Song Trùng

Chương 158: Ký ức 2



Kỷ Hàn Phi lúc bấy giờ tuy chỉ mới là đứa trẻ 8 tuổi, nhưng anh vẫn hiểu chuyện hơn cô rất nhiều. Anh biết nỗi khổ của cha mẹ nên cũng rất cố gắng để phối hợp cũng như đảm bảo sẽ bảo vệ cho cô an toàn.

Dự định ban đầu của cha cô là sẽ để cô và anh trai dùng trực thăng để bay đến Nước Z. Vậy mà một sự cố nữa lại xảy ra, trong số những thân tín đi theo ông nhiều năm, thế mà lại có một tên nội gián của Asmodeus.

Trước khi lên trực thăng, mẹ của cô ôm chầm lấy cô và Kỷ Hàn Phi. Cô có thể nhìn thấy được, đôi mắt đã có chút sưng lên vì khóc quá nhiều của bà ấy, nhưng một đứa trẻ chưa hiểu chuyện như cô thì lại vô tâm đến mức không nhận ra điều đó.

Tuy vậy, Kỷ Hàn Phi thì khác, anh ấy vỗ về an ủi bà rồi mỉm cười nói:"Không sao cả, con nhất định sẽ chăm sóc cho em gái thật tốt."

Mí mắt ướt đẫm của mẹ cô chợt động, bà lại khóc, khóc càng lúc càng thương tâm:"Draken...không Tiểu Phi, Tiểu Hi...các con nhất định phải chăm sóc lần nhau, phải vâng lời ông ngoại...có biết không?"

Ba cô cũng vô cùng đau lòng mà đặt tay nhẹ lên vai mẹ cô:"Hàn Phi, Thần Hi, là ba không tốt, khiến các con phải chịu đủ uất ức...cho ba chút thời gian, ba nhất định sẽ đón các con trở về!"



Đôi mắt màu xanh trong sáng như ánh trăng xanh trên bầu trời cao của đứa trẻ năm tuổi ngơ ngác nhìn mọi người chia tay nhau trong quyến luyến.

Lúc đấy cô cũng không hiểu vì sao mọi người lại đau lòng đến thế, chẳng phải là đi tìm Ông Ngoại một thời gian thôi sao? Sau đó sẽ trở về cơ mà? Vì sao lại khóc thương tâm đến thế?

Ngay sau đó, trong nỗi buồn, nỗi đau đớn phải chia xa nhau, cô và Kỷ Hàn Phi đành ngậm ngùi lên trực thăng cùng với một thân tín của ba cô.

Cánh quạt của trực thăng dần dần được khỏi động, tạo ra một luồng gió lớn xung quanh khiến cho lá cây khô bay phất phới. Truyện Xuyên Không

"Ba đã liên hệ với Ông Ngoại các con rồi, sẽ có người đến sân bay đón hai đứa, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời họ đó!" Ba cô hét lớn, tuy cánh trực thăng xoay rất ồn, nhưng đủ để cô và Kỷ Hàn Phi nghe thấy.

Hai người trên trực thăng và hai người dưới mặt đất đầy quyến luyến mà vẫy tay nhau chào tạm biệt.

"Chúng ta nhất định sẽ trùng phùng..."

"Hửm? Anh nói gì thế?" Cô ngơ ngác quay sang hỏi Kỷ Hàn Phi.

Nhưng anh chỉ mỉm cười rồi lắc đầu, nhẹ nhàng xoa đầu cô:"Không có gì, chẳng qua là sắp gặp Ông Ngoại...anh có hơi căng thẳng."

Hai người bọn họ từ khi sinh ra đã được nuôi dạy khép kín trên một ngọn đồi vô cùng vắng vẻ tại một vùng quê Bắc Âu. Nơi đó vô cùng vắng vẻ, ngoại trừ ba mẹ và vệ sĩ của ba cô, thì hầu như không còn một ai nữa.



Vì thế cô và Kỷ Hàn Phi chưa từng được tiếp xúc với những người thân của ba hay mẹ. Cùng vì vậy nên những đứa trẻ chưa trưởng thành như bọn họ không tránh khỏi căng thẳng và lo lắng cho lần gặp mặt đầu tiên này.

Trời đêm hôm ấy rất tối, vô cùng tối, đến nỗi ánh trăng xanh xinh đẹp cũng bị một đám mây đen che khuất.

Khi trực thăng bay đến một vùng đại dương thuộc khu vực Nam Mỹ, thì đột nhiên cánh quạt xẹt ra tia lửa điện vô cùng chói mắt. Ngay sau đó, trực thăng dần mắt thăng bằng khiến cho cô vô cùng hoảng sợ mà ôm chầm lấy Kỷ Hàn Phi.

Tuy cũng rất sợ hãi, nhưng anh ấy đưa tay ôm chặt lấy cô vào lòng rồi lớn tiếng hỏi:"Chú Saon! Chuyện gì thế!"

Trực thăng càng lúc càng mất kiểm soát khiến cho người đang điều khiển cũng tức là Saon cũng phải toát mồ hôi lạnh.

"Tiểu Điện Hạ...không...không ổn rồi!"

Sắc mặt của ông và Kỷ Hàn Phi đồng thời tái xanh. Nhưng chưa kịp phản ứng, chì vài giây ngay sau đó, cánh quạt...đã phát nổ.

Từ độ cao mấy nghìn mét, chiếc trực thăng màu trắng dần rơi tự do xuống dòng nước biển lạnh lẽo đến thấu xương. Những cơn sóng lớn ầm ầm ập đến như đang kêu gào đòi mạng.

Trước khi chạm trúng mặt nước vài giây, cô chỉ biết hoảng sợ mà rút mình vào người của Kỷ Hàn Phi. Bỗng bên tai vang lên một giọng nói tuy có chút run rẫy nhưng đầy tình yêu thương.

"Bám chặt lấy vào anh, chúng ta...nhất định sẽ sống sót..."

Cô vô thức ôm chặt lấy anh và ngay sau đó trong con mắt đầy hoảng sợ của cô, anh đã mở cửa trực thăng rồi ôm cô nhảy ra ngoài.

Khoảng khắc ấy diễn ra vô cùng nhanh, cũng ngay sau đó chiếc máy bay cùng chú Saon rơi xuống mắt nước biển rồi tạo thành một vụ nổ lớn, khiến cho mặt nước bị chấn động không hề nhỏ.

Cũng vì chấn động ấy, cô và Kỷ Hàn Phi đã vụt tay mà tách nhau ra...

Trên mặt nước lạnh lẽo cùng những cơn sóng mạnh mẽ gào thét và cơn đau cũng những chiếc sương gãy nát do té từ trên cao xuống khiến cho cả người cô dường như mất đi toàn bộ sức lực...cuối cùng bị nước biển cùng màn đêm nhấn chìm...