Ngược lại, con người của cô lại rất không nhân nghĩa, tối hôm đó, cô muốn tôi cho cô, tôi không nói hai lời, trực tiếp thỏa mãn.
Nhưng mà bây giờ, cô lại bắt đầu không có nhân nghĩa như vậy, tôi muốn rồi, sao cô lại cứ từ chối như vậy?"
Tiêu Mộng nghẹn đỏ mặt: “Đêm đó tôi... nhưng cũng phải bỏ ra một cái giá rất lớn! 30 tỷ đó!"
Trần Tư Khải bị nha đầu kia giày vò đến mức sắp nổ tung, tốc độ nói nhanh hơn: “Vậy thế này đi, lần này, cô thỏa mãn tôi, tôi đưa cho 60 tỷ, thế nào, không những trả sạch 30 tỷ cô nợ tôi, còn lời tận 30 tỷ, buôn bán ổn định không nguy hiểm.”
Mẹ nó, nếu anh còn không vào, có thể anh sẽ điên mất
"Không được!!! Tôi không đồng ý!!!"
"Không thể thương lượng! Lúc tôi có dục niệm, không thể thương lượng!"
Con người bá đạo cuối cùng cũng lộ ra bản tính bá đạo của mình.
Linh Linh linh... Chuông điện thoại di động vang lên, Tiêu Mộng thiếu chút nữa dập đầu bái phật rồi, cuộc điện thoại này đến quá đúng lúc.
"Điện thoại của anh..."
"Kệ nó kêu đi! Lúc này, ai cũng không thể cản trở tôi!"
Hai lần trước, hừ hừ, không phải việc này, thì là việc kia, anh cũng phiền chết rồi.
Lúc này, cho dù là thiên vương lão tử đến đây, anh cũng không dừng lại.
Cứ kêu đi, dù thế nào anh cũng không nghe.
Hai cái chân Tiêu Mộng vẫn còn bị anh giữ trong lòng bàn tay, cô lo lắng đến mức không ổn nói: “Không nghe là không đạo đức..."
"Tôi cứ không đạo đức đấy!"
Trần Tư Khải với tay cầm điện thoại lên, ném ra xa.
Anh gấp đến độ, hận không thể đập nát cái điện thoại kia.
Ai ngờ, cái điện thoại bị anh ném ra xa, không cẩn thận chạm phải nút loa ngoài, sau đó, có từ loa ngoài cực lớn truyền đến tiếng cười khẽ của người nào đó.
"Ha ha, Tư Khải à, tôi đã đến dưới lầu công ty của cậu rồi, tôi sợ ảnh hưởng đến cậu đó, vết xe đổ của A Lân đã cho tôi bài học rồi, tôi tuyệt đối sẽ không tùy tùy tiện tiện chạy vào phòng làm việc của cậu.
Gọi điện thoại trước cho cậu, tôi sắp tới rồi đó.”
Sau khi tiếng nói của Lôi Bạc vừa dứt, bên kia cũng trực tiếp cúp điện thoai.
(⊙_⊙)
Cả ngườiTrần Tư Khải cứng lại.
Xem như là anh biết rồi.
Mấy hồ bằng cẩu hữu này của mình chính là để hại mình.
Trước đó một lần là Kim Lân, bây giờ lại là Lôi Bạc!
Trần Tư Khải cau mày liếc nhìn Tiêu Mộng.
Cô nhóc kia cũng gấp muốn khóc rồi.
Lôi Bạc vừa sắp lên đây...
Ý nghĩ đầu tiên của Trần Tư Khải là, không thể để Lôi Bạc nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của Tiêu Mộng, người phụ nữ của anh, sao có thể để người đàn ông khác nhìn thấy chứ?
"Đứng dậy! Thu dọn một chút!"
CHƯƠNG 78: CON MÈO HOA NHỎ PHẢN NGHỊCH
Ngược lại, con người của cô lại rất không nhân nghĩa, tối hôm đó, cô muốn tôi cho cô, tôi không nói hai lời, trực tiếp thỏa mãn.
Nhưng mà bây giờ, cô lại bắt đầu không có nhân nghĩa như vậy, tôi muốn rồi, sao cô lại cứ từ chối như vậy?"
Tiêu Mộng nghẹn đỏ mặt: “Đêm đó tôi... nhưng cũng phải bỏ ra một cái giá rất lớn! 30 tỷ đó!"
Trần Tư Khải bị nha đầu kia giày vò đến mức sắp nổ tung, tốc độ nói nhanh hơn: “Vậy thế này đi, lần này, cô thỏa mãn tôi, tôi đưa cho 60 tỷ, thế nào, không những trả sạch 30 tỷ cô nợ tôi, còn lời tận 30 tỷ, buôn bán ổn định không nguy hiểm.”
Mẹ nó, nếu anh còn không vào, có thể anh sẽ điên mất
"Không được!!! Tôi không đồng ý!!!"
"Không thể thương lượng! Lúc tôi có dục niệm, không thể thương lượng!"
Con người bá đạo cuối cùng cũng lộ ra bản tính bá đạo của mình.
Linh Linh linh... Chuông điện thoại di động vang lên, Tiêu Mộng thiếu chút nữa dập đầu bái phật rồi, cuộc điện thoại này đến quá đúng lúc.
"Điện thoại của anh..."
"Kệ nó kêu đi! Lúc này, ai cũng không thể cản trở tôi!"
Hai lần trước, hừ hừ, không phải việc này, thì là việc kia, anh cũng phiền chết rồi.
Lúc này, cho dù là thiên vương lão tử đến đây, anh cũng không dừng lại.
Cứ kêu đi, dù thế nào anh cũng không nghe.
Hai cái chân Tiêu Mộng vẫn còn bị anh giữ trong lòng bàn tay, cô lo lắng đến mức không ổn nói: “Không nghe là không đạo đức..."
"Tôi cứ không đạo đức đấy!"
Trần Tư Khải với tay cầm điện thoại lên, ném ra xa.
Anh gấp đến độ, hận không thể đập nát cái điện thoại kia.
Ai ngờ, cái điện thoại bị anh ném ra xa, không cẩn thận chạm phải nút loa ngoài, sau đó, có từ loa ngoài cực lớn truyền đến tiếng cười khẽ của người nào đó.
"Ha ha, Tư Khải à, tôi đã đến dưới lầu công ty của cậu rồi, tôi sợ ảnh hưởng đến cậu đó, vết xe đổ của A Lân đã cho tôi bài học rồi, tôi tuyệt đối sẽ không tùy tùy tiện tiện chạy vào phòng làm việc của cậu.
Gọi điện thoại trước cho cậu, tôi sắp tới rồi đó.”
Sau khi tiếng nói của Lôi Bạc vừa dứt, bên kia cũng trực tiếp cúp điện thoai.
(⊙_⊙)
Cả ngườiTrần Tư Khải cứng lại.
Xem như là anh biết rồi.
Mấy hồ bằng cẩu hữu này của mình chính là để hại mình.
Trước đó một lần là Kim Lân, bây giờ lại là Lôi Bạc!
Trần Tư Khải cau mày liếc nhìn Tiêu Mộng.
Cô nhóc kia cũng gấp muốn khóc rồi.
Lôi Bạc vừa sắp lên đây...
Ý nghĩ đầu tiên của Trần Tư Khải là, không thể để Lôi Bạc nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của Tiêu Mộng, người phụ nữ của anh, sao có thể để người đàn ông khác nhìn thấy chứ?
"Đứng dậy! Thu dọn một chút!"
CHƯƠNG 78: CON MÈO HOA NHỎ PHẢN NGHỊCH
Ngược lại, con người của cô lại rất không nhân nghĩa, tối hôm đó, cô muốn tôi cho cô, tôi không nói hai lời, trực tiếp thỏa mãn.
Nhưng mà bây giờ, cô lại bắt đầu không có nhân nghĩa như vậy, tôi muốn rồi, sao cô lại cứ từ chối như vậy?"
Tiêu Mộng nghẹn đỏ mặt: “Đêm đó tôi... nhưng cũng phải bỏ ra một cái giá rất lớn! 30 tỷ đó!"
Trần Tư Khải bị nha đầu kia giày vò đến mức sắp nổ tung, tốc độ nói nhanh hơn: “Vậy thế này đi, lần này, cô thỏa mãn tôi, tôi đưa cho 60 tỷ, thế nào, không những trả sạch 30 tỷ cô nợ tôi, còn lời tận 30 tỷ, buôn bán ổn định không nguy hiểm.”
Mẹ nó, nếu anh còn không vào, có thể anh sẽ điên mất
"Không được!!! Tôi không đồng ý!!!"
"Không thể thương lượng! Lúc tôi có dục niệm, không thể thương lượng!"
Con người bá đạo cuối cùng cũng lộ ra bản tính bá đạo của mình.
Linh Linh linh... Chuông điện thoại di động vang lên, Tiêu Mộng thiếu chút nữa dập đầu bái phật rồi, cuộc điện thoại này đến quá đúng lúc.
"Điện thoại của anh..."
"Kệ nó kêu đi! Lúc này, ai cũng không thể cản trở tôi!"
Hai lần trước, hừ hừ, không phải việc này, thì là việc kia, anh cũng phiền chết rồi.
Lúc này, cho dù là thiên vương lão tử đến đây, anh cũng không dừng lại.
Cứ kêu đi, dù thế nào anh cũng không nghe.
Hai cái chân Tiêu Mộng vẫn còn bị anh giữ trong lòng bàn tay, cô lo lắng đến mức không ổn nói: “Không nghe là không đạo đức..."
"Tôi cứ không đạo đức đấy!"
Trần Tư Khải với tay cầm điện thoại lên, ném ra xa.
Anh gấp đến độ, hận không thể đập nát cái điện thoại kia.
Ai ngờ, cái điện thoại bị anh ném ra xa, không cẩn thận chạm phải nút loa ngoài, sau đó, có từ loa ngoài cực lớn truyền đến tiếng cười khẽ của người nào đó.
"Ha ha, Tư Khải à, tôi đã đến dưới lầu công ty của cậu rồi, tôi sợ ảnh hưởng đến cậu đó, vết xe đổ của A Lân đã cho tôi bài học rồi, tôi tuyệt đối sẽ không tùy tùy tiện tiện chạy vào phòng làm việc của cậu.
Gọi điện thoại trước cho cậu, tôi sắp tới rồi đó.”
Sau khi tiếng nói của Lôi Bạc vừa dứt, bên kia cũng trực tiếp cúp điện thoai.
(⊙_⊙)
Cả ngườiTrần Tư Khải cứng lại.
Xem như là anh biết rồi.
Mấy hồ bằng cẩu hữu này của mình chính là để hại mình.
Trước đó một lần là Kim Lân, bây giờ lại là Lôi Bạc!
Trần Tư Khải cau mày liếc nhìn Tiêu Mộng.
Cô nhóc kia cũng gấp muốn khóc rồi.
Lôi Bạc vừa sắp lên đây...
Ý nghĩ đầu tiên của Trần Tư Khải là, không thể để Lôi Bạc nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của Tiêu Mộng, người phụ nữ của anh, sao có thể để người đàn ông khác nhìn thấy chứ?