"Nếu em ngoan ngoãn ở yên một chỗ, có thể anh sẽ xong nhanh hơn đấy."
Tịch Cảnh Dương bất lực nhìn cô gái không chút yên phận, đu lên người anh như gấu Koala.
Kỷ Thần Hi bĩu môi, cô làm trò hề cả tiếng đồng hồ rồi nhưng bạn trai thân yêu vẫn không để ý đến cô, thật sự khổ quá đi mà! Nghĩ rồi, cô trực tiếp ngồi lên đùi anh, khoanh tay lại không nói gì nữa.
Tịch Cảnh Dương có chút dở khóc dở cười:"Ngoan, đừng quậy nữa, qua ghế bên kia rồi đi, đợi anh xong việc rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn tối."
Kỷ Thần Hi bắt chéo hai chân, ngồi yên bất động nói:"Anh còn biết bây giờ là buổi tối sao? Anh có biết em quần quật ở cái trung tâm thương mại đó bao lâu không? Đến nỗi váy còn chưa kịp thay anh đã kéo em đến đây, giờ còn bắt em nhịn đói đến khi anh xong việc. Anh như vậy là đang ngược đãi em đó, có thể quy thành tội bạo lực gia đình luôn rồi đấy!"
Tịch Cảnh Dương thả chiếc bút trên tay xuống, cánh tay choàng lấy vòng theo thon của cô, khoé môi nhếch lên thành nụ cười nhẹ:"Anh chưa tính sổ với em chuyện ở trung tâm thương mại, em lại chủ động nhắc đến sao?"
Kỷ Thần Hi ban đầu còn có chút chột dạ, nhưng hiện tại cô không hề cảm thấy bản thân làm sai điều gì, nhíu mày đáp:"Em đã xác định bản thân có thể làm được, nên mới đưa ra quyết định đó, với lại em thật sự không hề bị thương mà! Chưa nói đến, người đàn ông cao to có đôi mắt màu đồng hổ phách còn là người của Zero, anh ta sẽ không để em gặp nguy hiểm. Cũng chính anh ấy đã đưa tua vít hai đầu cho em để phá bom cơ mà."
Tịch Cảnh Dương nghe cô nói xong thì cũng gật gù đồng ý với lời cô nói, nhưng chợt anh hỏi lại:"Vậy nếu anh ta không phải người của Zero thì sao?"
Kỷ Thần Hi không chịu thua trả lời lại ngay:"Dù không phải người của Zero đi nữa thì em cũng có cách để phá bom. Dù trí nhớ của em lúc có lúc không, nhưng kỹ năng là thứ không thể nào quên đi. Em tin vào khả năng của mình!"
"Ừm, anh cũng tin vào khả năng của em. Nhưng mà...em cũng nên nghĩ đến cảm nhận của anh."
"Em sao lại không nghĩ cho anh chứ? Em còn cố gắng giải quyết mọi chuyện nhanh nhất có thể trước khi anh đến rồi."
"Lúc em nhìn thấy anh bị Beliar đánh, suy nghĩ lúc đấy của em là gì?
Kỷ Thần Hi bỗng im bặt. Cô hơi ngoảnh đầu sang hướng khác để tránh né ánh mắt nóng rực của ai đó.
Tịch Cảnh Dương lại không hề cho cô cơ hội lảng tránh, anh áp đôi tay mang theo hơi lạnh lên má cô, nhẹ giọng nói:"Sao nào, nói anh nghe xem."
Đôi mắt Kỷ Thần Hi đỏ lên, cô nhào vào lòng anh, hai cánh tay choàng lấy cổ anh, bên môi nỉ non:"Xin lỗi...nhưng nếu có lần sau...em vẫn sẽ làm như thế."
Tịch Cảnh Dương không nổi giận với câu trả lời này của cô, anh dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cô:"Cả hai chúng ta đều là những kẻ cố chấp, đều không muốn nhìn thấy đối phương có chút thương tổn nào. Vì vậy, nếu anh đã đồng ý không để bản thân bị thương, thì em cũng phải suy nghĩ đến anh trước khi đưa ra một quyết định mạo hiểm nào đó, có được không?"
Kỷ Thần Hi không ngẩng đầu lên mà vùi mặt vào hỏm cổ của anh đáp:"Ừm..."
Tịch Cảnh Dương mỉm cười xoa đầu cô gái trong lòng:"Ngoan, đi ăn cơm thôi."
Kỷ Thần Hi chống lấy vai anh ngẩng đầu lên:"Nhưng anh đã xong việc đâu?"
Tịch Cảnh Dương vẫn giữ nụ cười ấm áp trên môi, anh đưa tay đóng hết mấy tập hồ sơ trên bàn rồi nói:"Nếu thật sự đợi đến lúc anh làm xong, vậy thì bạn gái của anh sẽ đói chết mất."
Khoé môi Kỷ Thần Hi hơi giật, cô nhìn đống tài liệu trên bàn rồi nheo mắt:"Chắc là...không khoa trương thế chứ?"
Tịch Cảnh Dương thở dài:"Đi thôi."
Khi hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, tầm mắt của Tịch Cảnh Dương rơi vào chiếc váy đen ngắn đến trướng mắt của Kỷ Thần Hi liền cảm thấy có chút khó chịu, anh chỉ tay về phòng nghỉ phía bên tay trái:"Qua đó thay đồ đi, trong ngăn thứ hai phía bên dưới của tủ kính, có đồ của nữ."
Kỷ Thần Hi ngay lập tức nhíu mày:"Chỗ anh có đồ nữ?"
Tịch Cảnh Dương mím môi đẩy bờ vai mảnh khảnh của cô gái để cô đi về phía phòng nghỉ, vừa bất lực nói:"Tiểu thư nhà giấm vương, phiền cô vào trong xem thử size đồ là của ai, rồi hả ra đây ghen bóng ghen gió!"
Kỷ Thần Hi bĩu môi và cố gắng không để Tịch Cảnh Dương thấy rằng cô đang đỏ mặt với lời nói của anh. Cô nhanh chóng đi vào phòng nghỉ và mở cánh cửa tủ ra.
Ở phía trên đều là áo sơ mi có đen có trắng, vừa nhìn là biết ngay đều là áo của Tịch Cảnh Dương. Cô mở đến ngăn tủ thứ hai, thì không khỏi ngạc nhiên, khi trước mắt cô là những bộ đồ nữ với những thiết kế tinh xảo có thể nhìn ra được đều là đồ đặt may riêng.