"Giờ ta sẽ đoán xem ngươi đang nghĩ cái gì tiếp: "Chỉ có một nơi đứng yên giữa vòng xoáy!"
He he he he . . .tầm thường quá đấy: "Đó là chính giữa. . .nếu mình bơi vào chính giữa mình có thể t·ấn c·ông hắn. . .!" ngươi đang nghĩ như thế chứ gì? Nếu nghĩ rằng ngươi có thể t·ấn c·ông ta chỉ với khả năng của bản thân thì cứ thử xem!
Lao vào đây với cái Stand vô dụng đó của ngươi đi!!" Tay sát thủ không dứt miệng khiêu khích.
Mấy con hà đã ăn tới nửa người của Heirophant Green, Kakyoin thì ngày càng yếu.
Thế nhưng cậu ta vẫn t·ấn c·ông, Heirophant Green chỉ tung ra một nắm đấm, bây giờ chỉ còn tay trái của cậu ta là còn sử dụng được.
"Gì kia? Đừng có phí sức! Yên lặng mà chờ c·hết đi. . .?" tay sát thủ cười cợt trước nỗ lực của Kakyoin.
"Punchhh!" thế nhưng bằng một cách kỳ lạ nào đó nắm đấm của Heirophant Green lại đánh được vào thẳng mặt của tay sát thủ.
"Nani?" Tay sát thủ bị đấm vỡ bộ nhá thì kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Chỉ thấy Heirophant Green ở bên cạnh của Kakyoin chỉ còn sót lại một nửa phần cơ thể, cái phần mà bị mấy con hà bám lên, một sợi dây dài màu lục bảo tuôn ra từ nửa cơ thể đó nối với cánh tay đấm thẳng vào mặt của gã sát thủ.
"Ta đã kéo dài cơ thể Stand của mình thành một dải nhất định rồi sử dụng xoáy nước để đưa nắm đấm đi, nó sẽ thuận theo chiều của vòng xoáy và quấn nó tới gần ngươi!!!. . .Tuy kéo dài như vậy nhưng đúng là ta không còn đủ lực để vung vẩy cú đấm. . .
Thế nhưng vòng xoáy nước của nhà ngươi đã giúp cho ta! Nhờ có việc bị xoay theo vòng xoáy mà động năng nó tích tụ được là vô cùng lớn!!!"
Kakyoin mặc kệ để cho một nửa người bị cắt chảy máu bởi dải dây của Stand cũng bị mấy cái vảy đâm ít nhiều khi quấn theo vòng xoáy.
"Thì sao chứ? Nó cũng chẳng thể nào đánh ngất được ta? Ta thắng rồi. . .Chàng Trai!! Mọi nỗ lực của ngươi đều là vô ích!" Tay sát thủ chỉ hơi kinh ngạc nhưng rồi hắn ta lại cười và sỉ nhục vào nỗ lực của Kakuyoin.
"Ai bảo là đòn đánh của ta là nắm đấm? Nhìn lại bản thân đi!" Kakyoin cười nhếch mép và nói.
Chỉ thấy những dải dây lục bảo quận thành một vòng tròn theo cơn xoáy nước lấy gã sát thủ làm trung tâm nhanh chóng siết lại vừa hay trói được tay sát thủ.
"Bây giờ thì thử cảm giác b·ị c·hém bởi mấy cải vảy của mình nhé!!" Kakyoin mỉm cười rồi kéo thẳng gã sát thủ ra khỏi trung tâm của xoáy nước.
"K-Không! Đừng. . .ta xin cậu. . .Chàng trai đừng làm như vậy. . . .AAAAAAAAAAAAAAAAAA!" gã sát thủ bị hàng trăm những miếng vảy nhọn của bản thân cắm vào cơ thể.
Muối từ nước biển làm cho v·ết t·hương càng đau và sót, tay sát thủ ngất đi cứ thế chìm xuống đáy biển.
[+1]
Mấy con hà trên người của Kakyoin cũng biến mất, cậu ta chớp lấy thời cơ và bơi khỏi mặt nước.
"X-xoáy nước biến mất rồi! Kakyoin! Đó là Kakyoin! Cậu ta thắng rồi! Mau vớt cậu ấy lên!" Polnareff thấy Kakyoin nổi trên mặt biển thì la lớn.
"Tùm!!!"
Jotaro nhảy thẳng xuống biển và vớt thằng bạn của mình lên.
"Tốt lắm Jotaro! Nhanh chóng kéo cậu ta lên bờ đi nào!" ông Joseph quăng tới một cái phao cứu hộ và nói.
"Khục. . .huệ. . .tôi thề rằng. . .mình sẽ không bao giờ đi biển Một Lần Nào Nữa!" Kakyoin nằm t·ê l·iệt ở trên Boong tàu thở hồng hộc hồng hộc.
"Cậu cừ lắm đấy Kakyoin! Một mình sử được tay sát thủ luôn cơ mà!" Polnareff nói.
"À. . .tôi cũng có quà dành cho mọi người đây. . .lên đi Heirophant Green!" Kakyoin sau khi đã nôn sạch nước biển từ trong bụng của cậu ta ra thì nói.
Ngay sau đó một sợi dây lục bảo nối với cánh tay của cậu ta bắt đầu kéo một thứ gì đó lên từ dưới biển, đó chính là tay sát thủ!!!
"Cậu bắt được hắn rồi! Thật không thể tin nổi! Đánh bại được đối thủ trên dưới lợi thế của hắn mà không g·iết c·hết được đối phương!! Chúng ta có thể sẽ moi được nhiều thông tin hữu ích từ hắn đấy!" ông Joseph thấy món quà bất ngờ của Kakyoin thì kinh ngạc và nói.
"Ai đó hãy kiếm cái gì trói hắn ta lại đi!" Avdol kiểm tra động mạch của tay sát thủ rồi nói.
"Đây đây đây! Tôi có ngay đây!" Polnareff vừa nói vừa kiếm đâu ra sợi dây thừng to tổ bố, anh ta vô cùng thành thạo trói tay sát thủ lại.
Ngay sau đó anh ta múc một xô nước biển rồi hất thẳng vào người của gã sát thủ khiến cho hắn tỉnh lại.
"Oi. . .oi. . .oi! Dậy đê!" Polnareff ném xô nước qua một bên và nói.
"Hừ. . .dù có bắt được ta thì có làm sao cơ chứ? Các ngươi chắc chắn đều sẽ phải c·hết mà thôi! Ta đã cài bom ở trên con thuyền này! Nó sẽ nổ ngay bây giờ! Ở đó mà chờ c·hết đi. ha ha ha ha ha!" tay sát thủ tỉnh lại rồi cười lớn.
Ngay từ ban đầu hắn ta đã lên kế hoạch cho sự thất bại của mình, gã đã gài bom ở bên dưới con thuyền, chỉ cần hắn thất bại thì cả con thuyền này cũng nổ tung.
"Ý của ngơi là mấy cái này à?" Kakyoin bước tới và ném cho hắn quả mình vẫn đang đếm ngược, tay sát thủ thấy thế thì giật mình nhảy lùi lại như con tôm.
"Đừng có sợ nó không nổ đâu! Để ta đút cho ngươi ăn nhé! Mau khai ra địa điểm của Dio!" Kakyoin nhặt lên quả mìn rồi bước tới bên cạnh gã sát thủ.
"Nói Ahhh đi nào!!"
Cậu ta ra lệnh cho Heirophant Green cạy mở miệng của tên này, còn bản thân thì cố nhét quả mìn vào trong miệng của hắn ta, tiếng đồng hồ hẹn giờ tíc tắc của quả mìn vẫn còn đang vang lên.
"Đ-đừng. . .làm ơn. . đừng. . ặc ặc ặc ặc!" Tay sát thủ cứ lê lết lùi lại, mãi cho tới khi bị dồn vào ngõ cụt và bị Kakyoin nhét mìn vào mồm.
Nước mắt nước mũi của tay này cứ ứa ra tùm lum, chúng trát lên trái mìn, tiếng tanh tách của đồng hồ như là thời gian báo tử cho hắn.
"Cậu làm cái gì vậy kakyoin? Dù hắn ta có là kẻ thù thì cậu cũng đừng nên đối xử với hắn như vậy. .! Hãy dành cho đối thủ một chút tôn trọng. . .là một hiệp sĩ tôi không thể chấp nhận cách làm của cậu được. . .đưa trái bom đây Kakyoin!" Polnareff cảm thấy không thể chấp nhận được hành động của Kakyoin anh ta bước lên và lấy trái mìn ra khỏi miệng của tay sát thủ.
Gã sát thủ như được ân sá, hắn ta tựa lưng vào thuyền thở phào một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Polnareff với sự biết ơn to lớn.
"Làm như vậy mà được à kakyoin? Phải nhét vào hoa cúc của hắn ta thì mới đúng chứ? Tôi chưa từng thấy ai bị nổ hoa cúc mà c·hết đâu!"
Polnareff cười hề hề bước lại gần, trên tay lăm lăm trái mìn, anh ta vạch quần của tay sát thủ ra rồi nhét quả bom vào.
"Đừng sợ, đừng sợ. . .sau lần này chúng ta sẽ là anh em! Ta là anh trai còn ngươi là em gái được chứ? hê hê hế!" nụ cười của Polnareff dần mất đi nhân tính.
"Đ-đừng có mà lại đây. . . . .Đừng!" tay sát thủ dù có dãy thế nào thì vẫn không thoát khỏi tay của Polnareff.
"Tích tắc! Tích tắc!" thời gian hẹn giờ đang sát dần, tay sát thủ chỉ biết kêu rên trong sự bất lực, thế rồi một tiếng: "Tách!" phát ra từ trong quần của tay sát thủ, thời gian mìn nổ đã đến.
"T-ta. . .ta nguyền rủa các ngươi!"
Tay sát thủ sợ đái cả ra quần!
Phải cho tới khi gã sùi bọt mép và ngất đi thì Polnareff mới buông tha.
"Tôi và Polnareff đã rút hết thuốc nổ từ trong lõi bằng Stand rồi nên không phải lo đâu! Chúng tôi đã phát hiện ra mấy quả bom này được gắn ở dưới thuyền từ lúc khởi hành! Vì không chắc là ai đã cài nó vào nên bọn tôi chỉ rút lõi rồi để yên nó đấy!
Nhưng không ngờ lại là tay này!" Kakyoin nói.
"Cũng nhờ kakyoin cả đấy chứ! Cậu ấy là người tìm ra mấy quả bom mà, Silver Chariot của tôi chỉ hỗ trợ việc tháo ruột thôi!" Polnareff cười cười nói.
"Hai người làm như vậy thì có hơi quá đáng đấy! Đợi tên sát thủ tỉnh lại lần nữa tôi và Avdol sẽ trực tiếp thử moi thông tin từ hắn!" ông Joseph nói.
"Yare Yare Yare!" Jotaro thì quay người đi chẳng thèm để ý.
Sau khi đánh bại được tay thuyền trưởng g·iả m·ạo thì cũng đã là lúc hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều tà nhuộm vàng vả mặt biển, tất cả mọi người đều mệt mỏi sau một ngày dài vất vả và ngồi xuống nghỉ ngơi.
Vì chiếc quạt nước của con thuyền bị tay sát thủ dùng Stand phá mất nên bây giờ nó chỉ có thể di chuyển được bằng buồm, tốc độ đi đến Singapore sẽ chậm hơn dự kiến tới nửa hoặc 1 ngày.
"Lần này may mà có Kakyoin nên chúng ta mới thoát khỏi nguy hiểm! Nào mọi người cũng nhau uống vài ly thư giãn chứ nhỉ? Đằng nào thì bây giờ trên thuyền cũng an toàn rồi!" Joseph hưng phấn nói.
"Xin lỗi vì còn là học sinh nên tôi không uống rượu nhé!" Kakyoin mỉm cười và nói, cái áo đồng phục của cậu ta ngâm nước biển cả ngày mà đã khô rong từ bao giờ, cậu ta cầm lấy một cuốn sách và tiếp tục đọc.
"Đây cũng thế!" Jotaro ở bên cạnh nói.
"Tôi thực sự vẫn chẳng hiểu mấy người đang nói cái gì? và chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Anne cô bé mà đi chui trên thuyền cũng ngồi ở bên cạnh.
"Chúng ta là những kẻ đang trên chuyến hành trình như nhóc mà thôi! Dù nhóc trên hành trình đến để gặp cha! Còn ta thì vì con gái của mình!" Joseph nói.
Mọi người bỗng im lặng hẳn đi sau khi nghe ông Joseph nói, ai nấy đều có điều suy nghĩ, họ chỉ yên lặng và ngắm bầu trời đầy sao tuyệt đẹp giữa biển khơi rộng lớn.
Họ đang đi trên đại dương và cũng đang ngắm nhìn một đại dương đầy sao khác.
. . . . . . . . . . . . . . .
Thời gian trôi rất nhanh chỉ chớp mắt đã là sáng sớm của ngay hôm sau, qua đêm ở trên biển thực sự rất lạnh, sáng sớm, một lớp sương mù cực kỳ dày bao phủ lấy xung quanh con thuyền của cả nhóm.
Mọi người đều đã thức dậy từ rất sớm, một phần vì họ không quen việc ngủ ở trên biển, một phần vì còn phải thức để chú ý những cơn bão hoặc sự cố bất ngờ xảy ra.
Kakyoin cũng tỉnh dậy, cập ta ngáp một cái dài rồi giật mình khi nghe thấy tiếng của một con tàu chở hàng lớn ở sát ngay bên cạnh.
"Tuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!"
Chỉ nghe thấy tiếng này thôi là Kakyoin đã biết, kẻ địch tiếp theo của nhóm bọn họ đã đến rồi.