Song Trùng

Chương 249: Không có hứng thú với người cùng giới





Mắt của Tịch Cảnh Đăng rất tốt, nên đương nhiên cũng nhìn ra anh trai mình sắp hoá ma vương đến nơi. Thế nhưng không phải là anh chán sống, mà là nhất định phải lôi kéo được Kỷ Thần Hi cùng tham gia, dù sao thì...cũng liên quan đến hạnh phúc nữa đời sau của anh ta.

Tịch Cảnh Dương cũng ngã người ra sao, lưng chạm vào phần đệm tựa của ghế, hai chân bắt chéo, một tay choàng qua vai của Kỷ Thần Hi lạnh nhạt nói:"Chỉ cần tìm người tham gia cùng là được, vậy để anh tìm giúp chú."

Kỷ Thần Hi liền gật đầu tán thành:"Dù sao Vân đại ảnh đế cũng không thiếu người theo đuổi, tìm đại một người là được, cần gì để câu kéo một kẻ vô danh như tôi."

"Vô...vô...vô danh?" Khoé môi Tịch Cảnh Đăng giật mạnh.

Nếu có thể nổi đình nổi đám chỉ vì một tấm ảnh như "kẻ vô danh" là cô, thì một số nghệ sĩ tuyến mười tám đã không chật vật đến mức dùng đủ thủ đoạn tranh để đoạt tài nguyên rồi.

"Có ý kiến?" Tịch Cảnh Dương nhíu mày hỏi lại.

Tịch Cảnh Đăng cười gượng:"Không...không có. Nhưng..."

Khi Tịch Cảnh Đăng còn đang do dự không biết mở lời thế nào, thì Dì Lan bước từ bên ngoài vào phòng và thông báo rằng có người đến tìm cậu ta. Sau đó, trước khi Tịch Cảnh Đăng kịp phản ứng lại, Tịch Cảnh Dương đã đồng ý để Dì Lan đưa người vào nhà.

Cánh cửa mở ra lần nữa, Dì Lan đi phía trước dẫn đường và một cô gái xinh đẹp dè dặt đi theo sau. Cô có mái tóc đen dài, vượt qua vai và nhẹ nhàng lay động theo những bước di chuyển của cô. Đôi mắt to tròn hơi ngơ ngẩn nhìn quanh căn phòng. Làn da trắng sáng như ngọc trai tỏa sáng trên gương mặt baby-doll, tạo nên vẻ đẹp tinh khôi, tươi mới như búp bê Barbie.

Cô gái mặc một chiếc váy hoa mềm mại, ôm sát vòng eo nhỏ xinh của cô và nhẹ nhàng bay bổng mỗi khi cô di chuyển. Với nụ cười trong trẻo, cô toát lên vẻ ngây thơ đáng yêu, nhưng có đôi phần hơi ngô nghê.

Tịch Cảnh Đăng nhìn cô gái đang đi đến, tim anh bỗng đập nhanh hơn một nhịp. Anh ngẩn người mất mấy giây nhưng sau đó ngạc nhiên lên tiếng:"Âm Âm, sao em đến đây?"

Bỏ qua thái độ ngạc nhiên ngỡ ngàng ngơ ngác của vị ảnh đế nào đó, Diệp Mộc Âm từ khi bước chân vào phòng khách thì hai mắt đã dán chặt lên người của cô gái với mái tóc bạch kim xinh đẹp đang biếng nhác ngồi trên ghế. Thậm chí cô còn phớt lờ luôn người đàn ông với khí thế áp bức mạnh mẽ đang ngồi bên cạnh cô gái.

Đến khi Dì Lan ho nhẹ một tiếng nhắc nhở:"Diệp tiểu thư, cậu cả và cậu hai đều đang nhìn cô kìa."

Lúc này Diệp Mộc Âm liền giật mình phản ứng lại thì nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tịch Cảnh Đăng và một ánh mắt lạnh như băng từ người đàn ông đối diện anh ta.

Cô âm thầm nuốt nước bọt, hít thở sâu, cố nén bình tĩnh đến trước mặt người đàn ông với sát khí nặng nề, nghiêng người chín mươi độ lên tiếng chào:"Anh cả Tịch, xin lỗi đã làm phiền..."

Chào hỏi xong cô vô thức liếc nhìn cô gái tóc bạch kim bên cạnh, trùng hợp thay lúc này cô ấy cũng đang nghiêng đầu nhìn cô, đã thế cô gái đó còn nhoẻn miệng cười với cô, khiến cho hai má của Diệp Mộc Âm thoáng ửng đỏ.

Thế nhưng, hơi thở lạnh lẽo từ người đàn ông bên cạnh, khiến cô nhanh chóng đi đến bên cạnh Tịch Cảnh Đăng mà ngoan ngoãn rồi xuống, không dám liếc nhìn lung tung nữa.

Tịch Cảnh Đăng không biết nên cười hay không nữa, vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của Diệp Mộc Âm. Chuyện cô ấy sợ anh cả của anh, không phải là chuyện ngày một ngày hai. Bình thường, dù có anh cả ở Đế Cung hay không, thì cô ấy cũng sẽ không tùy tiện chạy đến đây tìm anh. Thế mà hiện tại thừa biết anh cả đang ở đây, vậy mà cô ấy lại dám đến?

Không hiểu sao từ sau khi Diệp Mộc Âm đến, bầu không khí liền rơi vào im lặng. Kỷ Thần Hi cười cười lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng ngượng ngùng này:"Cô gái, tôi có bạn trai rồi, nên là...tôi không có hứng thú với người cùng giới đâu."

Những người còn lại trong phòng khách:"..."

Thật ra Kỷ Thần Hi cảm thấy mọi người căng thẳng quá, nên mới muốn đùa vài câu. Dù sao ánh mắt của Diệp Mộc Âm quá lộ liễu, nhưng ánh mắt đó không phải dành cho hai người đàn ông với nhan sắc đỉnh cấp trong phòng, mà lại hướng thẳng về phía Kỷ Thần Hi, khiến cô cảm thấy khá ấn tượng với cô gái đáng yêu trước mặt.

"Chị dâu, cô ấy không có ý đó đâu, cô ấy là...là bạn của em?" Tịch Cảnh Đăng vội lên tiếng giải thích giúp cho Diệp Mộc Âm.

Diệp Mộc Âm cũng hốt hoảng mà giải thích:"Em không có ý đó, chẳng qua...chẳng qua...chị xinh quá..." giọng nói của cô thoáng nhỏ dần vì ngượng ngùng.

Kỷ Thần Hi vì câu nói của Diệp Mộc Âm mà bật cười. Ngay lập tức bên tai cô vang lên một giọng nói vừa trầm vừa thấp, lại mang theo một chút cảnh cáo:"Vui lắm à?"

...----------------...