác đắm mình trong thứ ánh sáng như màu máu, thần sắc dịu dàng thanh nhã của chàng vì vậy mà nhiễm thêm vài phần tà khí, đôi đồng tử nhạt màu cũng trở nên sẫm đi đôi chút, như thể có một đám mây đen đang phủ kín bầu trời cao. Chàng khe khẽ thở dài, giọng nói hơi khàn đi: “Vậy sao?”
Rồi chàng tự trả lời: “Hình như đúng là như vậy thật”.
Chàng quỳ một gối xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tạ Trùng Tự, người đang ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn: “Vậy, ta nên buông tay ư… Trùng Trùng?”
Tạ Trùng Tư mở to đôi mắt mờ mịt, lúc này nàng chẳng thể nào phân biệt nổi mình đang ở kiếp trước hay kiếp này nữa.
Kí ức của rất lâu trước kia chợt hiện lên trong tâm trí, nàng đứng trước bức tượng Phật Tổ trong tòa kiến trúc cổ kính của chùa Hàn Sơn, gieo quẻ.
Nàng muốn biết số phận của Tuyên Giác về sau ra sao, tương lại của hai người họ sẽ thế nào. Nàng muốn biết mình nên buông tay hay tiếp tục níu kéo.
Ngày đó quẻ bị vỡ, Phật Tổ không cho nàng đáp án.
Lão trụ trì đứng bên cạnh không khỏi thở dài, ông nói: “Điện hạ, người hãy làm theo tiếng trái tim mách bảo, đừng để bản thân hối hận. Gông cùm trên người, bể khổ bên thân, mỗi người lại có con đường khác nhau cho mình. Không đi tới cuối thì đâu thể biết con đường đã chọn đúng hay sai?”
Không biết vì sao Tạ Trùng Tự lại nhớ tới những lời này của lão hòa thượng, nàng ngập ngừng một lát rồi mới nói: “Chàng hãy làm theo tiếng trái tim mách bảo…”
Tuyên Giác khẽ cười một tiếng, không biết là đang tự cười mình hay là cười nàng, chàng đưa tay vuốt ve gương mặt Tạ Trùng Tự, ánh mắt sâu thẳm như đang cố kìm nén, chàng nói: “Đây là nàng nói đó nhé, đừng hối hận”.
Là nàng nói ta làm theo tiếng trái tim mách bảo.
Lúc này, trên người chàng loáng thoáng xuất hiện khí chất máu lạnh, tàn bạo của bậc đế vương tiền kiếp. Lớp mặt nạ được lấy xuống, sự cố chấp điên cuồng hiện lên, trông chàng vẫn trong trẻo giống ngày thường nhưng ánh mắt lại như nhiễm một tầng yêu khí.
Tuyên Giác giữ lấy khuôn mặt mà mình khuôn dám nhìn kỹ vào thời khắc cuối cùng của kiếp trước, chàng hạ giọng như thể dỗ dành: “Ta sẽ giúp nàng điều tra chân tướng cái chết của tiên hoàng hậu, phò tá bệ hạ, giúp huynh trưởng của nàng ngồi vững trên ngai vị đế vương, trong lòng Tạ Trị có nút thắt, chỉ cần gỡ bỏ hắn sẽ không sống trong mê muội nữa. Tuyên gia sẽ không xảy ra chuyện, nàng không cần nhọc lòng bảo vệ, cũng không cần buồn rầu vì mắc nợ ta…”
“Vậy nên, chúng ta hãy thử lại lần nữa nhé?”
“Ly Ngọc…” Tạ Trùng Tự sững lại, vừa mở miệng thì đã bị chặn lại. Nàng không thể phản kháng, cũng chẳng thể từ chối.
Xúc cảm trên môi vô cùng quen thuộc, trong sự dịu dàng là sự chiếm hữu, trong sự kìm nén bộc lộ nét ngông cuồng, chàng công thành đoạt đất không hề nao núng.
Tạ Trùng Tự giãy dụa theo bản năng, nhưng vì cằm bị giữ chặt nên hành động phản kháng của nàng chỉ khiến cho nụ hôn càng trở nên sâu hơn, yết hầu phát ra một thứ âm thanh như thể khuyến khích.
Một hồi lâu sau Tuyên Giác mới buông nàng ra, ngón tay cái vuốt ve lên cánh môi ẩm ướt, chàng khẽ thủ thỉ: “Coi như điện hạ đã đồng ý”.
Tạ Trùng Tự trước nay chuyên bắt chẹt người khác, vậy mà đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, lần này nàng lại bị chàng ép buộc mà chẳng thể nào cất tiếng từ chối.
Không biết do men rượu đã ngấm hay do nụ hôn vừa rồi, Tạ Trùng Tự cảm thấy đầu óc mình có chút mụ mị, phản ứng của nàng chậm chạp như thể chưa hình dung được chuyện gì đang diễn ra, nàng mơ màng ngẩng đầu, bỗng nhiên hai mắt tối sầm lại, cơ thể ngã xuống được Tuyên Giác đỡ lấy.
Mọi chuyện diễn ra y như chàng dự liệu.
Cho dù mọi chuyện có diễn ra như nào thì đến cuối cùng Tạ Trùng Tự cũng sẽ thiếp đi. Nàng ngủ rất ngoan, không quậy phá như những con sâu rượu khác. Khi tỉnh lại, nàng sẽ quên sạch tất cả mọi chuyện, không nhớ được mình đã làm hay nói điều gì.
Tuyên Giác bế nàng về giường, sau đó chàng cứ thế mặc nguyên quần áo nằm xuống bên cạnh. Hơi thở của người trước mắt không đều, Tuyên Giác đắp chăn lên người Tạ Trùng Tự, nhớ lại những lần nàng say rượu trước đây.
Trong đó có một lần là vào yến tiệc ăn mừng thắng lợi ở biên cương phía tây, ngày đó có rất nhiều người quen dự yến, Tạ Trùng Tự thay chàng cản rượu nên uống hơi nhiều.
Sau khi trở về nàng chẳng làm gì, chỉ ngồi im bên mép giường. Lúc chàng định giúp nàng cởi áo tắm rửa, Tạ Trùng Tự bỗng nhiên nắm lấy tay chàng, nói một câu không đầu không cuối: “Ly Ngọc, chàng không vui phải không?”
Tuyên Giác chỉ coi như nàng say nói nhảm, tiếp tục cởi khuy trên cổ áo nàng, Tạ Trùng Tự cứ thể lải nhải: “Nếu không ở trong phủ công chúa chắc hẳn chàng sẽ thoải mái hơn, sẽ chẳng có kẻ nào coi thường hay ức hiếp chàng... nếu chàng không gặp ta thì tốt biết mấy”.
Nàng ngẩng lên, đôi mắt ngấn lệ, vùi mặt vào lòng bàn tay Tuyên Giác rồi khẽ thì thầm: “Nếu ta không gặp chàng thì tốt rồi, thấy chàng như này, ta cũng rất khó chịu... Ta giải thoát cho chàng được không? Bên đó có giấy mực, ta viết một bức thư hòa ly, hoặc là chàng viết hưu thư đi, chúng ta rời xa nhau nhé. Chàng hãy rời khỏi kinh thành, đừng ở lại nơi chỉ biết tới danh lợi này nữa... ở đây chỉ có đám sài lang thú dữ thôi...”
Tạ Trùng Tự đã nói ra tất cả những lời mà khi tỉnh táo nàng sẽ không bao giờ nhắc tới. Từng câu từng chữ như một con dao cứa vào tim phổi, khiến cả hai người đều đau đớn.
Trong ấn tượng của Tuyên Giác, đó là lần thứ hai chàng mất bình tĩnh trong cuộc đời hơn hai mươi năm của mình.
Chàng đập tan nghiên mực, giữ chặt lấy bàn tay đang định với lấy bút của Tạ Trùng Tự rồi ôm ghì nàng vào lòng, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Trùng Trùng, ta đã không còn nơi để đi nữa, nàng muốn ta phải đi đâu đây?”
Chỉ có bên cạnh nàng, ta mới có chỗ dừng chân.
Tuyên Giác trải qua một đêm với vô vàn cảm xúc phức tạp. Ngày hôm sau, Tạ Trùng Tự thức giấc muộn hơn chàng vài khắc. Nàng quả nhiên không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, khi thấy người nằm bên cạnh mình thì kinh hồn bạt vía: “... Ly Ngọc?”
Tuyên Giác nâng cánh tay lên, ai oán cáo trạng: “Đêm qua điện hạ cứ giữ chặt lấy ta không buông, ta quả thực hết cách”.
Tạ Trùng Tự nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt tay áo chàng của mình. Nhân chứng vật chứng đủ cả, nàng còn biết biện bạch như thế nào đây.