Song Trùng

Chương 124: Cô ấy là chị dâu tương lai của tôi



“Gọi điện xong rồi à?” Kỷ Thần Hi trông thấy Tịch Cảnh Dương đã quay trở lại nên cất tiếng hỏi. Anh gật đầu một cái rồi nhìn ngó xung quanh, sau đó hỏi ngược lại cô:“Đi đâu rồi?”

“Đi chứng minh mình là hổ rồi!” Cô gái cười nhẹ thản nhiên đáp, rồi đặt bát cơm xuống bàn. Tịch Cảnh Dương không hiểu chuyện gì xảy ra nên chỉ nhíu mày một cái, sau đó quay về chỗ ngồi của mình.

“Hôm nay em muốn đi đâu không? Ngày mai thi rồi, làm gì đó cho thư thả đầu óc một chút.”

Kỷ Thần Hi liền phụt cười:“Nè, ngày mai là thi Đại Học đó! Hiện tại bao nhiêu người đang cắm đầu cắm cổ mà học, anh lại muốn em đi dạo nghỉ ngơi?”

Khoé môi của Tịch Cảnh Dương cũng cong lên, anh đưa tay chống cằm rồi nhìn chằm chằm cô khẽ nói:“Không đậu cũng không sao, anh nuôi em.”

Gương mặt của cô gái thoáng ửng đỏ:“Lưu manh!”

Trông thấy bộ dáng đáng yêu của cô, Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà vươn tay xoa đầu cô một cái, nhưng lại bị cô tránh đi.



Cô gái nhăn mặt cáu kỉnh nói:“Anh đừng làm rối tóc của em! Còn nữa không phải anh hỏi em muốn đi đâu sao?”

“Ừm, vậy em đi đâu, anh đưa em đi.”

“Cảnh Dương…anh nói thật đi, có phải…công ty của anh phá sản rồi đúng không?”

Tịch Cảnh Dương thoáng ngạc nhiên:“Hửm?”

Kỷ Thần Hi:“Nếu sao đường đường một tổng tài như anh, em chưa bao giờ thấy anh đi làm vậy? Nếu anh thật sự thất nghiệp…haiz, không sao cả, em nuôi anh!”

“Phụt!” Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà bật cười, anh búng nhẹ vào trán cô một cái, mặt đầy bất lực lên tiếng hỏi:“Sao em luôn có mấy suy nghĩ lạ lùng đến thế hả?”

Kỷ Thần Hi đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị anh búng vừa bĩu môi:“Không phải thì tốt, đi thôi, em muốn đến thăm Ông…đến thăm Mộ Lão Gia Tử.”

Nhận ra cô gái nhỏ đột nhiên im lặng, Tịch Cảnh Dương nhẹ giọng ủi:“Suy cho cùng người khiến em khó xử là anh, em không ấy nấy vì việc đó…”

“Không phải…do lâu rồi không thăm Ông ấy…Thôi vậy, đợi thi xong đi!”

“Được! Đều nghe theo em.”

Ngay lúc này ngay trước cổng ra vào của công ty giải trí GE (Galaxy Entertainment), đông kín phóng viên chen chúc nhau, chờ đợi sự xuất hiện của nhân vật đang làm mưa làm gió trên mạng xã hội đêm nay.



Cũng ngay lúc này, một chiếc xe BMW màu đen chạy thẳng vào trong. Có một số phóng viên nhận ra biển số xe, liền la lên:“Là xe của Vân Tiêu!”

Lời của người đó vừa dứt, đồng loạt tất cả phóng viên có mặt ở đó liền chạy ào ra, bao vây lấy chiếc xe. Họ giơ máy ảnh lên rồi nhấp chụp liên tục, một vài người thì liên tiếp gõ vào cửa xe rồi không ngừng đặt ra câu hỏi.

“Ảnh đế Vân, anh có thể chia sẻ một chút về quan hệ của anh và cô Mộ được không?”

“Ảnh đế Vân, có phải anh cố tình chèn ép Mộ Nguyệt Vũ để lấy lòng mỹ nhân không?”

“Ảnh đế Vân, ảnh đế Vân, nghe nói bạn gái của anh vẫn còn là học sinh trung học mà đã dùng đủ chiêu trò để gian lận rồi, anh nghĩ sao về chuyện này?”

“Nghe nói cô gái đó còn từng trèo lên giường của thầy mình để lấy trước đề thi, một cô gái bại hoại như thế anh có có suy nghĩ gì?”

“Ảnh đế Vân, ảnh đế Vân…”

Bất chợt cửa xe bị đẩy mạnh ra, người đàn ông mặt mày cau có từ trong xe bước ra, hướng về đám đông cất tiếng nói:“Các người chán sống rồi à? Dám chặn một chiếc xe đang chạy? Nếu không phải kỹ thuật lái xe của tôi tốt, thì mấy người không có mạng mà đứng đây hỏi nhảm đâu!”

Lời vừa dứt, Tịch Cảnh Đăng không để bọn họ kịp phản ứng thì đã xoay người đi vào bên trong GE. Nhưng đám phóng viên đó làm sao có thể dễ dàng mà buông tha cho anh, liền chạy theo phía sau rồi hỏi đủ câu hỏi vô cùng khó nghe.

Một phóng viên nam cố ý đẩy mạnh người khác ra rồi dí micro về phía của anh rồi lên tiếng hỏi:“Vân Tiêu, nghe nói bạn gái anh là con gái của Tiểu Tam, dùng đủ thủ đoạn để bước chân vào Mộ Gia, chưa kể cô ta còn từng muốn quyến rũ vị hôn phu của chị gái mình là cô Mộ Nguyệt Vũ. Một người có nhân cách tệ hại như thế, anh vẫn muốn ở bên cô ta sao? Anh không thấy có lỗi với fan của mình à?”

Bước chân của Tịch Cảnh Đăng thoáng khựng lại, anh quay người nhìn về tên phòng viên vừa đưa ra một tràn câu hỏi mà cười lạnh.

“Anh bị ngu à?”

Tên phóng viên đó liền đen mặt:“Có phải anh cảm thấy chột dạ không? Có phải anh cũng biết những chuyện đáng xấu hổ mà cô ta làm ra, nhưng vẫn muốn bao che cho cô ta?”

Tịch Cảnh Đăng tiến đến cạnh anh ta, khí thế phát ra từ người anh lúc này khiến cho tên phóng viên đó khẽ run sợ.

“Anh bạn phóng viên này, anh có tin những lời anh vừa nói, tôi có thể kiện anh tội phỉ báng không?”

Tên phóng viên đó liền tức giận:“Chúng tôi chỉ muốn vạch trần ra bộ mặt xấu xí của đám minh tinh các người, tránh các người lừa gạt fan, anh lấy gì mà kiện tôi!”

Tịch Cảnh Đăng lạnh mặt đáp:“Dựa vào việc anh không ngừng buông những lời vô căn cứ để xỉ nhục một cô gái chỉ mới 17 tuổi. Và dựa vào việc cô ấy chính là chị dâu tương lai của tôi, vậy đã đủ chưa?”