"Soái ca ~~~ anh đứng ở dưới nhà tôi làm gì vậy? Anh đang chờ ai sao? Chờ ai vậy? Anh nói cho tôi đi, tôi ở đây đã vài chục năm rồi, anh chỉ cần nói tên tôi đều biết!
Có cần tôi giúp anh một chút hay không! Soái ca ~~~ "
Mặt Tiêu Đình Nhiên ở thời điểm này liền cứng đờ.
Cút, cút đi?
Dung mạo của cô xinh đẹp như vậy, một đôi mắt quyến rũ giương lên, nam sinh nào gặp cô mà không phải bị hấp dẫn chứ?
Vì cái lông gì mà soái ca này lại thấy cô buồn nôn?
Vì cái gì!
"Soái ca ~~~ không cần tránh xa người ngàn dặm như vậy nha, đều là người đồng lứa, làm quen một chút đi. Anh nhìn tôi đi, nhìn tôi một chút đi, tôi thế nhưng lại là hoa khôi ở trường học của chúng tôi đấy..."
Trần Tư Khải phiền muốn chết, đầu tiên là giơ cổ tay lên nhìn vào chiếc đồng hồ rất đắt đỏ kia một cái sau đó mới lạnh buốt nói: "Cô gái, trước hết đem mặt mũi sửa lại cho đẹp rồi hẵng trở ra gặp người khác. Cút!"
Trần Tư Khải lẩm bẩm trong đáy lòng: Tiêu Mộng xảy ra chuyện gì rồi, vì sao còn chưa ra!