Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 317



Nụ hôn này, rất nhẹ nhàng, rất mềm mại, rất thâm tình.

Rất nhanh, anh ta rời khỏi môi cô, đôi mắt mang theo một tầng sương dày, say đắm nhìn cô.

Tiêu Mộng nhìn lại anh ta, bị làn sóng tĩnh mịch trong đôi mắt anh ta thu hút.

***

Đôi mắt của anh ta thật đẹp, dường như đang nói với cô điều gì đó…

Đôi tay cô đặt trên bụng người ta, hai người cứ thế ngây dại nhìn nhau.

Giây phút này đẹp đẽ nhường nào…

Rầm!

Cửa phòng làm việc của Trần Tư Khải bị đẩy ra.

“A!” Tiêu Mộng giật mình, cả người run lên.

Trần Tư Khải nhíu chặt mày, không vui nhìn qua cửa.



Cái lúc mấu chốt như này, là tên đáng chết nào tới?

Khi Trần Tư Khải thấy người đi tới, mày càng nhíu chặt hơn.

Vậy mà lại là… Anna!

Vậy mà cô ta lại chạy tới công ty?

Thật sự không biết người không có thẻ nhân viên như cô ta yên ổn đi vào công ty như thế nào.

Con gái của trùm băng đảng, quả nhiên rất không tầm thường.

Trần Tư Khải nào biết, để lên tới tầng này, Anna đã đánh đám bảo vệ dưới tầng một ngã lăn ngã lóc, thất bại thảm hại.

Thậm chí còn kinh động tới tổng bộ bảo vệ tập đoàn, đến Khang Tử cũng chạy tới.

Khang Tử cũng xông vào theo, thở hồng hộc hỏi: “Tầng một xảy ra đánh nhau, bảo vệ chúng ta đều bị đánh ngã, trong công ty có người ngoài…”

Vội vàng nói, giờ Khang Tử mới phát hiện Anna cũng đang ở trong phòng làm việc của cậu chủ!



“Là tôi làm, không cần điều tra nữa. Là tôi.”

Anna khẽ cười, vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Tư Khải.

Nơi sâu thẳm trong đôi mắt màu lam hơi co lại!

Quả nhiên, quan hệ giữa Trần Tư Khải và cô trợ lý này, tuyệt đối không bình thường!

Hai người bọn họ… vậy mà lại làm trong phòng làm việc!

Hừ, cô trợ lý này nhìn có vẻ ngốc nghếch đơn thuần, không ngờ lại còn có trò lẳng lơ quyến rũ đàn ông như này.

Cô đang làm gì kia? Dùng tay giúp Trần Tư Khải vui vẻ sao?

Trần Tư Khải nhắm mắt lại, hơi khua tay về phía Khang Tử: “Khang Tử, ở đây không có việc của cậu nữa, dẹp chuyện này xuống, ra ngoài đi.”

Khang Tử ngây người, liếc nhìn Anna khí thế mạnh mẽ, gật đầu, đáp: “Vâng.”

Trong phòng, chỉ còn lại ba người.

Trần Tư Khải cười trào phúng: “Thế nào, cô Anna ở khách sạn buồn bực sao? Vậy mà không mời đã tới, quá bộ tới công ty nhỏ của tôi? Mời ngồi.”