Anh ta lặng yên sải bước vững chắc giống như một con báo săn chuẩn bị xuất kích, lặng lẽ đi vào nhà tắm.
Tiêu Mộng đang chơi rất vui, trên người từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong đều là bọt xà phòng thơm phức, mềm mại.
Cô hơi nhíu mày, hít sâu một hơi.
Ế? Sao lại thấy hơi lạ nha?
Vì sao cô có cảm giác nặng đầu, hơi choáng chứ?
Loại choáng váng này này, không quá rõ ràng, nhưng lại khiến cô có chút hoảng hốt.
Hơn nữa… Đột nhiên cô cảm thấy rất nóng!
Hình như… máu trong cơ thể đều nóng lên, tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng khó khăn, vậy mà cô lại vô thức sờ ngực mình, hoặc là sờ soạng cơ thể mình, hình như có gì đó khác lạ, hơi rối loạn.
Cô… Cô làm sao thế này?
“Không phải mình ốm rồi chứ? Lạ quá…”
Tiêu Mộng gãi đầu, chiếc miệng nhỏ thở ra một hơi, lẩm bẩm một mình.
“Em không ốm.”
Đột nhiên, rất bất ngờ, có một người đàn ông trả lời cô!
“A!” (⊙_⊙) Tiêu Mộng giật mình, cả người run lên, nước bắn tung tóe, cô hoảng sợ mở to mắt, nhìn người đàn ông cao lớn dần dần đi tới trước mặt.
“Anh… Anh… Sao anh lại vào phòng tôi? Anh… Anh… Anh đi ra ngoài!”
Là Trần gấu xấu xa!
Chờ đã… Vì sao Trần gấu xấu xa lại cởi áo rồi?
Vì sao bây giờ lại đang cởi thắt lưng? . Ngôn Tình Hay
Tiêu Mộng hoàn toàn ngây ngốc, bàn tay chắn trước ngực, cả người khẽ run lên, nhưng đồng thời phát hiện chuyện càng thêm đáng sợ là: Vì sao đột nhiên cô lại khát vọng mãnh liệt muốn đi sờ lên cơ thể người đàn ông trước mặt?
“Tôi nói chuyện với anh đó! Anh lên tiếng đi chứ! Anh ra ngoài đi! Có nghe thấy không?”
Tiêu Mộng hoảng sợ rụt người vào trong nước, chỉ sợ bộ phận quan trọng của mình lộ ra khỏi mắt nước sẽ bị Trần Tư Khải nhìn thấy.
Trần Tư Khải hít thở càng thêm nặng nề, mỗi lần hít thở đều thô như tiếng bếp lò.
Tiêu Mọng nhìn khuôn mặt đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành của Trần Tư Khải, đột nhiên cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Trong đôi mắt sắc bén của anh ta bùng lên ngọn lửa cực kỳ nguy hiểm.
Cô sợ quá, sợ quá… “Cạch!” một tiếng, Trần Tư Khải rút thắt lưng ra, tùy tiện vứt xuống đất.
Tiếng thắt lưng chạm vào sàn gạch khiến da đầu Tiêu Mộng tê dại.
“Một người tắm chán lắm, hai người tắm chung mới vui.”
Cuối cùng Trần Tư Khải cũng nói chuyện, giọng nói vừa khàn vừa trầm, từng chữ bám lấy trái tim cô giống như rong biển.
Tiêu Mộng nghe tiếng anh ta nói mà cả người run lên.
Vì sao đột nhiên… cô cảm thấy rất thèm khát anh ta chứ?
Nghe thấy tiếng của anh ta, cô sắp chảy máu mũi rồi, nhìn đôi mắt sâu thẳm kia của anh ta, cô gần như hoàn toàn chìm đắm.