Song Trùng

Chương 276: 276




Kỷ Thần Hi thở dài một hơi, nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ về phía của những người đang dùng ánh mắt đầy căm hận nhìn về phía cô và trên tay cô vẫn đang giữ chặt lấy khẩu súng mà Tịch Cảnh Dương đưa cho.
Cô biết, dù hôm nay cô có nổ súng hay thậm chí giết hết người ở đây, Tịch Cảnh Dương hoàn toàn có thể giúp cô dọn dẹp sạch sẽ.

Thế nhưng...cô làm vậy để làm gì? Hình như không cần thiết lắm, dù sao cô cũng chẳng phải gặp loại chuyện này lần đầu.
Điều khiến Kỷ Thần Hi bận tâm đ ến nhất, chính là thái độ khác lạ của Tịch Cảnh Dương.

Dường như lần này anh thế hiện cảm xúc hơi quá thì phải? Cô hiện tại chẳng thể làm gì khác ngoài dạy cho nhóm thiếu niên trẻ này một bài học, xem như giúp họ giữ lấy một mạng trước cơn phẫn nộ của Tịch Cảnh Dương.
"Huấn luyện khắc nghiệt? Các cậu thật sự không ngại khi nói ra những lời này sao? Hay các cậu cảm thấy bản thân xứng đáng với hai chữ quân nhân?"
Do thái độ của Tịch Cảnh Dương quá rõ ràng, nên không một ai trong nhóm dám đứng ra đối chất với Kỷ Thần Hi nữa, tuy nhiên thái độ thù địch của họ đối với cô ngày càng tăng.
Vốn dĩ ngay từ đầu, nhìn cách hành xử thông minh của cô trong quầy trà sữa, cộng thêm việc cô có thể một mình vô hiệu một quả bom hạch kích, còn có nhan sắc thần tiên động lòng người như thế, đương nhiên khiến đám đàn ông độc thân bọn họ sinh lòng ngưỡng mộ.
Nhưng bọn họ lại không nghĩ đến cô chỉ là một cô gái khoác lát, lợi dụng quan hệ để tham gia một cuộc họp nội bộ quan trọng như thế.


Hiện tại bọn họ còn nghi ngờ cô chính là gián điệp của bọn kh ủng bố kia, vì chính lí do này cô mới có thể thuận lợi vô hiệu hóa quả bom như thế.
Mà hãy thử tưởng tượng xem, nếu ngài cố vấn và ngài thủ trưởng trẻ tuổi của họ bị sắc đẹp che mờ đôi mắt, để ả yêu nữ này dẫn dụ, thì tương lai của quân khu Xích Diệm sẽ đi về đâu?
Kỷ Thần Hi nhìn cả đám người im phăng phắc trước mặt mình, thậm chí còn chẳng có một ai dám nhìn thẳng vào mắt cô thì có chút không vui.

Đều là đàn ông trưởng thành, có cần hành xử trẻ con thế không? Cô chỉ giận ở chỗ này không thích hợp, nếu không cô thật sự muốn đấu xạ kích với họ!
"Tố chất tâm lý thế này, thật sự thích hợp tác chiến sao? Anh nói xem, thủ trưởng Mặc?" Kỷ Thần Hi chuyển mục tiêu sang Mặc Bắc Hàn, đùn đẩy mọi trách nhiệm cho anh, chỉ thiếu điều nói thẳng ra, anh xem người của anh kìa, chỉ là một đám vô dụng chỉ biết chọc giận Bảo Bảo nhà tôi.
Mặc Bắc Hàn đen mặt ngay lập tức.

Vì tình hình hiện tại khá khẩn cấp nên bên phía quân đội điều động người quá nhiều dẫn đến thiếu quân lực.

Cũng lí do này mà anh phải tự mình dẫn dắt đám nhóc mới nhập ngũ chưa được năm năm này ra tiền tuyến.

Nào ngờ cả đám đều là ngựa non háu đá, chỉ biết gây phiền phức cho anh thế này.

"Để em dâu chê cười rồi, đợi giải quyết xong đám kh ủng bố lần này, anh nhất định sẽ nghiêm khắc kiểm điểm bọn họ."
Kỷ Thần Hi mỉm cười tiến đến bên cạnh bàn đặt khẩu súng trên tay lên đó.

Cô đưa tay ra bẻ bẻ các khớp ngón tay để giãn cơ, rồi cầm khẩu súng lên tháo rời nó ra chỉ với bảy giây ngắn ngủi và lắp súng lại như ban đầu cùng với đọc to rõ từng bộ phận của súng một cách thần tốc.
Cả nhóm người kia trợn to mắt đến nỗi tròng mắt sắp rớt xuống đất đến nơi.


Phải biết dù là người thành tích tốt nhất trong nhóm bọn họ cũng không tài nào tháo lắp súng nhanh đến như thế.
Còn về phía Kỷ Thần Hi, cô đặt lại súng lên bàn rồi quay sang nhìn họ.

Khí thế cả người cô lúc này dường như hoàn toàn thay đổi, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, dường như họ đã trông thấy bộ dáng này ở hai vị lãnh đạo mặt lạnh của họ...nhưng làm sao có thể? Một cô gái trong còn trẻ hơn họ, làm sao lại mang khí thế trấn áp người khác thế này được?
Cứ như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của họ, Kỷ Thần Hi với gương mặt không một chút biểu cảm dư thừa nào lên tiếng.
"Các người không có khả năng, không đồng nghĩa tôi cũng thế.

Các cậu chẳng qua được huấn luyện gây gắt khắc nghiệt gì đó trong quân ngũ cũng được.

Nhưng đừng so sánh với người tắm máu mà lớn như tôi.

Ngày tôi cầm súng giết người, ngày tôi hạ sát cả một tổ chức sát thủ đánh thuê, thì chưa biết mấy người đang ở phương trời nào đâu.

Nếu hiện tại không nể mặt thủ trưởng của mấy người, tôi thật sự muốn đem con mắt bị mù đó của các người móc ra.


Dù sao thứ không dùng đến thì chẳng cần trang trí nó trên mặt làm gì.

Nó quả thật rất giống các người, đều là thứ vô dụng chẳng cần dùng đến."
Đây là lần đầu Kỷ Thần Hi nói nhiều đến thế, cũng là lần đầu cô đứng ra giải thích cho bản thân và cũng như gay gắt với người khác như vậy.

Những người như cô đều không thích dài dòng, vì có những thứ mà chỉ có hành động mới chứng minh được.

Tuy nhiên, nhóm người trước mặt suy cho cùng cũng chẳng phải người có lòng dạ độc ác gì, họ chẳng qua bị cảm giác ghen tỵ che mờ lý trí.

Vậy nên, ngoại lệ lần này, Kỷ Thần Hi bằng lòng dùng lời nói để giải quyết vấn đề.