[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 93



___________________

Đã gần một năm kể từ khi nàng và Tuyên Giác ở Mặc Vân lâu.

Một năm này có rất nhiều chuyện xảy ra.

Đầu tiên là vì chuyện của Vệ Húc mà Hoàng huynh bị giáng chức đày đến Bách Việt, sau đó vụ án lộ đề thi của Lễ bộ, tiếp theo Phụ hoàng còn chọn hôn phu cho nàng. Cuối năm còn đón trận tuyết lớn và giao tranh ở Ly Giang. Đầu năm nay động thái trên triều của Phụ hoàng cũng ngày càng lớn hơn.

Từng chuyện từng chuyện một cứ liên tiếp nối nhau đến.

Trong đầu nàng phải suy tính quá nhiều chuyện, còn phải để ý từng chi tiết một, nàng cũng không có trí nhớ ưu việt, gặp sẽ không quên, nhất thời không kịp phản ứng, mờ mịt trừng mắt hỏi: "Ngươi đang nói chuyện gì?"

Tuyên Giác trầm mặc không nói.

Trong đại điện, chỉ còn lại tiếng nổ nhỏ do ngàn cây nến tạo ra, vừa yên tĩnh vừa huyên náo.

Tuyên Giác cực kỳ kiên nhẫn chờ Tạ Trùng Tự nhớ lại, nhưng đợi một lúc lâu mà thấy nàng vẫn mê mang không rõ mới mở miệng nhắc nhở: "Lúc mặt trời dần tàn sau Tế Thế đường, ở Mặc Vân lâu, ta nói...”

“Ngươi, ngươi nói loạn cái gì đó? Cung, cung nhân Vị Ương cung đều ở ngoài kia, còn có, Diệp Trúc tùy thời đều có thể mang điểm tâm vào cho ta. Ngươi...” Tuyên Giác chỉ nhắc một chút Tạ Trùng Tự liền nhớ lại, lúng túng ngắt lời hắn, "A. đúng rồi, Phụ hoàng từ chiều đã vội vã triệu kiến ngươi, hẳn là vẫn chưa dùng bữa đúng không? Ta cho người mang bánh ngọt vào?”

Tuyên Giác không lên tiếng.

Phía xa, ánh nến lan ra, ánh nến ấm áp nhẹ nhàng chiếu rọi sườn mặt như ngọc của hắn. Dưới ánh nến lung linh, lông mi Tuyên Giác run run, vẻ mặt cực kì ôn nhu.

Một lúc lâu sau, Tuyên Giác mới lên tiếng, cố ý phớt lờ mấy câu đánh trống lảng của Tạ Trùng Tự: "Trước mặt điện hạ, lời Giác nói đều là sự thật, chưa từng hồ nháo. Huống chi trong Vị Ương cung, mọi chuyện không phải do điện hạ định đoạt sao?”

Lòng Tạ Trùng Tự khẽ động...

Nếu không có việc gì bất trắc, thì năm sau Hoàng huynh có thể trở về. Đến lúc đó, gánh nặng trên vai nàng nhẹ đi một nửa, nàng có thể thoải mái tiêu dao, cũng có thể thong thả chuẩn bị hôn sự...

Phụ hoàng chuẩn bị cho nàng một đống người, nhưng đều bị nàng trong sáng trong tối bới móc đủ kiểu, đã sớm không còn ôm kỳ vọng gì với hôn sự của nàng. Thậm chí còn tính nuôi nàng trong cung cả đời. Nàng chắc đến bảy phần có thể khiến cho Phụ hoàng đồng ý, để nàng gả cho Tuyên Giác. Đến lúc đó nàng nói thẳng với Tuyên Giác, thì tất cả mọi người đều vui mừng.

Tạ Trùng Tự cảm thấy suy nghĩ này của nàng vô cùng vẹn toàn. Nhưng vẫn giả bộ như thể bản thân của mình bị Tuyên Giác mê hoặc, lật ngược tay nắm chặt bàn tay hắn, sau đó đứng lên, so với Tuyên Giác đang quỳ cao hơn một đoạn.

Tạ Trùng Tự giả bộ không nhìn thấy hô hấp của Tuyên Giác đang khẩn trương, nhướng mày nói: "Ta vẫn là có chút sợ, rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm Vị Ương cung của ta, nhưng xem ra ngươi một chút cũng không sợ, thế nào, Thị lang đại nhân to gan lớn mật, đêm nay hầu hạ ta như thế nào? Nếu hầu hạ bổn cung hài lòng, tất có thưởng.”

“Điện hạ muốn ta hầu hạ như thế nào?" Thanh âm Tuyên Giác khàn khàn, mặc cho nàng dùng đầu ngón tay nâng cằm.

Tuyên Giác ngẩng đầu nhìn lại, bốn phía đều bị ánh nến chiếu sáng rực, lúc này nàng thướt tha đứng đó, tay đang nâng cầm hắn, cười đến câu người mà chẳng hề để ý: "Ngươi muốn thế nào thì sẽ như thế đấy. Đêm nay đều cho ngươi, được không?”

Tạ Trùng Tự nhìn người kia cực kì ái muội, nhẹ giọng nói: "Đêm xuân ngắn ngủi, sáng sớm mai đại nhân không bận việc gì chứ?”

Những lời này càng như thêm củi vào lửa, không thể vãn hồi.

“... " Trong nháy mắt, Tuyên Giác thật sự muốn bất chấp tất cả đem người này nuốt vào bụng, hắn gắt gao nhìn nàng một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn dời tầm mắt như nhận thua, hơi đứng dậy, hôn khẽ lên môi nàng một cái, sau đó đưa tay cầm binh thư bị hai người đè xuống lên, đang chuẩn bị nói cái gì, thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng Diệp Trúc gõ cửa: "Điện hạ, nô tỳ đã chuẩn bị tốt trái cây, bây giờ đưa vào cho người?”

Tạ Trùng Tự: "Đợi một chút, ta sẽ ra lấy, không cần vào.”

Nàng nhìn Tuyên Giác lui mấy bước như trong dự liệu, hai người lúc này cái gì cũng không có, thậm chí đến cả tin đồn ái muội một chút cũng không có thì nói gì đến hôn ước, không danh không phận, Tuyên Giác tuyệt đối sẽ không làm bậy quá mức.

Nàng không bất ngờ, cố ý cười híp mắt nói: "A, đáng tiếc. Ta đi bưng trái cây đến, ngươi ngồi ở đây đừng lộn xộn.”

Tuyên Giác: "......”

Hắn đối với nàng thật sự không có biện pháp nào, chỉ có thể yên lặng cúi đầu lật sách trong tay. Hắn nhìn chú thích của nàng trên sách, trong lòng thầm đếm. Chờ đến khi Tạ Trùng Tự cầm một dĩa bánh ngọt và một dĩa trái cây bước đến mới nói: "Thần giảng giải binh thư cho điện hạ, được không?”

Tạ Trùng Tự ngồi xuống, nhìn Tuyên Giác lật sách, giọng nói trong trẻo: "Trận đại chiến ở Ly Sơn, dựa vào địa thế thuận lợi, núi cao vây quanh hỗ trợ có thể làm hàng rào cho ta. Thiên thời, địa lợi,... "

“Há miệng." Tạ Trùng Tự cầm một miếng bánh mềm, "Mùi vị thế nào?”

Tuyên Giác: "......”

Tuyên Giác nhai không nói, chậm rãi ăn xong, mới gật gật đầu.

Tạ Trùng Tự thấy thế, vui vẻ mỉm cười, lại cầm lên một miếng muốn đút cho hắn.

Tuyên Giác bất đắc dĩ, mím môi nghiêng đầu đi, không muốn để nàng đút nữa, cười nói: "Điện hạ, người có nghe hay không?”

“Điện hạ bảo ta giảng giải binh thư cho người, nhưng chính người lại không chú ý.”

“Nghe a." Tạ Trùng Tự thấy Tuyên Giác cự tuyệt, thì nhún vai, hắn không ăn thì nàng cũng mặc kệ hắn, tự nàng ăn a, "Ngươi nói tiếp đi.”

Nhìn bộ dáng này, liền biết nàng nghe tai trái ra tai phải, lời hắn nói nàng cũng không để trong lòng.

Tuyên Giác dứt khoát khép binh thư lại đặt qua một bên, nghiêm mặt nói: "Điện hạ nếu không vội, vậy chúng ta nói cái khác đi. Điền Khương lão phu nhân vào kinh, điện hạ có gặp mặt qua một lần không?”

“Không chỉ một lần. Hai lần." Tạ Trùng Tự vươn hai ngón tay, "Người vừa tới Vọng Đô, ta đã bái phỏng một lần. Lão nhân gia không dễ nói chuyện, miễn cưỡng lắm mới gặp ta. Hôm qua ta tự mình đi đưa bái thiếp, lại gặp một lần, bà ấy tiều tụy đi nhiều, có lẽ là do tảng đá trong lòng đã rơi xuống, nên không còn vướng bận gì nữa.”

“Bái thiếp?" Tuyên Giác hơi kinh ngạc.

Nhĩ Ngọc từ trước đến nay đi đến đâu cũng không cần bái thiếp. Xem ra là giúp người giới thiệu, là ai?

Ở Vọng đô người biết tin tức này không nhiều, cũng sẽ không có ai muốn đến gặp một lão phụ nhân không có thực quyền, hẳn là nhân sĩ trên giang hồ, nghe tin nên mới muốn gặp.

Tạ Trùng Tự: "Ừ, sư tỷ tìm bà ấy hỏi chút chuyện, ta giới thiệu hai người với nhau.”

Giang Châu Tư?

Có thể làm cho Giang Châu Tư để ý đến, chỉ có thể là có liên quan đến thân thế của nàng ấy. Sư tỷ nàng tìm Điền Khương hỏi chuyện, vậy chỉ có thể có hai khả năng, một là có liên quan đến Điền gia, hai là có quan hệ với Tần thị. Điền gia tuy là một đại gia tộc, nhưng người trong tộc tự mình nội đấu, không lớn mạnh, hẳn là không có liên quan. Vậy chỉ có thể là có liên quan đến Tần thị ở Ly Giang. Tuyên Giác nhớ lại, trước đây hắn nhận được tin tức, có người nhìn thấy Giang Châu Tư đến Ly Giang.

Nghĩ đến một đao hắn tự mình đâm ở Ly Giang, Tuyên Giác mím môi cụp mắt. Mặc dù Giang Châu Tư không phải là người nhiều chuyện, có thể đối nàng ấy với việc này cũng không biết gì, nhưng trong lòng Tuyên Giác vẫn cảm thấy bất an, sau khi cân nhắc thiệt hơn, nói, “Giang sư tỷ hỏi chuyện gì? Là về thân thế của tỷ ấy ư?”

Quả nhiên Tuyên Giác nghe Tạ Trùng Tự nói: "Đúng vậy. Sư tỷ có thể xác định là tỷ ấy đến từ Tần thị, nhưng không biết phụ mẫu là ai, muốn tìm một người thế hệ trước hỏi thăm một phen. Ngươi cũng biết bây giờ Tần thị chỉ còn lại Điền lão phu nhân là người đời trước, à, sao ngươi lại hỏi đến chuyện của tỷ ấy?”

Tuyên Giác nói: “Chỉ là muốn nhắc nhở điện hạ, phái thêm nhân thủ bảo vệ lão phu nhân. Quan viên thuộc Tần thị đã bắt đầu bị thẩm vấn, do Trần Nhạc thượng thư chủ thẩm, ta thay huynh trưởng sửa sang lại văn thư thì phát hiện, đã có người chú ý đến Ngũ phòng. Còn chưa kể đến nhân thủ ngoài tối, mặc dù bà ta đang ở trong kinh thành, nhưng...”

Tạ Trùng Tự nghe vậy gật đầu: "Nên vậy, lão phu nhân là người kỳ quái, sống chết không chịu để người bên cạnh. Ta sẽ tăng thêm người, âm thầm giám sát từ xa.”

Ngũ lão phu nhân nói thế nào cũng đã tận tụy giúp nàng, nàng tất nhiên muốn bà ấy an tâm chết già.

Tuyên Giác "Ừ" một tiếng, vẫn lo lắng Giang Châu Tư vô tình sẽ lộ ra sơ hở, làm Tạ Trùng Tự phát hiện, nhẹ giọng nói: "Ta đi cùng điện hạ, ta vẫn chưa bái phỏng lão phu nhân, có chút tiếc nuối.”

Tạ Trùng Tự không biết tính toán của Tuyên Giác, sảng khoái đáp: "Được. Chờ lão phu nhân đáp lời, đến lúc đó ta trực tiếp đi Tuyên phủ tìm ngươi.”

Cùng lúc đó, ở phía tây Vọng đô, trong một tòa biệt viện yên tĩnh.

Trong chính phòng chỉ đốt một ngọn đèn dầu leo lét, không sáng sủa lắm, chung quanh tối sầm. Trong phòng được bày trí rất trang nhã, quy cũ. Có thể thấy được chủ nhân căn phòng là người nghiêm túc thủ lễ. Lúc này trong phòng có một bà lão đang ngồi.

Nếp nhăn trên mặt bà lão kia chằngchịt hằn sâu, như một oán phụ cô độc trong phòng. Trên tay bà ta đang cầm một phong thư, hai tay bà lão siết chặt lại như muốn xé nát phong thư kia. Ngoại trừ thư, trên bàn còn có một bái thiếp, là trong cung mới đem đến hôm qua. Lão phụ này chính là Điền Khương.

Điền Khương có cảm giác như có người đang bóp chặt cổ họng mình vậy, làm bà không thể thở nổi, bà ta trừng mắt đọc từng chữ một trên bức thư kia, hình như chỉ có như vậy mới ép bản thân đọc hiểu mấy chữ kia.

Bức thư kia chữ viết rất cẩu thả, tùy tiện, lại toàn lời cay độc: "Không ngờ bà vẫn còn sống mà bò khỏi Ly Giang, chúc mừng a. Thúc thúc ta thì bị bức đến phát điên rồi, mẫu thân ta thì bị người ném xuống giếng, đều chết không được tử tế, thật không ngờ tất cả đều là bút tích của mụ già nhà ngươi. Tuy rằng ta ở lãnh cung không giết được ngươi cho hả giận, nhưng ta biết nữ nhi của ngươi ở đâu. Đừng kinh ngạc, nàng ta không chết. Năm đó ngươi để cho nhi tử mình mang nàng ta đi, trong nhà phái người theo sau đuổi giết, lúc trở về bẩm báo nói là đã chết hết rồi phải không? Nhưng mẫu thân ta lại nói với ta...

Thư lật sang trang, Điền Khương vội vã khàn giọng đọc: "...Thi thể tìm được, chỉ có nam hài, không có nữ hài. Nàng ta không có chết. Dù sao nàng ta cũng coi như là đã cứu ta một mạng, có một đoạn thời gian, trong lòng ta cảm thấy hổ thẹn, băn khoăn, cho nên liền lén lút hỏi thăm tìm kiếm một phen. Ngươi đoán xem? Nàng ta thật đúng là không chết, được một gia đình hành y nhiều năm cứu được, nhận làm nữ nhi, vẫn luôn nuôi dạy nàng ta. Nếu mụ già ngươi muốn nàng ta sống, thì giết vị trong cung kia. Không phải gần đây vị kia tìm ngươi có việc sao?”

Một phong thư không đầu, không đuôi, không lạc khoản.

Điền Khương lại nghiến răng nghiến lợi, từ khe hở cổ họng nặn ra mấy chữ: "Tần Vân Sam...”

Bà nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài, xé thư đốt đi, đi ra cửa. Thị vệ bảo vệ bà ta lại gần, hỏi: "Phu nhân có phân phó gì không?”

Điền Khương lắc đầu, tóc bạc rung rung trong gió, bà ta run rẩy nói: "Ta ra ngoài mua chút đồ, không cần đi theo ta.”

Thị vệ thuận theo gật đầu, lui về phía sau, ẩn mình vào trong bóng tối.

Trong cung, Tạ Trùng Tự cũng đang chờ tin tức của Điền Khương, chờ đợi một hơi đến bốn ngày sau.

Lúc này bên ngoài đã ấm áp lên một chút, bên trongTuyên phủ, Bạch Đường đang thay Tuyên Giác thu dọn quân cờ, nói: "Chủ tử, thỉnh thoảng người cũng phải đi ra ngoài một chút. Mấy ngày trước Lan Mộc đi Hàn Sơn tự thắp hương, còn nói chủ trì truyền lời, bảo ngài đi hồi nguyện.”

Bạch Đường cảm thấy rất buồn bực a, hắn vậy mà lại không biết chủ tử đi thắp hương cầu Phật lúc nào. Nhìn bộ dáng này, là như ý nguyện rồi sao? Nếu không cũng không đến mức muốn "hồi nguyện".

Tuyên Giác thản nhiên nói, "Trụ trì tám chín phần mười, là muốn đòi ta bàn cờ bạch ngọc mà lúc trước ta hứa cho ngài ấy, ta vẫn còn để trong kho, tháng sau nhàn rỗi ta sẽ tự mình đưa đến.”

Bạch Đường gật đầu, lại nói: "Chủ tử cũng không cần quá lo lắng. Chuyện trên triều, người đã làm rất tốt.”

Tuyên Giác cười cười: "Ta làm? Ta làm cái gì? Ta có thể làm cái gì? Vạn vật trên đời này đều có quỹ đạo của riêng nó, ta cũng chỉ là một phàm phu tục tử bình thường, há có thể nghịch thiên đảo lộn càn khôn chứ.”

Tuyên Giác dừng lại một chút, lại nói, “Ngươi cũng biết, chế độ cũ bị phá vỡ, ắt sẽ có chế độ mới lên thay, đó là một vòng luân hồi. Mà hưng thịnh suy vong, nhật nguyệt luân chuyển, là định luật đã có từ lâu. Từ xung đột mà hóa giải, lại thuận theo tự nhiên mà cáchh tân, nhưng nếu muốn hóa giải triệt để, là không có biện pháp nào...”

Tuyên Giác kẹp hai quân cờ đen trắng giữa ngón cái và ngón trỏ, dùng sức nghiền nát. Chỉ thấy hai quân cờ trong ngón tay hắn nứt ra.

“Cả hai bên đều phải chịu thiệt hại. Khi đó, mới có thể nhân lúc hỗn loạn để xây dựng chế độ mới. Nhưng chế độ mới kia phải được xây trên tầng tầng lớp lớp xương trắng." Tuyên Giác cười nhẹ, hiếm khi hứng khởi như vậy, "Bạch Đường, thị tộc nên diệt, nhưng công lao của nó từ khi khai quốc là gì, ngươi biết không?”

Chủ tử hiếm khi giảng giải về mấy lợi ích thiệt hơn như vậy, nhưng mỗi lần người giảng giải, dù chỉ đôi câu cũng khiến cho Bạch Đường hưng phấn vô cùng, hắn truy vấn: "Là gì?"

“Lúc Đại Tề mới thành lập, Nam Cương ở Tây Vực, Bắc Hung và Đông Yến, đều đang chờ Trung Nguyện nội loạn, lúc đó bọn chúng sẽ vui vẻ đến chia một chén canh. Lúc này, thị tộc các nơi chiêu binh, củng cố dân sinh, giúp Đại Tề ta an dân trị quốc, là vũ khí sắc bén để Đại Tề ta uy hiếp địch quốc.” Tuyên Giác thản nhiên nói, "Nhưng ngươi xem hiện giờ, lại thành bộ dáng gì rồi? Chỉ mới thay vài đời gia chủ, thì có bao nhiêu tật xấu đều hiện ra, người chịu tội vĩnh viễn là lê dân bá tánh.”

“...... Vậy có biện pháp phá giải không?”

Tuyên Giác ném quân cờ ra, ý tứ không rõ nói: "Cũng có, rất nhiều nữa là khác. Dù sao bệnh cũng chỉ có một loại, nhưng thủ đoạn thì có trăm ngàn cái. Nhưng mỗi cái...” Hắn thở dài, nói: "Mỗi một thủ đoạn sẽ có cái hay riêng. Vẫn là thuận theo tự nhiên thôi.”

Bạch Đường cũng từng đi qua Hàn Sơn tự thắp hương bái Phật, cũng từng nhìn thấy tượng Phật bằng vàng kia, thấy người đang giơ tay vân vê, cử chỉ vô cùng nghiêm trang.

Trong chớp mắt, Bạch Đường sau khi nghe mấy lời của Tuyên Giác, lại nhớ đến dáng vẻ của tượng Phật trong điện thờ kia, hắn cảm thấy, chủ tử hắn càng giống Thần Phật trên cao, cúi người nhìn chúng sinh nhỏ bé bên dưới, diềm nhiên nhìn thế sự xoay vần.

Có người trời sinh đã thông minh hơn người, lúc mọi người vẫn còn đang u mê không rõ thì bọn họ đã nhìn thấu đạo lý đối nhân xử thế. Càng về sau, càng nhìn rõ quy củ nhân quả, lúc này họ càng lãnh tâm lãnh tình.

Tuyên Giác đứng dậy, bước tới dưới tàng cây tùng, nói tiếp: "Bạch Đường à, có chuyện...”

Tuyên Giác còn chưa nói xong, chợt nghe trên ngọn cây bên kia có người gọi hắn: "Ly Ngọc!"

Tuyên Giác cùng Bạch Đường đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh đỏ rực, chẳng biết đã ở đó từ khi nào, hai chân đang lắc lư, cười hì hì vẫy tay, sau đó nhảy xuống.

Bạch Đường nhìn chủ tử nhà mình, thấy sắc mặt của người thay đổi trong nháy mắt. Chỉ có thể cảm thán, Thần Phật "lãnh tâm lãnh tình, cao cao tại thượng, bị kéo xuống, rơi xuống nhân thế.”

Tuyên Giác luống cuống tay chân tiếp được Tạ Trùng Tự, tực giận, trong giọng nói không kiềm được chút run rẩy: "Người từ đâu chui ra? Cửa chính không đi tại sao cứ luôn thích trèo lên cây? Người không sợ ngã bị thương ư? Chổ này cao cả trượng, nếu lúc người nhảy xuống có tảng đá phía dưới thì phải làm sao? Hả?”