Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 229



“Ha hả, cậu đã thành công làm…”

“Món ngon đặt ở bên mép, tôi có thể không ăn sao?”

“Ha ha ha, Tư Khải à, bộ dạng thẳng thắn như vậy. Hôm nào cậu mang theo cô nhóc đó, tôi mang theo bé con nhà tôi, chúng ta cùng đi dã ngoại chơi. Những cô bé như hai người bọn họ chắc chắn là có chủ đề để trò chuyện.”

Trần Tư Khải nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy ý định này cũng không tệ lắm.

Để cho Tiêu Mộng nhìn thấy, anh tìm cô cũng không phải trâu già gặm cỏ non.

Chẳng phải Kim Lân cũng tìm một cô nhóc đó sao?

“Được! Tôi sắp xếp thời gian, hôm nào rảnh tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

Kim Lân vui vẻ nhếch môi: “Nào nào nào, hai cặp tình nhân cùng đi du lịch, ha ha ha ha.”

Đột nhiên, Trần Tư Khải rất muốn nghe giọng nói của Tiêu Mộng. Rõ ràng mấy ngày nay ngày nào anh cũng gặp cô, cái gì nên ăn cũng đã ăn rồi, vì sao hiện tại lại càng nhớ cô hơn?

Hoá ra cũng có những lúc anh trở nên như thế.

Anh vốn không phải hạng người hay qua lại với người khác, anh sẽ không chủ động nhớ nhung ai cả.

Nhất là phụ nữ, không ngủ thì còn được, chỉ cần ngủ qua một lần, tự nhiên sau đó hứng thú của anh sẽ giảm bớt. . ngôn tình ngược

Ngủ nhiều hơn một chút, anh đã cảm thấy cực kỳ tẻ nhạt và vô vị.

Tina là một ví dụ.



Nhưng vì sao đối với Tiêu Mộng… thì lại không giống?

Cũng đã ăn xong Tiêu Mộng, cũng đã hưởng qua tư vị của cô, không chỉ không chán cô mà trái lại… anh càng mê luyến cô hơn!

Giống như… nghiện thuốc phiện vậy!

Anh đã nghiện cô rồi!

Trần Tư Khải lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của nhóc Mộng trong danh bạ, gọi đi.

Trong phòng hò hét loạn cào cào, đám đàn ông bởi vì đã lâu không gặp nên đều ba hoa khoác lác, kể lại rất nhiều chuyện hài hước ly kỳ xảy ra bên cạnh mình.

Trong tình huống hỗn loạn như vậy, đáy lòng của Trần Tư Khải lại tĩnh lặng như nước.

Trong tai nghe chỉ có âm thanh của điện thoại di động.

Không nhận, Tiêu Mộng không nhận cuộc gọi! Hửm, đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào cô đang ngủ? Lúc này mới có mấy giờ, cũng không phải thời gian đi ngủ. Cô nhóc kia đi đâu rồi? Lẽ nào đang ở những nơi đông đúc như siêu thị nên không nghe được sao?

Mi tâm Trần Tư Khải nhíu lại, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình điện thoại, cái tên nhóc Mộng bị anh chạm vào nên phóng lớn, anh lại chạm cái nữa để thu nhỏ lại.

“Tôi đi đón bé con nhà tôi, các cậu chờ chút nhé!”

Kim Lân ngồi không yên, cánh tay trái treo trước ngực, đi ra bên ngoài.

Lôi Bạc cười nhìn bóng dáng sốt ruột của Kim Lân, lắc đầu. Vừa quay lại đã nhìn thấy Trần Tư Khải nghiêm nghị nhíu mi tâm, giống như đang giận dữ với cái điện thoại.

“Tư Khải, làm sao vậy? Công ty có việc gì sao? Sao tự dưng cậu lại nghiêm túc thế?”