Song Trùng

Chương 269: Giải cứu trung tâm thương mại 12



Diệp Mộc Âm vươn tay vỗ vỗ vai Kỷ Thần Hi:"Không sao, tớ hiểu mà. So với vị đó của nhà cậu, không ai dám có ý đồ với cậu đâu."

Kỷ Thần Hi nhìn Diệp Mộc Âm với vẻ mặt đầy khó hiểu:"Hả?"

"Khụ khụ, chị...chị gái, nếu chị đã phá bom được rồi...vậy chị có cách ra khỏi đây đúng không?" Cô bé tóc ngắn ho nhẹ mấy tiếng cắt lời cuộc trò chuyện của hai người. Với những gì Kỷ Thần Hi đã làm được, hiện tại cô có chút mong chờ vào người chị gái trước mặt này.

Khoé môi Kỷ Thần Hi hơi nhếch lên:"Thật ngại quá, em trai em gái của tôi có rất nhiều, nhưng chắc chắn không có đứa nào hy vọng chị mình bị tạt axit vào mặt cả."

Cô bé tóc ngắn:"..."

Mặc dù nói thế, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn tiến đến bên cửa, rồi chuẩn bị dùng lực đạp mạnh cửa ra. Tuy cô rất thù dai, thế nhưng ai lại đi chấp nhất trẻ con bao giờ. Cộng thêm bom đã bị vô hiệu hoá, vậy thì ngại gì mà không ra ngoài solo kỹ năng với mấy tên khủng bố kia chứ.

Còn nếu hỏi cô vì sao không sợ bọn chúng kích hoạt những quả bom còn lại? Vậy thì cô cũng trả lời luôn là bọn chúng không có cơ hội đó đâu!

Tin nhắn mà cô gửi đi trước lúc vào đây là gửi cho Kỷ Hàn Phi. Với năng lực của anh ấy, cùng với người của Zero, mấy quả bom này chẳng khác nào đồ chơi. Chưa kể, nếu bọn chúng ghê gớm như thế, thì cũng sẽ không để lọt lưới một Spy (gián điệp) trà trộn vào, còn sẵn tiện ship tận tay cô dụng cụ phá bom nữa là.

Thế là Kỷ Thần Hi không hề lấy làm do dự một giây nào, thẳng chân đạp cửa. Tuy nhiên, một giây trước khi chân cô chạm vào cửa gỗ, thì cánh cửa đột ngột được mở ra khiến cho cô hụt chân mất đà mà ngã nhào về phía trước, mũi bị va đập mạnh vào một vật thể siêu cứng, làm cô đau đến mức nghĩ rằng xương sống mũi mình gãy tới nơi rồi.

"Mẹ kiếp! Tên..." Lời mắng mỏ chưa kịp thốt ra thì cô đã nhìn rõ được thứ mà cô va phải là gì, khiến lời nói nuốt ngược lại vào trong lòng.

Người trước mặt giữ chặt lấy cô để cô không bị ngã xuống đất. Ngoài ra, hai tên canh cửa ban nãy đã không thấy đâu, mà hiện tại cô chỉ nhìn thấy hơn một chục người áo đen kì lạ đang đứng vây xung quanh mà thôi.

Kỷ Thần Hi không dám ngẩng đầu lên nữa, cô dụi đầu vào lòng ngực của người trước mặt, đồng thời cũng giữ im lặng tuyệt đối.

Những người còn lại bị bắt nhốt cũng lần lượt nối đuôi nhau ra ngoài. Tuy nhiên, khi trong thấy sắc mặt lạnh băng của người đàn ông đứng ngay cửa, cùng với khí thế đáng sợ của một đám người áo đen kì lạ thì bất giác muốn quay trở lại bên trong phòng kho.

Cùng lúc đó, tên khủng bố với ánh mắt màu hổ phách tiến đến khiến cho mọi người sợ hãi lùi về sau mấy bước.

Thế nhưng, khi nhìn thấy hắn ta đi đến bên cạnh, rồi cung kính cúi đầu trước cô gái tóc bạch kim đang rụt rè dụi mặt vào lòng ngực người đàn ông mặt lạnh, thì cả đám người được phen hoảng sợ lần nữa.

Trong đầu họ bỗng nãy sinh một suy nghĩ rất đáng sợ. Nữ anh hùng vừa phá bom giải cứu bọn họ...có khi nào chính là thủ lĩnh của bọn khủng bố hay không?

Cũng may, trong đám người đó, vẫn còn Diệp Mộc Âm đủ tỉnh táo. Cô biết người đàn ông Kỷ Thần Hi đang dựa vào là ai, vì thế cô cũng biết mọi người đã thoát khỏi tình thế nguy hiểm rồi. Vậy còn người đàn ông đáng sợ, phút trước còn mạnh tay đá vào người Kỷ Thần Hi, giờ lại cúi chào cô ấy một cách đầy tôn kính như thế...rốt cuộc là sao chứ?

Khi mọi ánh mắt đều đang tập trung về hướng mình, nhưng Kỷ Thần Hi lại làm như không nhìn thấy gì, cô vẫn một mực dụi dụi đầu mình vào ngực người đàn ông, hít thở hương thơm mát lạnh trên người anh.

"Anh cho tiền em không đủ tiêu sao?" Giọng nói mang theo hơi lạnh thoang thoảng bên tai, khiến Kỷ Thần Hi buộc phải ngẩng đầu dậy, chớp chớp mắt đầy ngơ ngác nói:"Đâu có đâu..."

"Vậy thì em cần mặc một chiếc váy rách ra đường không? Hửm?"

Kỷ Thần Hi giật bắn mình cúi xuống nhìn chiếc váy dài, đã bị cô biến thành chiếc váy ngắn từ lúc nào thì bất chợt có chút chột dạ. Hình như...xé hơi mạnh tay thì phải...váy ngắn hơi gối quá nữa rồi.

"Tình...tình huống khẩn cấp thôi! Phải! Chính là tình huống khẩn cấp! Với lại anh nhìn xem, em không hề bị thương mà."

"Em chắn chắn?" Tịch Cảnh Dương đanh mặt hỏi lại.

"Đương nhiên là em chắc rồi!" Kỷ Thần Hi đáp lời đầy tự tin, nhưng bỗng nhiên cô nhớ ra gì đó, rồi cúi đầu lần nữa. Trên phần áo yếm của váy, một dấu chân nam vẫn rõ mồn một vô cùng bắt mắt, phút chốc khiến cô không biết phải nói gì thêm.

Cô đưa ánh mắt đầy oán trách nhìn sang người đàn ông với đôi mắt đồng hổ phách đang nhịn cười cực kỳ khổ sổ bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ:"Mau! Giải! Thích! Đi!"