Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 283



“Người yêu của bạn không thể trêu chọc! Đến đàn anh nhà tớ mà cậu cũng không bỏ qua à? Nhóc con chết tiệt!”

Tiêu Mộng ưỡn cao ngực, kéo Lam Nhạn đi vào.

Vì Tiêu Mộng giận dỗi đi vào, đi rất nhanh, đầu cũng không ngẩng lên, kết quả là vừa đi vào liền đụng phải một người.

May là Lam Nhạn kịp thời kéo cô lại, thế nên cô mới không đâm sầm vào lòng người ta.

“Haha, vừa định ra ngoài đón các em, khéo thế, các em đã vào rồi.”

Trên đỉnh đầu Tiêu Mộng vang lên một giọng nam dịu dàng.

Á. (⊙_⊙) Tiêu Mộng liền cứng đờ người.

Cô còn chưa ngẩng đầu lên đã nghe thấy tiếng nói thanh nhã này, cô liền tê dại cả nửa người.

Là đàn anh của cô!

“Đàn anh, có phải anh cực kỳ nhớ hai đứa bọn em nên mới ra đón bọn em không?” Lam Nhạn hay nói đùa, cười hihi trêu chọc Mạc Sùng Dương.



Mặt Mạc Sùng Dương đỏ lên, hơi ngại, nhanh chóng liếc nhìn Tiêu Mộng, lúng túng đưa tay hướng vào bên trong: “Nào, qua bên này.”

Lúc này Tiêu Mộng mới ngẩng đầu lên, cắn môi, lén lún nhìn bóng lưng Mạc Sùng Dương đầy ngọt ngào.

“Này, nhóc, vừa rồi đàn anh nhìn cậu đó.” Lam Nhạn nói nhỏ bên tai Tiêu Mộng.

Cô lập tức trợn tròn mắt nhìn Lam Nhạn, cũng nói nhỏ: “Cậu nói nhỏ chút, để người ta nghe thấy, mất mặt lắm.”

Ba người ngồi xuống, Tiêu Mộng tâm trạng phức tạp nhìn Mạc Sùng Dương, cô còn có cảm giác đang nằm mơ.

Trời ơi, ba năm cấp ba cô luôn yêu thầm đàn anh, vậy mà lần đầu tiên đàn anh mời cô đi uống cà phê!

Vốn dĩ lúc trước hai người bọn họ còn chả nói với nhau được mấy câu.

Những gì bọn họ từng nói với nhau có thể tổng kết làm mấy loại sau: “Đàn anh, đây là đồ anh làm rơi sao?”

“Ừ, cảm ơn em.”

“Không có gì.”

“Tạm biệt.”





Tiêu Mộng véo lòng bàn tay, dùng sự đau đớn rõ ràng kia để chứng tỏ với bản thân, tất cả những điều này đều không phải là nằm mơ mà là sự thật!

Vừa định nói chuyện, điện thoại liền reo lên, nhạc chuông là bài hát hiện giờ rất thịnh hành, là nhạc Hàn.

Lúc đầu, Tiêu Mộng không nhận ra là điện thoại của mình đang reo, cô còn tưởng rằng là quán cà phê này mở nhạc.

Mãi cho tới khi Lam Nhạn và Mạc Sùng Dương đều nhìn cô, Lam Nhạn chọc cô một cái, nhắc nhở: “Nhóc, điện thoại của cậu đang reo kìa, mau nghe máy!”

“Á? Điện thoại của tớ? Của tớ sao?” Tiêu Mộng mặt mày ngơ ngác, mở túi lục một lượt mới thấy chiếc điện thoại mới đang rung.

Chết mất.

Quả nhiên là điện thoại của cô, món đồ mới này, cô còn chưa quen nhạc chuông của nó.

Tiêu Mộng lấy điện thoại ra, ấn nút nghe.

“Alo? Ai đó?”