[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 83



________________

Ngày hôm sau, mười lăm tháng chạp, Tuyên Giác đi về phía tây đến Li Giang.

Tuyên Giác cũng không vội, thậm chí dọc đường, hắn còn "không làm việc đàng hoàng" mà chỉ ngắm cảnh, khi có hứng thú lại ngâm một bài thơ, hệt như hắn chỉ đang đi du ngoạn thăm thú các nơi mà thôi.

Sau khi đến Li Giang, chỉ cần là do Tần thị mời, từ tiệc rượu đến ca múa, Tuyên Giác đều không cự tuyệt, thập phần ôn hòa, rất dễ nói chuyện.

Hai bên như đạt được giao ước, ngươi tra xét là việc của ngươi, ta kinh doanh làm ăn là chuyện của ta, bên ngoài không có trở ngại gì là được, đến thời điểm thích hợp thì thu quân, ai nấy đều vui vẻ.

Mười chín tháng chạp, Tuyên Giác chậm rãi đến thủ phủ Li Giang.

Trong xe ngựa, Lan Mộc thấp giọng nói với hắn: "Chủ tử, đúng như người đã dự đoán, các mỏ dầu, mỏ khoáng, công xưởng cùng nông trang đều có biến hóa. Một tháng trước không giống như bây giờ, thậm chí có chổ còn tạm thời ngừnghoạt hoạt động, ở bên ngoài thì nói, gần đến năm mới nên cho thợ mỏ nghỉ tết."

“Như vậy không phải vừa vặn sao." Tuyên Giác vén một góc rèm xe lên, đường phố Li Giang có bão cát, cát vàng đang chậm rãi tan ra, "Năm mới sắp đến, bọn họ có thể nương theo đó làm lý do, rất hợp lý.”

Lan Mộc bị sự “ân cần” của Tuyên Giác làm cho nổi hết cả da gà, biết sau giọng nói ôn hòa kia, chủ tử nhà hắn nhất định là đang mưu tính kế hoạch lớn: "Theo như nghi ngờ của người, Sở gia và Tề gia bí mật đem mấy nhóm thổ phỉ ở Dương Châu chuyển đến đây, vậy chủ tử có chủ ý gì ạ?”

Sách lược trước mắt của Hoàng thượng vẫn còn rất nhẹ nhàng, Hoàng thượng vẫn còn rất nương tay với thị tộc, chưa đến mức muốn nhổ sạch đi.

Chẳng qua, Sở gia ở Dương Châu bị giáng cho một cú đau như vậy, cho nên đâm ra lo lắng, liền cùng Tề gia chuyển đám thổ phỉ đến Li Giang, sợ bệ hạ nhất thời hứng thú tra thêm một lần nữa, lúc đó tội danh nuôi binh mưu phản nhất định sẽ rơi lên đầu bọn họ.

Tuyên Giác: "Để ta suy nghĩ kỹ lại.”

Hắn dừng một chút, buông rèm xe xuống, che khuất đường phố Li Giang, nói tiếp: "Xem thái độ của đám người này như thế nào, xem xem bọn họ xử sự ra sao.”

Đêm đó, vẫn ăn uống linh đình như cũ.

Tuyên Giác đã quen với cái giọng điệu trêu chọc mời rượu này, trên mặt là ý cười nhàn nhạt thong dong, nhìn qua vô cùng hiền lành, dễ bắt nạt, làm cho đám sói ở Li Giang xoa tay nghiến răng keng két, ai đấy đều mài sẵn dao muốn làm thịt con cừu non Tuyên Giác này.

Thái thú Li Giang là Bùi Cửu. Mấy ngày nay hắn ta cứ thấp thỏm không yên, nhưng qua mấy bữa tiệc rượu, nhìn Tuyên Giác dễ nói chuyện như vậy, thì tảng đá trong lòng hắn ta rốt cuộc cũng rơi xuống, nhanh tay rót tượu cho Tuyên Giác, "A! Đại nhân đến. Ta vốn còn tưởng rằng đại nhân xuất thân thế gia, ít nhiều sẽ có chút lạnh lùng, khó thân cận. Không nghĩ tới đại nhân lại thông tình đạt lý như thế. Người tàu xe cả quãng đường đã mệt nhọc, mà ngày đầu tiên ta đã mời người tới. Là ta thất lễ rồi. Nhưng mong đại nhân hiểu cho chúng ta, chúng ta nhát gan, ngày đêm cứ thấp thỏm mãi. Nếu sớm biết thái độ của đại nhân đây thoải mái như vậy đã không vội vàng làm phiền đại nhân rồi. Nào chúng ta uống một ly. Mừng Tuyên Đại nhân đến Li Giang du ngoạn.”

Tuyên Giác nâng chén cùng Bùi Cửu, cách không chạm một cái, uống một hơi cạn sạch, cụp mắt khẽ cười nói: "Nếu không phải do bệ hạ hồ đồ, cứ nhất quyết muốn gì mà tra xét dân sinh, thăm thú dân tình, ta cũng không muốn đến đây. Nhìn xem, mấy ngày nữa là đến giao thừa rồi, năm nay lại không được về nhà mừng năm mới.”

Lời này thật rất hợp ý Bùi Cửu, hắn ta vỗ đùi, nói: "Đúng vậy! Nhưng đại nhân, nếu ngài không vội hồi kinh, vậy thì liền mừng năm mới ở Li Giang đi. Nơi này tuy không phồn vinh như Vọng Đô, nhưng cũng có phong vị khác.”

Tuyên Giác cười đáp ứng.

Trong lòng lại nói: Phong vị? Là mùi máu của lê dân bách tính sao? Quả thật khác biệt!!!

Hai ngày sau Tuyên Giác đều phải tham gia loại yến tiệc như vậy, buổi tối ngày thứ ba, Lan Mộc đến gõ cửa, Tuyên Giác còn tưởng rằng Lan Mộc có chuyện quan trọng bẩm báo, nói: "Vào đi.”

Thanh niên có sẹo trên gương mặt bước nhanh đi vào, trong ngực còn đang ôm một con loan điểu đen thui đang vẫy cánh đập loạn, Lan Mộc không biết làm sao cả, nói to: "Chủ, chủ tử, thứ này cứ bay tới bay lui trong sân, thuộc hạ thấy vậy nên liền bắt nó xuống. Là... của người sao?"

“Đem lại đây ta xem." Tuyên Giác chớp mắt, buông mật thư trong tay xuống, "Là một con chim gỗ sao?”

Lan Mộc gật đầu, “Đúng vậy.”

Tuyên Giác nhận lấy con chim gỗ kia, nhìn chất liệu, đến tay nghề đều giống hệt con chim Thanh Loan kia, bất giác tim Tuyên Giác đập lệch một nhịp.

Tuyên Giác ấn cái nút trên bụng con chim, nó liền ngoan ngoãn đứng im, sau đó đưa tay rút phong thư trong bụng chim ra. Bên trong ngoài thư còn có một tấm bùa hộ mệnh của Hàn Sơn Tự.

Tuyên Giác lẩm bẩm nói: "Không phải không tin Phật sao?”

Nói xong, mở thư ra xem, nhìn chữ viết từ trước đến nay đều rất tiêu sái, nhưng lần này lại phá lệ, nhìn rất quy cũ, là kiểu chữ nhỏ mà quý nữ thường hay viết, nhưng dưới ngòi bút của nàng lại thêm mấy phần khí khái.

Chỉ thấy trên đó viết ba chữ: "Khi nào về?”

Tuyên Giác nhìn ba chữ đó chằm chằm, lại phát hiện phía sau còn có nét mực, Tuyên Giác lật qua nhìn.

Đầu ngón tay hắn cứng lại, vành tai trắng nõn cũng hồng nhạt.

Phía sau cũng chỉ có ba chữ, nàng viết rất tùy ý: "Ta nhớ chàng.”

Lan Mộc ở một bên nhìn thấy vẻ mặt mềm đi trong nháy mắt của Tuyên Giác, cũng đoán được là ai gửi thư tới, thức thời hỏi: "Chủ tử, cần phải hồi âm không?"

Không nghĩ tới, Tuyên Giác lắc đầu: "Không cần. Li Giang nhiều mỏ khoáng, nam châm sẽ làm nhiễu loạn loan điểu, làm nó bay loạn. Con loan điểu này không có khả năng bay từ Vọng Đô đến Li Giang.”

Lan Mộc cả kinh: "Vậy đây là?”

Tuyên Giác cười cười: "Nàng nói nàng lo lắng cho an nguy của ta, vì vậy cho ta mượn ám vệ. Con chim này hẳn là được ám vệ thả ra gần đây.”

Lan Mộc sợ hãi, từ Vọng đô đến Li Giang, tuy hắn không bằng cao thủ võ lâm nhưng cũng tự nhận võ công xủa bản thân không kém, vậy mà lại không phát giác ra có người đi theo...

Lan Mộc nhịn không được nhíu mày hỏi: "Người không sợ đây là không yên tâm người, cho nên mới phái người đến giám thị sao?”

“Ngươi nói như vậy, ta thật có chút sợ." Tuyên Giác thuận theo lời hắn, nhưng ngữ khí lại không cho là đúng, "Đúng rồi, ngày mai chúng ta phải đi các nơi nhìn xem, mấy người ẩn nấp ở đó chắc là sẽ có động tĩnh.”

Lan Mộc thấy nói không nổi Tuyên Giác, thở dài xoay người rời đi, không thấy ánh mắt Tuyên Giác đột nhiên tối sầm lại.

Ngón tay thon dài của Tuyên Giác đặt trên tờ giấy. Thật ra, hắn không chỉ có chút sợ hãi.

Đến cả Lan Mộc còn liên tưởng đến, nói gì đến hắn, hắn không khỏi suy nghĩ miên man. Huống chi...

Nhĩ Ngọc nếu như thật sự thích một người, sẽ không kiêng nể gì, sẽ thẳng thắn, nàng sẽ luôn nhắc đến, không rời.

Không phải như bây giờ.

Bất kể, nàng cũng như hắn, sống lại một đời cũng được, hay là gặp dịp thì chơi, lợi dụng hắn cũng được. Tảng đá lớn trong lòng hắn rồi cũng có ngày sẽ rơi xuống, ngày đó là ngày định sống chết của hắn. Là sống, hay chết, đều sẽ rõ.

Hai mươi lăm tháng chạp, không khí năm mới đã đến rất gần.

"Đại nhân, nơi này là mỏ dầu và mỏ than lớn nhất Li Giang của chúng ta. Thứ này Đại Tề chúng ta không dùng nhiều, cơ bản đều là vận chuyển đến Tây Lương, bên Tây Lương đều phải dựa vào chúng ta đó!" Chủ sự mỏ dầu nói đến mức nước miếng bay tứ tung, "Công nhân ở khu mỏ, cứ làm việc năm ngày sẽ có hai ngày nghỉ ngơi. Thời gian xuống mỏ làm việc đều là nhìn mặt trời, hừng đông mới xuống mỏ, trời tối liền đi lên, so với làm ruộng điền, sung sướng hơn nhiều."

Lan Mộc ở bên cạnh, mặt không chút thay đổi, đi theo Tuyên Giác, trong lòng lại nghĩ thầm, ăn nói chó má gì đấy, các ngươi rõ ràng là bắt công nhân llàm việc bất kể ngày đêm. Người bị lao phổi chết, bị mỏ sập chết, hay mệt đến chết, đều đếm không xuể, thi thể trong một tháng cũng đủ đắp thành cái núi nhỏ, ở đâu ra sung sướng? Sung sướng dưới quỷ môn quan à?

Lan Mộc nhìn về phía Tuyên Giác, chỉ thấy Tuyên Giác sắc mặt vẫn như thường, đangg nhìn mấy trục sắt di chuyển phía dưới, trầm giọng nói "Không tồi.”

Sau bốn năm lượt thị sát liên tục như vậy, bề ngoài tất cả đều hết sức bình thường, thậm chí qua lời của chủ sự, còn có thể thấy dân chúng Li Giang sống rất an nhàn, tất cả đều vô cùng sung sướng. Người trẻ tuổi thì hăng hái lao động, người già thì nhẹ nhàng hưởng thụ, trẻ em thì vui vẻ trông ngóng vào tương lai. Thật là một cảnh thái bình thịnh thế.

Mấy lời đồn gì mà sập mỏ hầm, chủ sự tàn bạo, dân chúng khổ sở, khắp nơi lầm than đều không có một chút giấu vết.

Đêm hai mươi tám tháng chạp, tiếng pháo bên ngoài cũng dần dần nhiều lên.

Đường phố sạch sẽ, trống trải, những người ăn xin, vô gia cư đều đã bị thái thú Li Giang đuổi ra ngoại ô từ sớm.

Trong thành chỉ còn lại những người có chút tiền, đang cố gắng ngụy trang trong lo sợ.

Náo loạn mấy ngày, Tuyên Giác cuối cùng cũng có chút mệt mỏi, đem chứng cứ thu thập được tập hợp lại, nhàn nhạt phân phó: "Đã cuối năm, tai họa cũng nhiều, cần phải trấn áp tà ma. Xem như cho đám thi thể kia chút quà mừng năm mới. Ta cũng lười, không muốn xem bọn họ diễn kịch nữa - - động thủ đi.”

Lan Mộc chần chờ, "Theo kế hoạch, không phải chờ chủ tử hồi kinh, mới giết nhóm người này, sau đó lại đem “công lao” này tính trên đám thổ phỉ kia sao?”

Đầu ngón tay Tuyên Giác gõ nhẹ bàn, chậm rãi nói: "Kế hoạch có thay đổi, cứ làm theo lời ta.”

Lan Mộc bị giọng điệu bình tĩnh của Tuyên Giác làm cho kinh hãi, vội vàng cúi đầu vâng dạ.

Đêm đó, ba gã phụ trách mỏ quặng cùng điền trang của Tần thị đều bị giết, đầu bị chặt đứt lìa ra. Ba cái đầu treo dướí tấm biển “Thái bình thanh minh” của nha môn, lủng lẳng trong gió, mùi máu tanh kan ra trong không khí.

Ngày hôm sau, lại có hai tiểu quan thị tộc, nhưng không phải họ Tần bị giết chết. Có người tìm thấy thi thể dưới chân núi Thiên Lập. Trên đỉnh núi Thiên Lập là trại phỉ, thổ phỉ hoành hành khắp nơi, mà nha môn vốn không chút quan tâm.

Mấy ngày nữa là bước sang năm mới, vậy mà có hai vụ giết người liền kề nhau, người bị giết hại đều có chút mặt mũi ở Li Giang, nhất thời cả Li Giang náo động cả lên.

Xôn xao đến tận đêm ba mươi, vẫn chưa kết thúc - - bá quan, phú thương, người người đều lo lắng, đề phòng khắp nơi.

Chỉ có dân chúng là thổn thức, ông trời không đáng tin cậy, Thần Phật cũng không đáng tin cậy, cuối cùng vẫn là đám phỉ tặc kia trượng nghĩa, báo thù cho lê dân bá tánh.

Tuyên Giác không đếm xỉa đến mấy việc này, bên ngoài ồn ào, náo loạn đến đau cả tai, còn hắn lại ung dung tự pha cho mình một ấm trà ngon.

Ba mươi tháng chạp, hôm nay là sinh nhật Nhĩ Ngọc.

Hẳn là nàng đã nhận được quà mừng rồi.

Hắn vừa dùng ngón tay trắng lạnh vuốt ve chén ấm, vừa hạ mắt suy nghĩ.

Nếu Cẩm Lý phường làm nhanh, thì sẽ có hai phần lễ. Nếu thợ thủ công làm chậm, thì cũng có một phần.

Cũng không biết nàng nhận được sẽ có biểu cảm ra sao, có thích hay không.

“Ôi điện hạ! Bộ tranh thêu này là ai tặng vậy, người hình như rất thích, đã nhìn suốt mấy ngày rồi." Vị Ương cung đã vào đêm, Diệp Trúc mang theo nến đi vào, phát hiện Tạ Trùng Tự còn đang nhìn tranh thêu, "Ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm tế niên ạ.”

Lò sưởi trong Vị Ương cung rất ấm áp, tóc dài của Tạ Trùng Tự xõa xuống phía sau, lúc này nàng chỉ mặc trung y, đang nằm trên giường nhìn cẩm tú đồ đang dựng bên cạnh, cười tươi nói: "Được.”

Lại vuốt ve mặt thêu, nói: "Ừ, rất thích. Còn có đôi giày da sói kia, ta cũng rất thích.”

Dưới tay nàng là thành phẩm của hơn mười tú nương giỏi nhất Tô Châu, chục người này miệt mài chăm chỉ hơn nửa năm mới có thể hoàn thành bức tranh thêu.

Là tranh thêu hai mặt, hoa văn hai mặt đều không giống nhau, vô cùng tinh xảo sống động.

Phía trước, là giang sơn ngàn dặm. Trên mặt tơ lụa trắng, núi non, sông nước trải dài ngàn dặm, mênh mông, trùng trùng điệp điệp, bao la hùng vĩ.

Mặt sau, là một gốc mẫu đơn. Hoa tươi đỏ thắm, hàng ngàn cánh hoa đang xòe rộ ra, vô cùng kiều diễm chói mắt.

Cả hai mặt bức thêu đều có chữ, nhưng không phải là được thêu lên, mà là chữ viết tay của Tuyên Giác, là kiểu chữ Khải đoan chính.

Lần lượt là:

Tặng Quân Sơn Hà An Định!

(Tặng nàng sự yên bình của sông núi)

Nguyện quân bách thế trường nhạc!

(Mong nàng mãi hạnh phúc dài lâu)

Sơn hà cẩm tú đồ chỉ vì một người mà thêu, cũng chỉ để cầu cho một người bình an, hạnh phúc.

Ngoài Vị Ương cung, tuyết đã rơi lớp dày, một năm lại vội vã qua đi.

Tháng chạp sắp qua, tháng giêng sắp đến, khắp Vọng đô đều là cảnh phồn hoa, đèn được, hoa thơm giăng khắp nơi, đèn Khổng Minh từ bay lên cao.

Nhưng lúc này, ở Li Giang lại lâm vào đen tối. Từ Tần thị nhất tộc hay là các gia tộc nhỏ phụ thuộc vào Tần thị, cho đến mấy phú hào có chút quyền thế đều đang nơm nớp lo sợ, ngày đêm đều đang nghi thần nghi quỷ.

Mà Tuyên Giác lại rất thong thả đi dạo xung quanh, đợi đến ngày mười lăm tháng giêng, mới khởi hành về kinh.

Tuyên Giác làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt mang theo hận ý của Bùi Cửu, ôn hòa hữu lễ chào tạm biệt hắn ta. Thậm chí khi Bùi Cửu lệnh cho binh lính vây khốn hắn, hắn còn nhướng mày kinh ngạc: "Bùi đại nhân, đây là ý gì?”

Bùi Cửu, “Câu này phải do ta nói mới đúng! Xin hỏi Tuyên đại nhân, người đây là có ý gì?! Chúng ta không phải đã rõ với nhau rồi sao!!! Ngươi tra phần của người, ta làm việc của ta. Nếu có cái gì không hài lòng, thì ngươi cứ nói thẳng ra! Chúng ta ngồi lại suy xét thiệt hơn, vậy mà ngươi lại dám chưa hỏi ý chúng ta mà đã báo cáo lên trên. Ai cho ngươi lá gan như vậy, đừng quên, bây giừo ngươi không phải đang ở Vọng đô mà là đang ở Li Giang, ngươi đây là đang đùa giỡn với Tần gia chúng ta sao?”

Tuyên Giác khép tay áo lại, không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn.

Hôm nay có gió tuyết, Tuyên Giác dáng người cao lớn đứng trong gió, trên người mặc áo lông dày màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo lông cáo, lớp lông mịn bị gió bắc thổi lay động, càng tôn lên sườn mặt trắng như sứ của hắn, lông mi dài rủ xuống, trông Tuyên Giác bây giờ thập phần yếu đuối.

Lại nhìn mấy bông tuyết rơi giữa tóc đen và lông mày của Tuyên Giác, Bùi Cửu càng nghiến răng nghiến lợi. Chính là vẻ vô hại này đã đánh lừa hắn ta, làm hắn ta cứ tưởng Tuyên Giác là một quý công tử chưa trãi sự đời, mặc cho bọn họ xoa nắn, chơi đùa. Ai có thể ngờ, vị công tử phong nhã trước mặt lại mới là Diêm Vương sống, thủ đoạn vô cùng lợi hại, không một tiếng gió đã có thể xoay bọn họ trong lòng bàn tay.

Bùi Cửu lúc này mới ý thức được sự nguy hiểm ẩn dưới lớp vỏ bọc ôn nhu kia của Tuyên Giác.

Bùi Cửu ỷ vào quan binh ngày càng nhiều, quát lớn: "Tuyên Giác, ngươi rốt cuộc là tới đây làm gì?!”

Bốn phía đều bị bao vây, Tuyên Giác lai cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Cố nhân nhờ vả, tới tiễn chư vị lên đường.”

“Các vị đi đường bình an - - trên đường xuống Hoàng tuyền, nhớ phải trả nợ mạng của nhân gian." Tuyên Giác vẫn cười như cũ, nhưng trong mắt lại hiện ra lãnh ý, "Các ngươi cứ từ từ trả lại.”

Mặc dù, Bùi Cửu đã sớm nhận được tin tức, nhưng nghe chính miệng Tuyên Giác nói hắn lại sởn cả gai óc. Chuyện ở Li Giang Tuyên Giác đã sớm tra đến trên đầu hắn rồi.

Bùi Cửu thầm hạ quyết tâm, nhất định không được để Tuyên Giác sống sót hồi kinh. Có quỷ mới biết, Tuyên Giác đã tra ra bao nhiêu chuyện rồi, chỉ cần hắn về kinh, thì không biết có bao nhiêu người trong đám bọn họ về chầu trời nữa.

Bùi Cửu còn chưa hạ mệnh lệnh, bỗng nhiên nghe Tuyên Giác chậm rãi nói: "Bùi đại nhân, mấy lời ngươi nói đều là ba hoa khoác lác. Nhưng có một câu, bản quan rất tán thành. Đau dài không bằng đau ngắn, tảng đá trong lòng sớm rơi xuống cũng tốt.”

Bùi Cửu còn tưởng rằng là đang nói hắn vì tư lợi mà làm trái với luật, khuyên hắn tốt nhất là nên sớm nhận tội.

Con ngươi trong mắt Bùi Cửu co lại, không dám do dự nữa, hạ lệnh: "Bắt lấy bọn họ -- không, hiện tại liền giết, trời cao Hoàng đế xa, cho dù là mệnh quan triều đình đi chăng nữa, thì đi đường cũng có thể xảy ra chuyện. Nhanh... nhanh, mau động thủ!!!”

Tuyên Giác thở dài, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói câu gì đó.

Câu nói kia rất nhỏ, chỉ có Lan Mộc ở bên cạnh nghe được, Lan Mộc trừng to mắt, nhìn về phía Tuyên Giác.

Đáy mắt chủ tử thâm trầm như biển, có chút điên cuồng tuyệt vọng, nhưng không phải đối với Bùi Cửu, mà là đối với vị ở phía xa chân trời, ở Vọng đô kia.

Bởi vì, chủ tử nói: “Lan Mộc, ngươi nói xem, nàng sẽ đau lòng sao?”

Lan Mộc: “???”