Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 80: Cái tên ngu ngốc này



Tổng giám đốc Trần, công ty chúng ta không chịu thiệt."

Bùm!!!

Trần Tư Khải một đám đánh xuống bàn, ống đựng bút cũng nhảy lên cao.

"Anh cứ thả cô ấy đi như vậy?"

Giọng nói Trần Tư Khải lạnh lẽo như từ địa ngục thổi đến.

Đông lại người quản lý, cảm thấy muốn chết đi.

Anh ta run rẩy nói: “Thưa, thưa tổng giám đốc Trần…chẳng lẽn lại tìm cô ấy, đòi tiền vi phạm?"

"Lăn ra đi! Cút! Đồ vô dụng!

Hỏng việc nhiều hơn được việc! Cút!"

Trần Tư Khải lần này là thật sự nổi điên, anh thiếu chút nữa tức chết rồi.

Được lắm Tiêu Mộng, em cứ nói đi là đi như vậy?

Em đi cũng nhẹ nhàng quá nhỉ!

Được!

Em được lắm!

Người quản lý kia sợ tới mức tè ra quần, ôm mặt chạy ra ngoài.

Quay lại chỗ ngồi của mình, anh ta cũng không biết mình làm sai chỗ nào.

Anh ta thở dài thở ngắn, luôn kêu than mình uất ức.

Cho đến khi có một trợ lý trẻ tuổi nói cho anh ta biết:

"Quản lí à, anh thả người phụ nữ Tiêu Mộng kia đi, tổng giám đốc Trần đương nhiên muốn nổi giận với anh?

Tiêu Mộng là người bình thường sao?"

"A! Vậy cô nói tôi nghe xem, Tiêu Mộng kia có chỗ nào không phải là người bình thường?"

"Ôi, ông còn không biết sao?

Tin đồn đó, Tiêu Mộng là tình nhân của tổng giám đốc Trần!"

"A!" Khuôn mặt quản lý trắng bệch: “Sao, sao tôi lại hông biết?"

"Vậy anh trách ai được? Ai bảo anh không để ý đến chuyện bên ngoài chứ?

Chuyện này, người trên trái đất đều biết, chỉ có anh…chậc chậc, đáng thương."

Quản lí trực tiếp bất tỉnh.

Lách ca lách cách...

Toàn bộ trợ lý đều nghe được tiếng động đinh tai nhức óc từ trong phòng tổng giám đốc.

Hình như... Tổng giám đốc Trần đang đập vỡ cái gì đó

Rất lâu rất lâu...

Bên trong mới bình tĩnh lại.

CHƯƠNG 80: CÁI TÊN NGU NGỐC NÀY

Tổng giám đốc Trần, công ty chúng ta không chịu thiệt."

Bùm!!!

Trần Tư Khải một đám đánh xuống bàn, ống đựng bút cũng nhảy lên cao.

"Anh cứ thả cô ấy đi như vậy?"

Giọng nói Trần Tư Khải lạnh lẽo như từ địa ngục thổi đến.

Đông lại người quản lý, cảm thấy muốn chết đi.

Anh ta run rẩy nói: “Thưa, thưa tổng giám đốc Trần…chẳng lẽn lại tìm cô ấy, đòi tiền vi phạm?"

"Lăn ra đi! Cút! Đồ vô dụng!

Hỏng việc nhiều hơn được việc! Cút!"

Trần Tư Khải lần này là thật sự nổi điên, anh thiếu chút nữa tức chết rồi.

Được lắm Tiêu Mộng, em cứ nói đi là đi như vậy?

Em đi cũng nhẹ nhàng quá nhỉ!. ngôn tình hài

Được!

Em được lắm!

Người quản lý kia sợ tới mức tè ra quần, ôm mặt chạy ra ngoài.

Quay lại chỗ ngồi của mình, anh ta cũng không biết mình làm sai chỗ nào.

Anh ta thở dài thở ngắn, luôn kêu than mình uất ức.

Cho đến khi có một trợ lý trẻ tuổi nói cho anh ta biết:

"Quản lí à, anh thả người phụ nữ Tiêu Mộng kia đi, tổng giám đốc Trần đương nhiên muốn nổi giận với anh?

Tiêu Mộng là người bình thường sao?"

"A! Vậy cô nói tôi nghe xem, Tiêu Mộng kia có chỗ nào không phải là người bình thường?"

"Ôi, ông còn không biết sao?

Tin đồn đó, Tiêu Mộng là tình nhân của tổng giám đốc Trần!"

"A!" Khuôn mặt quản lý trắng bệch: “Sao, sao tôi lại hông biết?"

"Vậy anh trách ai được? Ai bảo anh không để ý đến chuyện bên ngoài chứ?

Chuyện này, người trên trái đất đều biết, chỉ có anh…chậc chậc, đáng thương."

Quản lí trực tiếp bất tỉnh.

Lách ca lách cách...

Toàn bộ trợ lý đều nghe được tiếng động đinh tai nhức óc từ trong phòng tổng giám đốc.

Hình như... Tổng giám đốc Trần đang đập vỡ cái gì đó

Rất lâu rất lâu...

Bên trong mới bình tĩnh lại.

CHƯƠNG 80: CÁI TÊN NGU NGỐC NÀY

Tổng giám đốc Trần, công ty chúng ta không chịu thiệt."

Bùm!!!

Trần Tư Khải một đám đánh xuống bàn, ống đựng bút cũng nhảy lên cao.

"Anh cứ thả cô ấy đi như vậy?"

Giọng nói Trần Tư Khải lạnh lẽo như từ địa ngục thổi đến.

Đông lại người quản lý, cảm thấy muốn chết đi.

Anh ta run rẩy nói: “Thưa, thưa tổng giám đốc Trần…chẳng lẽn lại tìm cô ấy, đòi tiền vi phạm?"

"Lăn ra đi! Cút! Đồ vô dụng!

Hỏng việc nhiều hơn được việc! Cút!"

Trần Tư Khải lần này là thật sự nổi điên, anh thiếu chút nữa tức chết rồi.

Được lắm Tiêu Mộng, em cứ nói đi là đi như vậy?

Em đi cũng nhẹ nhàng quá nhỉ!

Được!

Em được lắm!

Người quản lý kia sợ tới mức tè ra quần, ôm mặt chạy ra ngoài.

Quay lại chỗ ngồi của mình, anh ta cũng không biết mình làm sai chỗ nào.

Anh ta thở dài thở ngắn, luôn kêu than mình uất ức.

Cho đến khi có một trợ lý trẻ tuổi nói cho anh ta biết:

"Quản lí à, anh thả người phụ nữ Tiêu Mộng kia đi, tổng giám đốc Trần đương nhiên muốn nổi giận với anh?

Tiêu Mộng là người bình thường sao?"

"A! Vậy cô nói tôi nghe xem, Tiêu Mộng kia có chỗ nào không phải là người bình thường?"

"Ôi, ông còn không biết sao?

Tin đồn đó, Tiêu Mộng là tình nhân của tổng giám đốc Trần!"

"A!" Khuôn mặt quản lý trắng bệch: “Sao, sao tôi lại hông biết?"

"Vậy anh trách ai được? Ai bảo anh không để ý đến chuyện bên ngoài chứ?

Chuyện này, người trên trái đất đều biết, chỉ có anh…chậc chậc, đáng thương."

Quản lí trực tiếp bất tỉnh.

Lách ca lách cách...

Toàn bộ trợ lý đều nghe được tiếng động đinh tai nhức óc từ trong phòng tổng giám đốc.

Hình như... Tổng giám đốc Trần đang đập vỡ cái gì đó

Rất lâu rất lâu...

Bên trong mới bình tĩnh lại.