Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 320



“Trần Tư Khải! Anh dám từ chối tôi!” Anna lập tức nhảy dựng lên.

***

Hai mắt Anna bừng bừng lửa giận, nhưng vẻ mặt Trần Tư Khải vẫn lãnh đạm như cũ.

“Sai, cô nói sai rồi, không phải là tôi từ chối cô, mà là tôi không xứng với cô.”

“Tôi nói anh được thì là được! Anh nhất định phải kết hôn với tôi! Tôi muốn anh làm chồng tôi!” Anna hét lên, đôi mắt màu lam vô cùng tàn nhẫn

“Trần Tư Khải, anh mau chóng dẹp sạch tất cả đám phụ nữ trước kia của anh cho tôi! Tôi không muốn đi dọn giúp anh! Tôi đã sớm nói rõ với anh, người đàn ông mà tôi muốn, nhất định phải là của tôi, hơn nữa, chỉ có thể là của riêng một mình tôi! Hai chúng ta cứ chờ xem!”

Anna giận dữ gầm lên, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Trần Tư Khải liếc mắt, sát ý vốn luôn ẩn nhẫn lập tức bộc phát, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Anna.

Anna đóng sập cửa phòng của Trần Tư Khải, hùng hổ bước ra ngoài, lập tức va vào người Tiêu Mộng.

“A…” Tiêu Mộng nào có khỏe mạnh như Anna, đột nhiên bị Anna đụng vào góc tường, ngã rất đau.

Anna dừng bước, hung dữ nhìn chằm chằm Tiêu Mộng, hét lên: “Trần Tư Khải là chồng của tôi, ai dám quyến rũ anh ấy, tôi sẽ giết người đấy! Hừ!”



Á。(⊙_⊙) Chị Tố Chân đỡ Tiêu Mộng, cùng ngây ngốc.

Anna kiêu ngạo rời khỏi công ty.

“Người này là ai vậy? Kiêu ngạo thế!” Chị Tố Chân tức giận đỡ Tiêu Mộng dậy, phủi quần áo cho cô.

“Hừ, chị không nghe thấy sao, người ta đã nói, Trần Tư Khải là chồng của cô ta…” Tiêu Mộng ghen tuông nói, vành mắt không khỏi đỏ lên.

Chị Tố Chân xanh mặt: “Không phải chứ? Chưa từng nghe nói tổng giám đốc Trần có vợ người nước ngoài nha! Hơn nữa, không phải cô ta vừa mới xuất hiện thôi sao? Mộng à, em không thể thua một người nước ngoài được! Chị ủng hộ em!”

Tiêu Mộng cau mày, trở về chỗ ngồi của mình.

Tâm tình rất tệ.

Sự xuất hiện của Anna khiến trái tim của Tiêu Mộng cứ cảm thấy khó chịu, tủi thân, tức giận.

Cô Anna đó sao thế, sao lại mặt dày thế chứ, vậy mà lại nói cái gì mà Trần Tư khải là chồng cô ta ngay trong phòng làm việc của anh ta.

Những lời này, sao có thể nói bừa được chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng khó chịu, Tiêu Mộng còn không buồn chơi game nữa,



Cuối cùng, cô bưng một cốc cà phê, mở cửa phòng của Trần Tư Khải.

Wow, Anna đã tìm tới tận công ty rồi, cái đồ Trần gấu xấu xa này, vậy mà anh ta vẫn có thể bình thản làm việc?

***

Cạch!

Tiêu Mộng đặt mạnh ly cà phê lên bàn, bĩu môi.

“Hử?” Trần Tư Khải liếc nhìn ly cà phê, sau đó ngẩng mặt lên, khó hiểu nhìn Tiêu Mộng.

“Có chuyện gì vậy?:

“Mang cà phê cho anh.”

“Ồ, được rồi, cứ để đấy là được.”

“Này!” Tiêu Mộng không nhịn được, hai tay đập lên bàn, trừng to mắt, gầm lên:

“Sao cái người phụ nữ nước ngoài kia lại tới nước V? Anh có biết vừa rồi cô ta ra ngoài đã nói cái gì không?”