[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 76



________________

Diệp Trúc trình lên danh mục.

Tạ Trùng Tự liếc nhìn mấy dòng, cũng biết đại khái cách lựa chọn của Phụ hoàng.

Thứ nhất, không phải người trong thị tộc.

Thứ hai, đều là những người không có chức quan chính thức.

Thứ ba, về cơ bản đều được hưởng bóng mát từ tổ tiên, hoặc là được thừa kế tước vị, hoặc là được kế thừa gia nghiệp.

Cuối cùng, tuổi tác đa số đều lớn hơn nàng, trong hai mươi người, chỉ có hai người nhỏ hơn nàng một chút.

Nàng xem xong danh sách, đặt sang một bên, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại mở danh sách kia ra, một tay cầm danh sách, một tay cầm thư của Tuyên Giác, tỉ mỉ đối chiếu.

Danh sách: Liễu Ngật, năm nay 22 tuổi, con thứ hai của Phiêu Kỵ tướng quân, tính tình trượng nghĩa, ghét ác như thù.

Tuyên Giác: Liễu Ngật, tình tình khá lỗ mãng, thường đánh giặc cướp, sau đó kiểm chứng lại là hắn nhận lầm dân chúng, nhưng chưa từng tạ lỗi với nạn dân.

Danh sách: Trác Lâm, vừa tròn 20, là trưởng tử Trác Thị lang, tính tình điềm đạm, tài văn chương xuất chúng.

Tuyên Giác: Trác Lâm, đã gặp qua vài lần, "Mỹ nhân xuân ngủ đồ" từng kinh diễm Vọng Đô là tỷ tỷ hắn làm ra, không phải do hắn viết.

Danh sách: Kỷ Yến, năm nay 21 tuổi, là con thứ đích của Kỳ Vương, phong lưu tiêu sái, vung tiền như rác vì kênh rạch, khẳng khái hào phóng.

Tuyên Giác: Kỷ Yến, quê ở Giang m, từng nuôi một phủ toàn ca cơ, hai năm trước đã giải tán, đưa ca cơ đến phủ huynh đệ bằng hữu làm thị thiếp.

Tạ Trọng Tự: "???”

Không ngờ Tuyên Giác lại có thể điều tra triệt để như vậy.

Tạ Trọng Tự dở khóc dở cười, vừa rồi nàng chỉ nhìn sơ qua, hiện tại lại vô cùng hăng hái, có chút tò mò, nàng cũng muốn biết người này muốn "châm ngòi ly gián" như thế nào.

Người Phụ hoàng chọn, chỉ cần lớn lên không tệ, nhân phẩm không có lỗi gì, đều được, Phụ hoàng hẳn còn chưa có tra tỉ mỉ như vậy a.

Tuyên Giác thì hay rồi, tra đến từng chi tiết một, không đào ra chút chuyện thì sẽ không dừng lại.

Hai mươi mấy vị thanh niên tài tuấn, đều bị hắn lật qua lật lại, bới lông tìm vết, tra đến tận chân tơ kẽ tóc a.

Tạ Trùng Tự lật từng trang một, thật sự không nhịn được, che miệng lại bật cười, thầm nghĩ: Thật là nhân tài.

Cho đến trang cuối cùng.

Đây là người cuối cùng, so với nàng còn nhỏ hơn ba tháng, có lẽ là vì tuổi còn nhỏ, nên bị xếp ở cuối cùng.

Danh sách: Triển Bội, thế tử Trường Bình Hầu, năm mười bảy, thông minh, tinh tế, hiểu biết, tài hoa, là người chân thành, tốt bụng.

Lần này, Tuyên Giác chỉ nói bốn chữ, quả thật là như thế.

Trường Bình Hầu ở Giang thành, năm đó lúc Thái Tổ khởi binh, có công hộ giá, vì thế Thái Tổ hạ lệnh, ban cho tước vị thế tập (tước vị truyền đời đời).

Bình thường vị trí tước vị, truyền qua hai ba đời, thì cũng không còn nữa, chỉ có Trường Bình Hầu là vẫn còn truyền cho đến nay.

Bởi vì Thái Tổ ban ân, cũng bởi vì phủ Trường Bình Hầu yên phận, không mưu cầu Hoàng quyền, cũng không cầu phú quý, thành thật làm một người thanh liêm trong sạch.

Tạ Trùng Tự trầm ngâm: "Triển Bội... Hình như đã nghe nói qua.”

Nàng suy tư một lát, mới nhớ lại.

Kiếp trước, đã gặp qua Triển Bội.

Tại bữa tiệc giữa đông hằng năm, Triển Bội vào kinh. Lúc ấy hắn đã kế thừa tước vị, là một tiểu Hầu gia ốm yếu, nhiều bệnh. Nghe nói từ nhỏ đã là một cái ấm thuốc, ở Vọng Đô có gió bắc, hắn phát bệnh, ho dữ dội. Trên khuôn mặt tái nhợt, do ho khan mà đỏ bừng lên.

Nàng lúc đó bọc mình trong áo khoác lông, vừa rót rượu vừa nghĩ: Ho chết là tốt nhất.

Tổ tiên vị Trường Bình Hầu và Thái Tổ có giao tình rất sâu đậm, chuyện đầu tiên khi hắn từ xa đến, chính là hướng thượng tấu tân đế, nói chớ đuổi tận giết tuyệt thị tộc, phòng ngừa chó cùng rứt giậu, nguy hại cho lê dân bách tính.

Sau đó còn nói, giết Yêu phi, thanh quân trắc.

Tuyên Giác nửa nghe nửa không nghe lời hắn, nhưng vẫn trọng dụng hắn.

Sau đó Triển Bội xuôi nam chiêu hàng thị tộc, dựa vào cái miệng của mình, thật đúng đã đánh tan liên minh của các tiểu thị tộc. Sau khi hồi kinh thì cáo bệnh rời đi.

Tạ Trùng Tự gặp Triển Bội không chỉ một lần, cũng không có ấn tượng tốt gì, luôn cảm thấy trong mắt vị Hầu gia này, rõ ràng có vài chữ - - muốn cho nàng chết.

Là một tiểu bạch nhãn lang, Tạ Trùng Tự cũng không tức giận, chỉ là đem danh sách khép lại, ngữ khí lãnh đạm: "Không có lấy một người tốt, ta đều không thích. Đưa về đi, để cho Phụ hoàng chọn lại.”

Diệp Trúc: "... Dạ.”

Diệp Trúc buồn bực, lần trước điện hạ còn nói cũng không tệ nha.

Bất quá Diệp Trúc không dám chậm trễ, mang theo danh sách đi tới Thái Cực điện. Bách quan đã hạ triều, nhưng Tạ Sách Đạo còn đang triệu người hỏi chính.

Diệp Trúc ở ngoài điện đợi một lát, đợi mọi người lui ra.

Chưởng sự Hàn Lâm viện, Lễ bộ thượng thư, Hộ bộ thượng thư đều ở đây, năm sáu người, Diệp Trúc cũng không biết nhiều, ngoại trừ Tuyên Giác.

Mấy vị đứng đầu khoa thi, sẽ được cử đến Hàn lâm viện làm thứ cát sĩ, ba năm sau, có người sẽ lưu lại Hàn Lâm viện, có ngươiif lại được phái tới Lục bộ làm chủ sự, hoặc tới chổ Ngự sử. Nhưng trong vòng ba năm này đều là cận thần của Hoàng thượng, có thể soạn thảo chiếu thư, nhưng lại không được tính là quan viên triều đình.

Tuyên Giác không mặc triều phục, một thân thanh y, đội miện ngọc màu đen. Khi đứng ở trong một đám quan lại phá lệ nổi bật hơn, nhìn thấy Diệp Trúc chờ ở bên ngoài, Tuyên Giác cùng đồng liêu nói gì đó, sau đó rớt lại phía sau mọi người nửa bước, đi đến chổ Diệp Trúc.

Tuyên Giác gật đầu: "Diệp Trúc cô nương.”

Diệp Trúc đối với Tuyên Giác từ trước đến nay ấn tượng không tệ, hiền lành cười nói: "Tuyên công tử, chào buổi sáng.”

Tuyên Giác liếc danh sách: "Cô nương có việc bận sao? Vậy ta không quấy rầy, chờ người đi ra rồi nói.”

Diệp Trúc cười cười: "A, thay điện hạ làm việ. Tuyên công tử tìm nô tỳ có việc gì?”

Tuyên Giác nói: "Điện hạ hỏi ta vài chuyện, ta chưa trả lời hoàn chỉnh, phải nhờ cô nương nói vài câu với điện hạ.”

Diệp Trúc đáp ứng, vội vàng vào điện, cùng Tạ Sách Đạo thuật lại nguyên văn lời Tạ Trùng Tự, khẩn trương nhìn trộm sắc mặt của Hoàng thượng.

Không nghĩ tới, Tạ Sách Đạo tính tình tốt, còn gõ gõ cây bút trong tay nói: "Không sao, là do trẫm gần đây bận rộn, không cẩn thận chọn, có mấy người quả thật có tật xấu không nhỏ. Trẫm cân nhắc thêm một hai, chờ đổi xong, lại đưa sang cho Nhĩ Ngọc. Đúng rồi, Diệp Trúc, ngươi cũng đừng để Nhĩ Ngọc ở trong cung buồn chán, đưa con bé đi ra ngoài nhiều một chút, kết giao với vài người. Nếu điện hạ nhà ngươi nhìn trúng ai, thì phải lập tức nói cho trẫm biết.”

Diệp Trúc không dám suy đoán lung tung, thành thật gật đầu.

Chờ ra khỏi điện, đi tới hành lang, thì thấy Tuyên Giác khép tay áo đứng chờ, cảm thấy suy đoán trong lòng mình là đúng, lại không nhịn được mà rầu rĩ.

Diệp Trúc cảm thấy điện hạ nhà mình đối với ai cũng không nhiệt tình lắm, cũng chỉ có Tuyên Tam công tử là có chút khác biệt.

Nhưng mà Diệp Trúc cũng không rõ lắm, không biết chút khác biệt này là do tâm tình cuar thiếu nữ mà thành, hay là do điện hạ nhớ ân tình ở Giang Nam nên mới phá lệ thân cận.

Diệp Trúc vừa sầu muộn vừa đi tới, nói: "Công tử có cái gì cần nô tỳ đưa cho điện hạ?”

Tuyên Giác đi theo Diệp Trúc, dọc theo tường cung đi ra ngoài, đợi đến khi ít người, mới đưa ra một phong thư, nhẹ nhàng nói: "Danh mục quan viên bệ hạ chuẩn bị xử trí hôm nay. Trở về bảo điện hạ mở ra xem. Mấy ngày nữa, ta sao chép một bản, gửi tới Bách Việt.”

Diệp Trúc tiếp nhận: "Được, công tử đã hao tâm tổn trí rồi.”

Ánh nắng mùa hè như thiêu đốt, chiếu vào khuôn mặt thanh tú của Tuyên Giác, sắc mặt trắng lạnh, âm thanh trong trẻo: "Là việc thuộc bổn phận.”

Phong thư rất mỏng, chỉ là phía dưới có chút nhô lên, như là nhét một vật bên trong.

Diệp Trúc không hỏi là vật gì, cũng không dám sờ, nắm chặt phong thư, đưa đến trong tay Tạ Trùng Tự.

Tạ Trùng Tự nghi hoặc nhíu mày, "Hả, là quyết định hôm nay? Vậy là vừa rồi, trên triều, hoặc là trong ngự thư phòng, Phụ hoàng mới tuyên bố. Tuyên Giác trong tay lại không có bút mực, sao có thể viết ra phong thư này?"

Diệp Trúc cũng không biết, lắc đầu.

Tạ Trùng Tự ngồi trong đình ven hồ, xung quanh là nước hồ lấp lánh, bên cạnh đình nhỏ, trong ao, lá sen mượt mà, hoa sen đang vươn nở.

Nàng vốn đang thưởng thức hoa sen, nghĩ chờ hoa sen nở rộ, có thể tìm một chiếc thuyền gỗ chèo trên ao, nhưng lại chút không yên lòng, liền mở thư ra, giấy viết thư còn chưa rút ra, chợt nghe thấy lộp bộp một tiếng, có một vật hình tròn rơi xuống, ghế dài trong đình có chổ trống, vật kia liền theo khe hở rơi vào trong ao.

Tạ Trọng Tự: "......”

Thứ gì đó, “....”

Nàng chỉ có thể phân phó hạ nhân: "Bảo mấy người đi vớt. Gần đó lá sen cũng không ít, nhưng đừng nhổ, dùng chân dò xét thử, nếu thật sự tìm không thấy thì thôi, đoán chừng cũng không phải thứ gì ghê gớm.”

Cung nhân nhanh chóng xuống ao tìm, Tạ Trùng Tự mở thư ra, vừa nhìn đã hiểu.

Trên giấy viết thư, chữ của Tuyên Giác ngay ngắn liệt kê chừng hai mươi cái tên, trong đó năm cái tên phía dưới, có vết xước -- Tuyên Giác liệt kê vài người có thể gặp nạn, nhưng cũng không thể xác định được chính xác là ai, cho nên dùng biện phá này.”

Xem ra là năm tên xui xẻo này. Tạ Trùng Tự trầm ngâm một lát, đều là người của Tam ca nàng.

Lòng Phụ hoàng thiên vị đến đỉnh điểm, tin tức truyền tới Bách Việt, không biết đối với Hoàng huynh là tốt hay là xấu.

Nàng đang chuẩn bị gấp tờ giấy lại, bỗng nhiên nhìn thấy phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: Nếu không thích thì vứt bỏ là được, ngày khác Giác khắc cái điện hạ thích.

Tạ Trùng Tự: "...?”

Tạ Trùng Tự kịp phản ứng lại, xoay người, dùng tay nắm lan can, hỏi: "Vớt ra chưa?”

“Vẫn chưa." Diệp Trúc nói, “Điện hạ.....”

Tạ Trùng Tự nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhổ lá sen xung quanh đi. Có thể là một miếng miếng ngọc bội, hình như có chút nặng, tìm cẩn thận một chút.”

Vừa rồi khi vật đó rớt ra, nàng có nhìn thoáng qua, chỉ thấy được là một khối ngọc được điêu khắc, nhưng bên trên khắc cái gì thì không nhìn được.

Công chúa điện hạ đã hạ lệnh, các cung nhân cũng không dám tiếc nuối lá sen xanh tốt, hoa sen, lá sen xung quanh đều nhổ bỏ.

Cả buổi sáng, Vị Ương cung đều khí thế ngất trời, đào xong ba thước đất trong ao, cũng không đào được khối ngọc khắc trong truyền thuyết, có một thái giám sờ sờ đầu đầy mồ hôi, bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, chổ nào chúng nô tài cũng đều qua một lần, thật không có nhìn thấy a!"

Diệp Trúc ở một bên nhỏ giọng nói: "... Phía dưới đình, năm xưa khi xây xong có vết nứt nhỏ, chẳng lẽ là rơi vào trong đó? Điện hạ, trừ phi là cái đình nay nổ tung, thì mới có thể tìm được. Nhưng mà, cho dù thật sự cho nổ, thì ngọc khắc cũng bị nổ tung luôn rồi.”

Tạ Trùng Tự chỉ có thể bất đắc dĩ khoát tay, ý bảo từ bỏ, nói: "Vậy quên đi, xem ra vật kia cùng bổn cung không có duyên phận. Cũng không cần bận rộn nữa, đi phòng bếp xin chút canh mơ lạnh giải nhiệt đi.”

Tuy Tạ Trùng Tự nói thôi, nhưng việc này vẫn giống như xương cá mắc trong cuốn họng, làm cho nàng ăn ngủ không yên, đau đầu năm sáu ngày, rốt cục nhịn không được lại dùng Thanh Loan điểu hỏi Tuyên Giác, rốt cuộc hắn đưa cái gì cho nàng.

Bên kia cả đêm cũng không hồi âm.

Cách một ngày, mới trả lời nàng, nhưng cũng lập lờ nước đôi: Khắc hoa đào, Thái Nguyên năm thứ ba.

Tạ Trùng Tự nhíu mày.

Thái Nguyên năm thứ ba...... Không phải là năm nam hạ sao?

Tạ Trùng Tự còn nhớ, lúc đó nàng thắng được hai khối ngọc thô, một khối Tuyên Giác dùng để khắc con thỏ tặng nàng, một khối khác nghe nói là bị hắn khắc hư, ném đi rồi, bây giừonói vậy, khối ngọc còn lại kia không bị khắc hư?

Thôi vậy, cho dù được chạm khắc tinh xảo đến đâu thì nàng cũng không nhìn thấy được, trừ phi đem nước trong ao rút cạn hết, lại cạy cái đình kia ra từng chút một, xong còn phải mò mẫm từng chút một, thật sự quá rắc rối.

Tạ Trùng Tự tạm thời gác việc này sang một bên, nàng dùng Thanh Loan điểu để liên lạc thông tin, càng ngày càng thuận tay.

Tình tức của Tuyên Giác còn thông suốt hơn trong tưởng tượng của Tạ Trùng Tự. Ngay cả Tây Lương bên kia, hắn cũng nhúng tay vào, thật khiến nàng có chút khiếp sợ.

Rất nhanh đã đến đầu thu, ngày lập thu, hoa sen trong ao Vị Ương đều đã khô héo.

Lúc này, Tuyên Giác thông qua Thanh Loan, ngoại trừ truyền thư, còn mang theo một khối ngọc tới. Treo ở trên chân cơ quan Loan điểu, khi con chim đáp xuống, khối ngọc gõ nhẹ lên bệ cửa sổ, phát ra âm thanh leng keng.

Tạ Trùng Tự hơi sửng sốt, giơ tay gỡ miếng ngọc bội kia xuống.

Bạch ngọc hình bầu dục trong suốt, bóng mượt như mỡ dê, chất liệu rất tốt, bên trong còn có vài điểm màu đỏ tươi tự nhiên.

Được khắc thành nhụy hoa nhiều cánh nhất trên cây hoa đào.

Khắp cây hoa đào, cánh hoa lần lượt rơi xuống.

Trong đó không có người, cũng không có vật, chỉ có một cảnh hoa đào rơi, nhưng lại đầy ý vị.

Trên tờ giấy ngoại trừ chính sự, còn viết hai chữ: Đào hoa.

Phía sau Bạch ngọc, cũng khắc bốn chữ, "Thái Nguyên năm thứ năm".

Xem ra, Tuyên Giác phải đưa đến tay nàng một miếng ngọc mới cam tâm.

Tạ Trùng Tự bất đắc dĩ nở nụ cười, nàng cũng không đeo mà lấy hộp, cẩn thận cất vào. Bên trong hộp cũng không nhiều đồ, tất cả đều là ngọc. Một con thỏ trắng khắc từ ngọc xanh, một cây trâm cài tóc bằng ngọc tím, một khối bạch ngọc mỡ dê khắc tròn joa đào.

Nàng đóng hộp cất về vị trí cũ, thì thấy Diệp Trúc đi vào nói: "Điện hạ, bệ hạ nói, nhóm người lần trước, người nhìn không trúng cũng không sao, chỉ là thế tử Trường Bình Hầu, người vẫn là gặp mặt một lần. Bệ hạ cảm thấy thế tử Trường Bình Hầu không tệ. Ít ngày nữa là lễ hội săn bắn mùa thu, còn đó tế lễ mùa thu, cả nhà Trường Bình Hầu đều sẽ đến kinh thành, đến lúc đó trên yến tiệc, điện hạ có thể nhìn thấy người - - Bệ hạ nói người hình như đối với thế tử Trường Bình Hầu có chút thành kiến, như vậy là không được.”

Tạ Trùng Tự: "......”

Nàng có thành kiến với người muốn giết nàng, vậy cũng không đúng sao?