[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 44



__________

Thưởng tranh? Sao có thể chỉ là thưởng tranh được. Có điều, chuyện mà những quý nhân bàn bạc không tới lượt những kẻ hèn mọn như bọn họ đàm luận. Việc mà bọn họ nên làm là chọn đúng cây cao bóng mát để dựa dẫm. Chủ quản không tỏ ra ngạc nhiên, hắn phất tay để người áo đen mau chóng đi truyền tin.

Trong thành Tô Châu sông ngòi uốn khúc, chúng giao thoa với nhau chằng chịt như hệ thống kinh mạch. Trên chiếc thuyền độc mộc, người lái thuyền đang dùng mái chèo móc vào móc sắt bên bờ, con thuyền từ từ cập bến.

Một người đàn ông bước xuống thuyền, người này có hàng lông mày dài và đôi mắt rất sâu, trên người mặc trang phục giản dị, một tay đang nghịch hai viên bi sắt, tay còn lại thì cầm chiếc quạt xếp tím xanh.

Người lái thuyền sống ở Tô Châu đã lâu nên cũng có mắt nhìn, hắn biết chất vải của bộ trang phục trên người người này rất hiếm, đây ắt hẳn là công tử của một gia đình giàu có nào đó, vậy nên hắn không dám lơ là, suốt cả hành trình luôn tận tâm chu đáo.

Quả nhiên, người đàn ông đó lấy ra một thỏi bạc trả tiền đò, không lấy tiền thừa lại. Người lái đò rất vui, miệng liên tục nói những lời chúc tốt lành, thậm chí ánh mắt còn dõi theo bóng dáng xa dần của người đó.

Tô Châu có rất nhiều những con ngõ cổ kính, ngay cạnh bờ sông có một con ngõ sâu hun hút, đi vào trong rất dễ bị lạc. Người đàn ông quen đường, hắn bước qua rất nhiều sạp hàng cùng cửa tiệm, đi thẳng tới một căn biệt viện nằm sâu trong ngõ, không gõ cửa mà cứ thế tiến vào.

Trên bầu trời rơi xuống những giọt mưa bụi rải rác, hắn đi trên hành lang gấp khúc quanh co. Nơi đây như một thế giới hoàn toàn khác với bên ngoài, cho dù chỉ là một bức tranh chữ không nổi bật treo trên góc tường thôi cũng là của một tác gia nổi tiếng.

Hắn giẫm lên bậc thang dài bằng gỗ long não bước vào một căn nhà thuỷ tạ nằm sát bên hồ, thấy trước cửa sổ có một người đang đứng chắp tay ra sau, thưởng thức hai bức họa. Người đó có vóc dáng cao cao thẳng đứng, trên đai ngọc ở eo có đeo miếng ngọc bội song hoàn, vừa cao quý lại vừa tinh tế, mái tóc đen được búi cao. Ánh sáng le lói trong cơn mưa len lỏi vào qua ô cửa sổ, chiếu lên sườn mặt như được tạc ra từ ngọc của người đó, chàng trông hệt như một vị tiên nhân bước ra từ một trang sách cổ, phong thái trác tuyệt không nhiễm bịu trần.

Người đàn ông hơi khựng lại, sau đó mới nâng tay vén mở tấm rèm châu, cười nói: “Ly Ngọc, sao đột nhiên ngươi lại tới Tô Châu?”

Ly Ngọc vẫn đang mải chiêm ngưỡng hai bức tranh gần như giống hệt nhau này, miệng nhàn nhạt cất tiếng: “Sao vậy, Thành Lĩnh không chào đón ư?”

Tề Nhạc, tự Thành Lĩnh, là con trai duy nhất của tứ phòng Tề gia.

Tứ phòng Tề gia nói ra cũng rất kỳ lạ, tuy sinh trong thị tộc nhưng lại chẳng có chí cầu tiến, lão gia tử đi đầu trong việc tu tiên học đạo, những ngày nhàn nhã thì ở lỳ trong phòng luyện đơn, nghe nói ông đã bốn năm lần làm lò sắt phát nổ, thổi bay cả mái nhà kiên cố.

Mà Tề Nhạc còn hơn cả cha hắn, sống phóng túng buông thả, trêu hoa ghẹo nguyệt. Hắn sẵn sàng bỏ ra một số tiền ngất ngưởng để mua về các bức hoạ và thư pháp mà mình vừa mắt, bất luận chúng là thật hay giả. Điều này là nguyên nhân khiến cho trong kho tàng của hắn thi thoảng lại xuất hiện vài tác phẩm giống nhau y đúc. Ví dụ như hai bức hoạ mà Tuyên Giác đang thưởng thức lúc này đây.

Trong tranh vẽ một vị tướng quân cưỡi ngựa phi nước đại giữa đêm tối không trăng, trên bầu trời phủ đầy mây đen. Hai bức họa này gần như không có điểm nào khác biệt.

Tề Nhạc giở chiếc quạt gấp, bên trên có bốn chữ “cầu tiên vấn đạo”. Hắn ra vẻ phất quạt, tự biến bản thân mình thành một kẻ văn dốt vũ nát: “Ôi sao có thể như vậy được! Ta đương nhiên rất chào đón rồi. Nhưng ngươi đến mà không báo trước nên ta đâu thể nào nghênh đón từ xa. Mà đúng lúc lắm! mau tới xem giúp ta trong hai bức tranh này bức nào là tranh của Dung lão tiên sinh. Ta đã đem hai bức này nhờ người khác xem hộ, bọn họ đều lấy đầu ra đảm bảo cả hai bức đều là thật. Ta thấy đầu của lũ người đó chỉ đáng để làm banh đá mà thôi. Ngươi xem giúp ta đi, ta mời người tới trà lâu xem kịch, thế nào?”

Ánh mắt Tuyên Giác khẽ lay động, sau đó chàng lắc đầu: “Có lẽ ngươi phải thất vọng rồi, cả hai bức này đều là giả, bức tranh sa châu đồ của Dung tiên sinh đã bị thiêu hủy từ lâu. Mấy thứ này…”

Chàng đưa tay chạm vào những vết ố vàng: “Làm giả đồ cổ cũng giống lắm”.

“Sao lại nói vậy?” Tề Nhạc vô cớ mất trăm ngàn lượng bạc nhưng cũng chẳng mấy tiếc nuối, “ngươi cũng đã được thấy bản thật đâu”.

Tuyên Giác nói ngắn gọn: “Trong tên của mẹ Dung tiên sinh có một chữ Chi, để tránh phạm tên húy của mẹ, trong các cuốn sách trước đây của ông chưa từng thấy chữ này, thường bỏ đi bộ mộc hoặc dùng chữ “bàng” thay thế. Mà trong hai bức tranh này đều có đề hai chữ “hàn chi”, vậy nên không thể là của ông ấy”.

Tề Nhạc cảm thán: “Tiếc thật đấy!”

Vậy nhưng trong mắt hắn lại chẳng hề có chút tiếc nuối nào.

Hắn nói: “Hai bức này giá gần hai nghìn lượng đó. Bức “sa châu đồ” không được giải cứu khỏi trận hỏa hoạn ở Thường gia ngày đó sao?”

Thường Tại Dung là tể tướng tiền triều, cả đời vinh quang lừng lẫy, tranh chữ của ông là tuyệt tác độc nhất vô nhị, vậy mà cuối đời ông lại dùng một mồi lửa để nói lời tạm biệt nhân gian.

Tuyên Giác khẽ cười một tiếng rồi nói: “Ai mà biết được?”

Tề Nhạc ngân nga: “Thấy hắn xây lầu các, thiết yến tiệc đãi nhân, sau cùng lầu các sụp”.

“Vinh quang vô lượng thì sao cơ chứ, cuối cùng chẳng phải vẫn hóa thành cát bụi sao? Ta thà rằng sống hồ đồ mà vui vẻ một đời”

Tuyên Giác quay người lại, bên ngoài mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, màn mưa dày cản đi luồng ánh sáng vốn đã tăm tối khiến gương mặt chàng trở nên mờ đi, chàng cất tiếng nói một câu không rõ nghĩa: “Sống vui vẻ một đời thì được, chứ hồ đồ thì khó mà chết già nhỉ?”

Sắc mặt Tề Nhạc trầm xuống, hắn đem viên bi sắt trong tay trái đặt cạch lên bàn, nói: “Tuyên Giác nhà ngươi có ý gì? Ta biết những chuyện ngươi đã làm ở thành Tô Châu từ đầu năm nay, ta chẳng quan tâm cũng chẳng định nhúng mũi. Ta là kẻ lười nhác vô dụng, ngay cả năm loại ngũ cốc cũng chẳng phân biệt nổi, là kẻ phá gia chi tử giống như cha mình, không phải nhân tài sẽ tham gia thi cử đậu công danh. Những chuyện mà gia tộc muốn làm đều không thuộc phạm trù ta quan tâm. Ta chỉ muốn sống an nhàn cả đời này, ngươi tìm sai người rồi. Ngươi nên đi tìm nhị đường ca của ta mới phải, gần đây huynh ấy đang chuẩn bị tham dự kỳ thi Hương để tới kinh thành làm quan. Sang năm sau chắc hẳn sẽ tới Tuyên gia chào hỏi, lúc này ngươi tới gặp huynh ấy ban ơn lấy lòng trước thì hơn”.

Ngoài trời mưa đang rơi tí tách dày hạt, hạt mưa rơi xuống lòng hồ khiến mặt nước gợn sóng. Có người hầu nhẹ nhành bước vào thắp nến, thấy hai vị chủ nhân giương cung bạt kiếm thì không dám thốt lên một lời mà chỉ mau chóng lui đi.

Trong chiếc chụp đèn thêu hình vân mây xanh biếc phát ra quầng sáng nhàn nhạt, chiếc sáng cả căn nhà thủy tạ.

Tề Nhạc là một người thông mình, vô cùng thông minh, Tuyên Giác quen biết hắn từ nhỏ, tình cảm thân thiết nên chàng biết hắn không giận thật.

Giọng của Tuyên Giác dịu đi, chỉ nói: “Núi đổ thì cây cũng bật gốc, là cành là lá thì cái kết tốt nhất là được theo gió cuốn bay, ngươi tự tin mình sẽ trước sau vẹn toàn?”

Tuyên Giác dùng tay gảy gảy chiếc chụp đèn, ánh sáng bên trong lưu chuyển càng làm tôn lên dáng vẻ tao nhã của chàng, chàng như vô tình cất tiếng: “Trừ khi ngươi giống như vị cô cô của tứ phòng đó, gả tới một nơi xa thoát ly hoàn toàn khỏi gia tộc. Bằng không, tiền ngươi phung phí đều tới từ Tề gia nhưng lại không muốn bị gia tộc điều khiển, mơ một giấc mộng được thoát khỏi khói lửa nhân gian, ngươi coi thường việc hiếp đáp dân chúng nhưng lại tiêu sài tiền bạc lấy từ xương máu của họ… Thành Lĩnh, ngươi cảm thấy có hợp lý không?”

Mấy lời này của Tuyên Giác không hề khách khí, sắc mặt Tề Nhạc liên tục biến đổi, khớp xương trên bàn tay cầm quạt trắng bệch, nhưng bỗng nhiên hắn lại thả lỏng, nở một nụ cười tự giễu rồi nói: “Hai năm không gặp, vừa gặp đã nói mấy câu đâm thẳng vào tim người ta, vậy mà ai ai cũng đều nói ngươi điềm đạm lễ độ. Chậc, thôi đi, ta không chịu nổi đâu. Huống hồ, không phải ai cũng giống như vị cô cô đó của ta, tìm một tên…”

Tề Nhạc dường như đang cố chọn lọc từ ngữ, một lúc sau hắn mời nói bằng giọng chế nhạo: “Tìm một tên ngốc trong mắt chỉ biết có mình”.

Bông hoa được gia tộc nuôi dưỡng suy cho cùng vẫn phải sống trong nhung lụa ngọc ngà, ít nhất cũng không thể để bị nhiễm gió sương thế tục, nếu không sẽ bị khô héo ngay lập tức.

Tuyên Giác không muốn kích động Tề Nhạc thêm nữa nên chàng giữ im lặng, hơn nữa ban nãy chàng đã nhắc nhở hắn rồi.

Cuộc đời chỉ có vinh quang không nhiễm bụi trần ư? Thế gian nào có chuyện tốt như vậy. Gia tộc có quy tắc của gia tộc, một khi đã xảy ra chuyện thì không ai trong tộc có thể trốn thoát, cho dù ngươi có là tộc trưởng nắm giữ quyền hành hay chỉ là một đứa trẻ vô tri.

Chàng cúi đầu, nói: “Cẩm cô nương rất may mắn”.

Chàng thử thăm dò nhưng Tề Nhạc không hề nói tiếp về Tề Cẩm, sao lại vậy, chẳng nhẽ vợ chồng Lâm Mẫn còn đi chậm hơn cả bọn họ nên đến giờ vẫn chưa tới Tề gia sao?

Niềm vui khi gặp lại bạn cũ của Tề Nhạc đã bị tạt một gáo nước lạnh nên không còn sót lại bao nhiêu, hắn không muốn nói tới chuyện này nữa nên đứng dậy, cầm hai viên bi sắt trong tay xoay tròn, nói: “Đi thôi, mời ngươi uống trà”.

Tuyên Giác cũng không thực sự muốn đả kích Tề Nhạc. Sắp xếp người ở Tô Châu trông chừng thị tộc là một chuyện, nhắc nhở bạn bè lại là chuyện khác. Tề Nhạc không cản trở chuyện của chàng thì chàng cũng sẽ không nhúng mũi vào cuộc sống của hắn.

Nghe thấy lời này chàng chỉ nói: “Ừ”.

Người hầu đưa tới hai chiếc ô, hai người cứ thế đi xuyên vào màn mưa, sau khi bước ra khỏi thư phòng yên tĩnh đó, Tề Nhạc bỗng cất tiếng hỏi: “Mấy ngày trước ngươi tới gặp tam thúc của ta sao?”

Dưới chiếc ô vẽ hình trúc xanh, Tuyên Giác gật đầu. Cách màn mưa dày hạt không thể nhìn rõ ánh mắt chàng.

Tề Nhạc không hỏi gì thêm, chỉ là trong đầu bỗng hiện lên vài ý nghĩ sâu xa. Hắn quen biết Tuyên Ly Ngọc từ nhỏ, từng học chung thầy với nhau. Tề Nhạc cảm thấy, một người có thể khiến cho các vị phu tử cổ hủ kia khen ngợi hết lời suốt từ nhỏ cho tới lớn, ngoài phong thái và học vấn ra, bụng dạ nhất định không đơn giản.

Quen biết mười mấy năm hắn chưa từng thấy Tuyên Giác thất lễ, bất cứ lúc nào chàng cũng cư xử rất cẩn trọng.

Tề Nhạc không có thói quen nhiều chuyện nên vốn không định nghe ngóng, nhưng những lời nói bóng nói gió vừa rồi của Tuyên Giác khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu, vừa định mở miệng thì thấy một người đàn ông áo đen hớt hả đi tới.

Đó là một kẻ nếu đứng trên phố sẽ chẳng có ai chú ý tới, hắn vừa đi vừa cúi thấp đầu, khi đi tới trước mặt hai người, hắn lần lượt chắp tay hành lễ với Tuyên Giác và Tề Nhạc, sau đó tiến tới thì thầm gì đó bên tai Tuyên Giác.

Tề Nhạc ở rất gần nhưng lại chẳng nghe thấy gì. Có điều hắn trông thấy sắc mặt người “chưa từng thất lễ” kia khẽ biến đổi.

___________