[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 55



____________________

Bó hoa phù dung nhẹ nhàng rơi vào trong lòng Tạ Trùng Tự, nàng cúi đầu nhặt lên, cười nhạt nói: "Đa tạ, rất đẹp.”

Nàng trời sinh xinh đẹp tuyệt trần, nhưng trải qua mấy ngày bị bệnh, nước da càng thêm trắng nõn như tuyết, tựa ngọc thạch trong bảo tàng của hoàng thất, càng tăng thêm vẻ mỏng manh mềm mại vô cớ.

Tề Nhạc đối với tuyệt sắc giai nhân, cũng xem như kiến thức rộng rãi, từ thôn nữ bình dị đến quý nữ tài mạo kinh diễm, từ thiếu nữ mười bốn đến phụ nhân bốn mươi, đều gặp qua không ít người.

Lúc trước chỉ là nhìn thấy bóng lưng, hắn còn miên man bất định, cảm thấy tiểu cô nương này cũng thật đẹp, dù Ly Ngọc cầu thân làm vị hôn thê cũng được, hay chiêu làm thiết thất cũng ổn, thậm chí nuôi như ngoại thất bên ngoài cũng không có vấn đề gì. Dù sao đệ tử thế gia, ở trong kinh không dám tùy ý làm bậy, thì liền ở bên ngoài lưu luyến thanh sắc, cũng không phải chuyện hiếm lạ. Cho dù là Tuyên Giác thanh tâm quả dục, hẳn cũng không ngoại lệ.

Nhưng hôm nay chính thức nhìn thấy dung mạo, khí độ của vị cô nương này, Tề Nhạc liền rùng mình, suy đoán trong lòng lại thêm vài phần.

Đế Vương hoàng thất, nhất phẩm tướng quân ở Vọng đô, có không ít tiểu thư thích mặc hoa văn Bạch Long ra ngoài. Chỉ là không biết vị này rốt cuộc có thân phận gì.

Hắn theo bản năng cho rằng Giang Châu Tư và Tuyên Giác là chổ quen biết, không hề nghĩ đến Tạ Trùng Tự, hắn chỉ nghĩ tiên nữ hiệp nghĩa kia là do Tuyên Giác mời đến chăm sóc cô nương yếu đuối này.

Tề Nhạc trong lòng suy nghĩ, ánh mắt liền lưu lại trên người Tạ Trùng Tự, cái này có hơi đường đột, lúc sau Tuyên Giác đã ném quân cờ xuống, nhìn qua.

Thần thái ôn hòa, khuôn mặt trong trẻo như ngọc, nhưng ánh mắt lại mờ mịt, tối lại không rõ, không phân được cảm xúc, nhẹ nhàng mở miệng: “Thành Lĩnh, ngươi tới làm gì? Chuyện xử lý thỏa đáng chưa?”

Tề Nhạc lập tức tái mặt.

Phụ thân hắn so với hắn càng thêm tự tại, sinh hoạt và nghỉ ngơi đều có chuẩn mực, sáng sớm thức dậy đánh quyền, sau lại nhàn nhã đi dạo vườn.

Tề Nhạc thật vất vả lắm mới dậy sớm một bữa, liền ngây ngẩn đi theo phía sau phụ thân mình, dùng giọng điệu như dỗ trẻ nhỏ, thử thăm dò nói: “Phụ thân, nhi tử muốn lột xác một phen, thay hình đổi dạng, mai sau tử tế làm người hiền. Ngày mai, không, hôm nay liền đọc sách thâu đêm, cùng Tam ca tham gia kỳ thi mùa thu sang năm.”

Phụ thân hắn mang theo lồng chim hoa lệ, nghi ngờ lỗ tai mình xảy ra vấn đề, sau khi kiên nhẫn nghe Tề Nhạc lãi nhãi hồi lâu, lại nghe hắn thăm dò nói: “Cho nên, có thể cho con mượn vài người hay không?”

Phụ thân hắn chậm rì rì mở miệng: "Làm chuyện con muốn làm, ta đều ủng hộ con.”

Tề Nhạc lệ nóng còn chưa tràn mi, lại nghe phụ thân mình từ từ nói: "Bất quá, ngươi có bản lĩnh thì đi thuyết phục thúc phụ ngươi, để hắn cho ngươi nhân thủ. Hoặc là chính mình có bản lĩnh, lôi kéo thủ hạ đắc lực. Cũng đừng ba ngày hai bữa tìm ta đòi người - - ta chỉ muốn phơi nắng, đi dạo, không muốn cùng ngươi thay hình đổi dạng một lần nữa làm người hiền gì đó.”

Tề Nhạc mặt không chút thay đổi, thu hồi nước mắt sắp tràn mi kia, tức giận xoay người đi, lát sau đã ở Trường Dương sơn trang.

Phụ thân hắn nói không sai.

Nhưng nô bộc Tề gia hắn không dám động, còn mấy năm nay hắn toàn kết giao với hạng hồ bằng hữu cẩu, cũng không dám dùng, không biết chừng mới hai ngày đã quay lưng đem hắn bán đi.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tìm Tuyên Giác tương đối đáng tin cậy.

Nghĩ đến đây Tề Nhạc liền đau đầu, biết nói thì dễlàm lại khó, hắn vỗ ngực, hạ quyết tâm, lập chí là một chuyện, nhưngg mới làm nửa bước đã thấy vô cùng gian nan.

Trong nháy mắt hữu khí vô lực: "... Không.”

Hắn muốn nói rõ với Ly Ngọc tình huống hôm qua, nhưng liếc mắt nhìn Tạ Trùng Tự, không xác định được có nên nói trước mặt cô nương này hay không.

Tạ Trùng Tự lại đi trước một bước, rất là thân thiết ôn nhu hỏi: "Vị này chính là Tề Nhạc công tử sao?”

Tuyên Giác nhấc ấm thêm trà, ngón tay thon dài cầm ly sứ, cụp mắt nói: "Đúng vậy, Tề Cẩm cô nương mà ta nhắc tới lúc trước, là thân cô cô của hắn.”

Tề Nhạc thầm nghĩ không đúng, dù có thân cận hơn nữa, Tuyên Giác cũng sẽ không nói ra toàn bộ như vậy, đã vậy nửa điểm che dấu cũng không có, hắn vừa định hỏi, chợt nghe Tạ Trùng Tự giương mắt nhìn hắn, ung dung điềm đạm nói: "Tề công tử, bớt đau buồn. Tam từng gặp Cẩm cô nương, phu thê hai người họ đều rất tốt, ai...... Đáng tiếc. Chờ phần mộ được dựng lên, ta cũng nên đi thắp nén hương. Đúng rồi, ta họ Tạ, xuất thân Hoài Bắc.” Tạ Trọng Tự lấy thân phận của biểu muọi mình, mí mắt cũng không kéo một chút.

Ngược lại Tề Nhạc, nghe được chữ "Tạ" kia, đột nhiên cả kinh, lại nghe được Hoài Bắc, trong chớp mắt nghĩ tới xuất thân của Hoài Bắc Vương bị thương ở chân kia - - nguyên lai là một vị quận chúa?

Tuyên Giác đây là dè chừng thân phận Hoàng thất của nàng ấy, cho nên một đường chăm sóc sao? Đúng vậy, như vậy thì mọi việc điều dễ hiểu.

Tề Nhạc vội vàng hành lễ: “Thì ra là quận chúa, mấy ngày nay đường đột quấy rầy. Ngày sau nếu cần tại hạ hỗ trợ, cứ việc nói, tại hạ tuyệt không từ chối.”

Tạ Trọng Tự không coi những lời nịnh hót này ra gì, chỉ nói: "Ta ở xa ngoài kinh, không muốn quá nhiều người biết thân phận, mong công tử giữ bí mật.”

“Đây là tất nhiên, đây là tất nhiên.” Tề Nhạc liên tục nói, nói đến đây hắn cũng không thể bỏ qua ánh mắt lạnh lẽo bên cạnh, nhanh chóng quay lại nói chính sự với Tuyên Giác, "Cho ta mượn chút nhân thủ đi. Ta muốn đi nghĩa trang, chọn hai thi thể dáng người tương tự, thay thế cô cô và phu quân người. Sau đó vài ngày nữa chọn ngày canh giờ, động thổ tiến hành an táng."

Tuyên Giác rũ mi dài ngăn trở cảm xúc, hắn ôn nhu nói: "Thành Lĩnh, ngươi vẫn là nói một chút, tối hôm qua sau khi ngươi trở về, đã xảy ra chuyện gì đi?"

Tề Nhạc cứng đờ, nhưng hắn đang cầu người, đành phải nhẫn nại, chọn trọng điểm nói. Sau đó phân tích thế cục Tề gia: "Thứ sử Tô Châu xuất thân từ đại phòng, lấy Tề Mạnh cầm đầu; nhị phòng chủ yếu liên lạc lui tới, người quen khắp thiên hạ, ta đoán không chừng bọn họ ở Lô Châu cũng có người quen biết, mới sớm biết được Cẩm cô cô rời đi; sau đó tam phòng, ngô, chỉ chú tâm kết giao với bạn hữu giang hồ, cụ thể ta không rõ lắm; tứ phòng ngươi cũng biết, dựa vào thúc thúc ta chống đỡ, quản lý tiền tài... Cho nên, nếu như ta muốn làm Gia chủ Tề gia, nhất định phải làm thật tốt tứ phòng, sau lại từng bước một......

Nghe vậy, Tạ Trùng Tự nhướng mày, ngữ khí cổ quái: "Gia chủ?” Nhìn không ra, vậy mà thật có chút chí khí. Dũng khí đáng khen.

Tuyên Giác từ chối cho ý kiến, lại hỏi một câu: "Phụ thân ngươi có thái độ gì?”

Phụ thân hắn? Tề Nhạc đau đầu. “Lão đầu tử muốn làm gì thì làm, ta cũng không quản được.”

Tuyên Giác nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng. Điểm này hắn có thể đoán được.

Hắn đặt chén xuống, gọi Bạch Đường, nói: "Bảo Lam Mộc đi điều người, nghe Thành Lĩnh phân phó là được.”

Bạch Đường cung kính nhập vào người, nói: “Vâng.” Lại nói với Tề Nhạc: “Tề công tử, người có phân phó gì cứ việc nói.”

Sau đó liền muốn dẫn Tề Nhạc rời đi.

Tề Nhạc cũng không biết bị làm sao, khắp nơi trên người hắn đều thấy lạnh lạnh, da gà khắp người bị ánh mắt lạnh lẽo của Tuyên Giác quét qua quét lại mấy lần còn chưa lặn xuống. Nào dám nhổ lông trên đầu hổ, liền đứng dậy, cười hì hì nói với Tạ Trùng Tự: "Mấy ngày nữa tai hạ lại mang hoa khác đến. Kim cúc thu quế, tường vi bách hợp, hoa đẹp phối mỹ nhân mới thích hợp nha! Cô nương lần sau gặp nha.” Nói xong liền không dám chần chừ, chân như gió vôi vàng chạy đi.

Nghe vậy, Bạch Đường phía sau vội vàng bước nhanh hơn. Hắn sợ, nếu hắn chậm một chút, liền bị chủ tử tóm được, trút giận lên hắn, giờ đây hắn chỉ biết chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa cầu nguyện cho tên dở hơi họ Tề kia.

Tề Nhạc quả thực là kẻ dở hơi, vừa đến đã phá hỏng bầu không khí trong viện.

Tạ Trùng Tự vốn cố ý thăm dò nước cờ của Tuyên Giác, nàng dù sao cũng phải hiểu được tâm tư của vị tiền phò mã này, hiện tại cũng không có bao nhiêu hứng thú nữa, nói: "Hôm nay đến đây thôi, ngày khác lại chơi.”

Sâu trong đáy mắt Tuyên Giác có vài phần không vui khi bị người quấy rầy, nhưng hắn áp chế đến mức không thể thấy được, gật gật đầu.

Hắn cũng có chuyện phải chuẩn bị, lại thấy Tạ Trùng Tự tinh thần không tốt, như là buồn ngủ, cũng không muốn quấy rầy, đem quân cờ nhặt về bàn cờ, liền dặn dò vài câu rồi rời đi.

Đào Tử không e ngại Tuyên Giác như Cẩm Quan, hắng giọng cáo biệt: "Gặp lại! Gặp lại!”

Giang Châu Tư đang dùng dầu bôi trơn cánh tay trái, không rảnh tay giữ Đào Tử lại, chờ không nghe thấy bước chân, Đào Tử mới dừng, Giang Châu Tư cũng bận rộn xong việc trong tay, nhìn sư muội đang lười biếng tựa vào bồ đoàn mềm bên cạnh hỏi: "Sao vậy? Muội đang nghĩ cái gì?”

Nghĩ cái gì?

Giang Châu Tư nàng mặc dù không phải người phàm tục, nhưng nàng vẫn thấy rõ trong mắt, "Hắn đối với muội cũng quá tốt đi. Coi như là thần tử, cũng không cần ngày đêm chiếu cố như vậy. Ta thấy hắn ta không chừng là thích muội đó. Cho nên ta hỏi muội, muội có ý nghĩ gì?”

Tạ Trùng Tự hồ nghi nhướng mày: "Rõ ràng như vậy sao?”

“Ta nói không chính xác được, nhưng lúc trước ta đã thấy qua, nếu hắn sớm thành thân, hài tử giờ đây hẳn là đã có hai đứa rồi, nhưng vẫn cứ lần lựa mãi, nóithế nào cũng không giống không có tình với muội.” Giang Châu Tư nhíu mày, “Tên Tề thiếu gia không đứng đắn kia, cũng từng nói qua, cảm thấy Tuyên Giác đối với muội không thích hợp.”

Tạ Trùng Tự híp híp mắt, trên tay lật mấy trang sách, lời nói phá lệ nghiêm túc nói: "Thật sao?"

Giang Châu Tư bị nàng đột nhiên nghiêm túc làm cho hoảng sợ, "... A. Đúng vậy.”

Tạ Trùng Tự trầm mặc.

Lúc trước ở Dương Châu, Tuyên Giác coi như nội liễm khắc chế, nàng cũng không cảm thấy quá khác thường.

Sau đó đột nhiên nghe được câu nói thẳng thắn kia, nàng lại lo lắng bất định, chỉ là khiếp sợ, ngược lại không cảm thấy những hành động này đối với hắn mà nói đều xem như là hành động khác người.

Quả thật...... Xem như rõ ràng.

Tạ Trùng Tự quyết định, đợi lát nữa lại nhìn thấy Tuyên Giác, trước hết hỏi hắn một chút, ngọc bội này từ đâu tới - - phản ứng của nàng không thể quá khác kiếp trước, nếu không lấy sự nhạy bén của Tuyên Giác, sớm muộn gì cũng bị hắn nhìn ra chổ không thích hợp.

Tạ Trùng Tự bất dộng đợi trên nóc nhà, nhà cũ Tuyên gia, nàng ít nhiều cũng quen thuộc một chút, để cho liền nói Giang Châu Tư thả nàng trên mặt đất, nàng đi xung quanh một chút, lát nữa để Giang Châu Tư đến nhà chính tìm nàng là được.

Các nô bộc lớn tuổi đều đã sớm nghỉ ngơi, xung quanh ánh sáng lờ mờ, lá cây xào xạc rung động.

Nhà chính cũng trống vắng lạnh lẽo, ngẫu nhiên có tiếng suối nước, leng keng.

Tạ Trùng Tự chậm rãi đi vào trạch viện nàng ở một thời gian ngắn, ấn theo ấn tượng kiếp trước, đi tới dưới gốc cây hoa quế, bẻ một nhánh, đẩy phòng trong ra, cắm trong bình sứ.

Ngày mai hoặc là ngày kia, sẽ rời Trường Dương sơn trang, phỏng chừng còn phải ở đây vài ngày. Trước lưu hương hoa ở bên trong, cũng không tính là quá phận.

Ánh trăng cũng xào xạc chiếu xuống, tràn vào qua khung cửa sổ nghiêng.

Tạ Trùng Tự khó có được tâm tình an hòa, đi tới ghế tròn dưới cửa sổ ngồi xuống, nhắm mắt lại, chờ sư tỷ điều tra xong quay lại tì nàng.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên, nàng nghe được tiếng cửa "Két a" mở ra.

Tạ Trùng Tự còn tưởng rằng là Giang Châu Tư, nói: "A, bận rộn xong rồi?”

Người tới xách một ngọn đèn móng ngựa rất nhạt, ánh lửa leo lét, chỉ có thể chiếu sáng một tấc vuông.

Không lên tiếng.

Tuyên Giác có cảm giác là hắn đang nằm mơ.

Tề Nhạc ở nhà càn quấy khiến hai vị tứ phòng chú ý tới hắn, hôm nay rốt cục nhận được bái thiếp. Mời hắn đi Minh Nguyệt Lâu tụ tập.

Tề Chương không phải đèn cạn dầu, nhưng Tề Nhạc không biết phụ thân hắn che giấu càng sâu.

Tuyên Giác không muốn vừa lên đã nói đến hai người này, nhưng trong lúc nâng chén cạn chén, cũng uống không ít rượu, đến cuối cùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thanh minh. Hắn cùng hai lão hồ ly qua lại so chiêu một đêm, cố gắng ung dung rời đi, cũng không dám trở về Trường Dương sơn trang.

Sợ bản thân say, thật sự làm ra chuyện gì đó không đúng mực.

Liền bảo Bạch Đường đưa hắn về Tuyên phủ.

Bạch Đường ở lại ngoại viện, Tuyên Giác không cho hắn đi theo, cầm một ngọn đèn nhỏ, liền lững thững đi vào đình viện, đẩy cửa phòng trong ra.

Nhưng đột nhiên nhìn thấy người ngồi dưới ánh trăng, búi tóc đen cao cao, cổ trắng như tuyết, khuôn mặt nghiêng sang tinh xảo xinh đẹp, giống như mẫu đơn nở rộ trong sương trắng.

Hình ảnh ấy tựa như ngàn vạn hình ảnh chồng chất trong giấc mộng.

Tuyên Giác sợ đánh thức giấc mộng này, hoặc đây chỉ là ảo ảnh mơ hồ của hắn khi say.

Tạ Trùng Tự chỉ nghe thấy tiếng đèn nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, nhíu mày quay đầu lại, lại rơi vào cái ôm cực nóng.

Hương đàn hương mát lạnh hòa với mùi rượu, cực nhạt lại nồng đậm, quyện vào nhau, khiến người ta khó phân biệt được là nồng hay nhạt, giống như người này.

Cả người Tạ Trùng Tự cứng đờ, xúc cảm đặc biệt quen thuộc khiến nàng không cần quay đầu lại, cũng có thể đoán được là ai.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu. Tuyên Giác mặc trường bào xanh thẳm, càng tôn lên vẻ mặt như quan ngọc.

Rõ ràng trên mặt trắng nõntrong veo vẫn ôn hòa mê hoặc người như cũ, dục vọng chấp niệm dưới đáy mắt lại đang quay cuồng, thẳng đến khi cố chấp u ám trong mắt rốt cuộc không che giấu được.

Tuyên Giác không chớp mắt nhìn nàng hồi lâu, chậm rãi cúi đầu tới gần, môi mỏng khẽ hôn cánh môi nàng, triền miên không rời. Mặt mày nhuộm tình dục lại ôn nhu, giọng nói khàn khàn khó nén: "Trùng Trùng, nàng đã trở lại?"