Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 187



Mất mặt lắm…

Trần Tư Khải ‘ừm’ một tiếng, lần đầu tiên nghe lời mà đi ra ngoài.

Tiêu Mộng ngâm trong nước ấm vô cùng thoải mái.

Chẳng bao lâu sau, Trần Tư Khải đột nhiên đi vào khiến Tiêu Mộng giật mình kêu lên.

“Sao anh lại vào nữa?”

Đôi tay nhỏ che trước ngực, che ngực rồi mới nhớ ra nước trong vắt thế này, bên dưới cũng nên che…

Cô nhận ra chỉ có hai tay thì không đủ để dùng.

Trần Tư Khải liếc nhìn cơ thể đỏ ửng của Tiêu Mộng, đưa cái bát trong tay tới: “Này, em uống hết bát canh gừng này đi.”

“Hả? Canh gừng? Tôi không muốn uống, cay lắm.”

Trần Tư Khải cau mày: “Tôi đếm đến ba, nếu em không uống thì tôi bóp mũi em rồi đổ cho em uống đấy.

Một, hai…”



Lời uy hiếp ngang ngược này khiến Tiêu Mộng sợ, không đợi Trần Tư Khải đếm đến hai thì Tiêu Mộng đã bưng lấy bát, nhăn mặt uống ực một hơi hết sạch.

Uống một bát canh gừng, cô lập tức toát mồ hôi khắp người.

Trần Tư Khải khẽ cười, giơ tay xoa lên vầng trán thấm ướt của cô.

Tiêu Mộng có thể thấy được sự yêu thương và quan tâm rõ ràng trong nụ cười đẹp đẽ của anh.

Anh… thật sự rất quan tâm đến cô sao?

Trái tim Tiêu Mộng không khỏi run lên.

Sau đó, hệt như đi đánh trận, Trần Tư Khải như đang chăm sóc một đứa trẻ, dùng chiếc khăn tắm lớn quấn Tiêu Mộng lại rồi ôm lên giường, đè cô xuống không cho cô cử động, sau đó sấy tóc cho cô.

Sấy tóc xong thì lại đích thân mặc đồ ngủ cho cô, nhét vào lòng cô một chiếc túi nước nóng.

Cả quá trình động tác lưu loát như mây trôi nước chảy, giống như đang hành quân đánh trận khiến Tiêu Mộng sững sờ.

Cô ôm túi nước nóng, ngẩn ngơ mở lớn hai mắt.

“Tại… tại sao muốn tôi ôm cái này?”

Cô đã đến tháng đâu…



Trần Tư Khải hờ hững nói: “Hôm qua là lần đầu của em, khó tránh khỏi sẽ hơi khó chịu, nó sẽ làm ấm tử cung của em.”

Tử cung? Cô toát mồ hôi hết đợt này đến đợt khác.

Anh đúng là mặt dày mà, nói đến bộ phận cơ thể cô mà thoải mái bình thản như đang nói chuyện cắn hạt dưa vậy.

Nhưng mà nghĩ lại thì nơi đó của cô khó chịu cũng là nghiệp do tên khốn này gây ra, hừ!

Tiêu Mộng được Trần Tư Khải hầu hạ như một bà hoàng, khuôn mặt sau khi tắm xong hồng hào, tóc xõa xuống trông rất xinh đẹp, dễ thương và quyến rũ.

Cô mở to đôi mắt mờ mịt, khó hiểu hỏi: “Này, sao tự dưng anh tốt với em vậy?”

Trần Tư Khải nhất thời đơ ra.

Anh nhìn thoáng qua Tiêu Mộng, bầu không khí giữa hai người đột nhiên đông cứng lại.

Đôi mắt anh sâu thẳm: “Đã nói rồi, tôi thích em.” Nói xong, anh xoay người ra ngoài.

Tôi thích em… tôi thích em… tôi thích em…

Tiêu Mộng nằm trong tấm chăn lụa mềm mại, ôm túi nước ấm áp, nhìn vào tivi phía đối diện, không khỏi tự hỏi mình: “Anh thật sự thích mình sao? Thật sao? Sao thích mình mà anh còn thân mật với người phụ nữ khác như vậy? Thích của anh cũng… rẻ rúng quá rồi! Hoặc là anh thích mình giống như kiểu mình thích nhà hàng xóm? Kiểu thích mà mọi người đều có?