Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao

Chương 31: Nát Hết Cả Filter!



Các nhóm còn lại đều đang thương lượng nên ưu tiên mua đạo cụ nào, chỉ có Triệu Ngu và Thẩm Tuyển Ý đứng cách nhau mấy mét lườm nhau cháy cạnh. Triệu Ngu ảo não nhìn anh một lát, xoay người tự xem đạo cụ.

Một lát sau, cô lại ngửi thấy hương dầu gội thơm mát của mái tóc vàng mềm mại. Cô quay đầu nhìn lại, Thẩm Tuyển Ý đã nhích lại gần từ lúc nào, đang sột sà sột soạt hoạt động sau lưng cô, chảnh chó hất mái tóc vàng kia lên.

Cô không nhịn được mím môi cười, rồi lại lập tức hạ miệng che đi.

Ở cạnh đấy, Hạ Nguyên đang nói với Nguyễn Phong Địch cùng nhóm với cậu chàng: “Chị, chúng mình đi mua bài hát trước đi, bài hát là quan trọng nhất. Chị thích phong cách gì? Chỉ hát thôi hay gì ạ?”

Triệu Ngu cũng quay đầu nhìn về phía danh sách bài hát.

Tổng cộng có năm bài hát, giá niêm yết bên dưới khác nhau, rẻ nhất chỉ cần 20 tệ, đắt nhất là 80 tệ, đây là món rẻ nhất trong các đạo cụ, dùng món tiền khởi điểm của họ là mua được.

Bài đắt nhất trong 5 bài hát kia là 《So busy》 của Thẩm Tuyển Ý.

Năm ấy, hồi cô còn là trainee trong Mộc Dịch, lúc kiểm tra thăng cấp từ lớp sơ cấp lên lớp trung cấp, cô đã nhảy bài này.

Khi đó cô đã nghĩ gì nhỉ?

Dùng bài hát đã đoạt giải thưởng của anh để bầu bạn với mình hướng về phía trước.

Cô nhìn danh sách bài hát, tựa như bị kéo trở về phòng huấn luyện thấm đẫm mồ hôi năm ấy, thấy bản thân mình tràn trề nhiệt huyết đấu đá lung tung. Mình của hồi ấy, đúng là vừa ngốc lại vừa ngây thơ mà.

Thẩm Tuyển Ý đột nhiên lên tiếng cắt ngang hồi ức của cô, anh chỉ vào bài 《So busy》 trên danh sách bài hát, nói: “Tui muốn bài này!”

Nhân viên cửa hàng đạo cụ mỉm cười nói: “Được, giá bài này là 80 tệ, mời trả tiền trước.”

Thẩm Tuyển Ý nói rất đúng lý hợp tình: “Đây là bài hát của tui, tui dùng bài hát của tui mà còn phải trả tiền à? Vậy trước đây các người bán bài hát này, có trả phí bản quyền cho tui không?”

Nhân viên công tác: “…………”

Người anh cao chân anh dài, anh nhảy lên duỗi tay một cái là tóm được danh sách bài hát ngay. Sau khi xé bảng tên của 《So busy》, anh dán lên áo mình, hài lòng vỗ vỗ: “Ngon, vật về chủ cũ.”

Nhân viên công tác: “Đạo diễn!!! Cậu ta cướp đạo cụ!!!”

Tổ đạo diễn: “…………”

Ngoài phòng vọng lại giọng nói tức muốn hộc máu trên loa: “Thẩm Tuyển Ý! Tiền trao cháo múc, không được cướp ngang!”

Thẩm Tuyển Ý đủng đỉnh xoay người đi ra ngoài: “Tui lấy đồ của tui sao lại gọi là cướp được?” Anh bước tới ngưỡng cửa thì nghĩ ra điều gì, xoay người móc ngón tay với Triệu Ngu: “Còn không đi à?”

Triệu Ngu quả thực sợ ngây người vì khí chất không biết xấu hổ của anh.

Mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì vậy???

Tại sao anh bé trong sáng mát lành dịu dàng ngọt ngào hơn cả kẹo bạc hà trong ký ức của cô lại thành ra thế này???

Đây là Thẩm Tuyển Ý giả đúng không???

Giả chứ gì???!!!

Thẩm Tuyển Ý cũng không biết hình tượng của mình đang dần dần sụp đổ, thấy cô vẫn còn ngơ ngác đứng trong đấy, anh không thể không quay lại túm cổ tay áo cô, “Đi mau đi mau, không là họ sẽ cướp lại đó.”

Triệu Ngu bị anh túm đi chạy một đoạn thì mới hoàn hồn. Cô một lời khó nói hết nhìn bóng lưng thẳng tắp trước mặt, hơi đau lòng che trái tim mình lại.

Cũng may tổ đạo diễn không đuổi theo, chỉ có người quay phim thở hồng hộc chạy theo quay phim đằng sau.

Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại ngó nghiêng mấy cái, rốt cuộc dừng bước lại. Anh nhìn tên bài hát dán trên áo mình, lại ngắm nghía cô, mỉm cười nhướng mày, tựa như đang nói: Anh giỏi lắm đúng không?

Triệu Ngu: “Hờ.”

Ừ giỏi giỏi cái đồ chết bầm nhà anh ấy.

Những khách mời còn đang ở trong cửa hàng đạo cụ đều ngu cả người vì hành vi nhảm nhí của Thẩm Tuyển Ý. Sau khi hoàn hồn, Tôn Nghiên giậm chân nói: “Còn làm vậy được hả? Bài hát đắt nhất bị cướp mất rồi à? Đạo diễn các người có làm ăn được gì không hả!”

Vệ Trì cùng nhóm với cô ấy dở khóc dở cười an ủi cô ấy: “Thôi thôi, bài kia khó lắm, vừa hát vừa nhảy. Chỉ có chính anh ấy mới nhảy được thôi, chúng ta mua cũng vô dụng.”

Hạ Nguyên hơi buồn rầu: “Vậy Tiểu Ngu phải làm sao bây giờ? Hai ngày nay phải làm nhiệm vụ, chỉ được tập luyện có một ngày, Tiểu Ngu học nổi sao?”

Nguyễn Phong Địch cười, chụp lên đầu cậu chàng: “Em lo lắng cho đồng đội mình thì hơn, chị bị điếc nhạc đây này.”

Các diễn viên quần chúng trong phim trường đã vào chỗ.

Tổ chương trình đương nhiên sẽ không để đám khách mời chạy linh tinh như ruồi không đầu. Họ đã bố trí đầy đủ các manh mối để làm nhiệm vụ kiếm tiền, chỉ chờ khách mời đi thăm dò thôi.

Phim trường buổi sáng dần náo nhiệt hơn.

Triệu Ngu còn chưa bình tĩnh lại từ cú “đả kích trầm trọng” vừa rồi. Cô nhìn bóng dáng hừng hực sức sống chạy ngược chạy xuôi trước mặt, nghĩ muốn nổ đầu cũng chẳng nghĩ ra tại sao anh bé của mình lại biến thành kiểu người thế này.

Thẩm Tuyển Ý đã chạy loanh quanh một vòng chợ, xoay người thấy Triệu Ngu còn tụt lại rất xa đằng sau, anh lại lon ton chạy về dạy dỗ cô: “Em theo sát tí được không? Cách xa thế làm gì?”

Bây giờ Triệu Ngu cứ nhìn thấy anh là đau mề, cô cắn răng nói: “Phải biết rén anh có hiểu không!”

Thẩm Tuyển Ý lườm cô: “Đi theo anh mới được lên sóng nhiều, em còn muốn hot không thế?”

Triệu Ngu nhớ tới lời dặn của Giang Dự, nói rất chính đáng: “Không dựa vào anh em cũng hot được! Đưa tiền đây!”

Thẩm Tuyển Ý lập tức che kín cái ví còm chỉ có 100 tệ của mình như một kẻ tham tiền: “Làm gì đấy?”

Triệu Ngu nói: “Kia kìa, túi trà chỉ 1 tệ 1 túi. Bên kia nữa, sữa bò 3 tệ 1 hộp. Đằng sau anh, 1 tệ/1 lần dùng ấm đun nước.”

Thẩm Tuyển Ý: “Thì?”

Triệu Ngu: “Thì, chúng ta có thể mua mười túi trà và mười hộp sữa bò để làm trà sữa. Chi phí sản xuất một bình trà sữa là 5 tệ. Nãy em thấy chỗ này bán 8 tệ/ cốc trà sữa. Trước mặt bọn mình có trường học, mình pha xong thì qua đó bán, sẽ kiếm được 30 tệ.”

Thẩm Tuyển Ý: “Chỉ 30 tệ thôi á?!”

Triệu Ngu vươn tay: “Chê ít à? Vậy anh cho em 50 đi, tụi mình tách riêng ra kiếm tiền.”

Có lẽ Thẩm Tuyển Ý cảm thấy với IQ của anh chàng thì kiếm 30 tệ còn chẳng nổi, bèn túm ví tiền còm cười hì hì nói: “Hây dà càng đông càng mạnh, tụi mình đi chung vẫn hơn. Trà sữa đúng không, đi đi đi.”

Triệu Ngu: “…………”

Cuối cùng dưới sự hợp tác của hai người, họ thành công bán được 10 cốc trà sữa. Triệu Ngu thấy thị trường trà sữa cũng không tệ lắm, lại tiếp tục lấy tiền vốn đi pha trà sữa để bán. Thẩm Tuyển Ý phụ trách pha chế, cô thì phụ trách bán, tiền vốn nhanh chóng tăng từ 100 tệ ban đầu thành 220 tệ.

Đội của Trịnh Uyển Di đi một vòng mà không tìm được cơ hội bán buôn, cũng học theo chạy tới bán trà sữa, Thẩm Tuyển Ý đương nhiên không chịu: “Tránh ra tránh ra, đây là địa bàn của tui và Triệu Ngu!”

Triệu Ngu đau đầu túm anh về: “Thị trường trà sữa gần bão hòa rồi, chúng ta chuyển qua làm ăn lớn hơn đi.”

Vì thế Gâu Đần bự thở phì phò đã bị lôi đi.

Hết một buổi sáng, số vốn của họ đã thành 500 tệ.

Giữa trưa khách mời được nghỉ ngơi nửa tiếng, tuy rằng chương trình bảo chuyện cơm nước phải để họ tự giải quyết bằng tiền kiếm được, nhưng cũng không thể bắt họ chịu đói thật. Dầu gì người ta đều có chỗ đứng cứng cựa cả, không nên làm khó nhau quá.

Trong nửa giờ, họ sẽ cung cấp cho khách mời miếng nước miếng bánh, nhưng lúc lên sóng sẽ không để khán giả biết.

Thể lực của Triệu Ngu và Thẩm Tuyển Ý đều tốt, chạy cả sáng cũng không thấy mệt lắm. Khi về khu vực nghỉ của từng người, Thẩm Tuyển Ý còn mời cô: “Có muốn qua chỗ anh ăn không?”

Triệu Ngu nhớ ra sáng nay cô thấy người đại diện nghiêm khắc của anh cũng tới, bèn mỉm cười từ chối.

Lâm Chi Nam đã chuẩn bị cơm trưa sẵn sàng, Triệu Ngu phải giữ dáng nên ăn rất thanh đạm, không có món chính, chỉ có một ít rau dưa ít calo và thịt gà.

Thấy dáng vẻ bưng hộp cơm cúi đầu ăn trong yên lặng của cô, Lâm Chi Nam dí lại gần thì thào hỏi: “Sao đấy? Mệt lắm à?”

Triệu Ngu lắc đầu, nhai kỹ miếng ức gà trong miệng rồi nuốt xuống, dừng một chút mới thở dài nói: “Khó khăn quá.”

Lâm Chi Nam hỏi: “Cái gì khó khăn quá?”

Cô yếu ớt chọc chọc miếng súp lơ xanh trong bát.

Muốn giấu hẳn tình cảm của mình dành cho anh không để ai biết sao mà khó khăn quá.

Mọi người toàn nói, thích một người thì không thể che giấu được. Cho dù không nói ra miệng, tình cảm cũng sẽ biểu lộ ra trong mắt. Chẳng biết ánh mắt dữ dằn của cô có bán đứng bản thân không.

Lâm Chi Nam thấy cô không trả lời, cũng không hỏi gặng nữa, hóng hớt chuyển sang đề tài khác: “Cảm giác tiếp xúc gần với Thẩm Tuyển Ý thế nào? Có phải cậu thấy cuộc đời mình viên mãn rồi không!”

Triệu Ngu liếc thoáng qua khu nghỉ của anh: “Tớ không thấy thế, anh ấy không giống trong ký ức của tớ lắm.”

Lâm Chi Nam phì cười ra tiếng: “Trong ký ức của cậu? Trước kia cậu có tiếp xúc với ổng đâu, khác nhau chỗ nào?”

Triệu Ngu ấp úng: “Thì…… Thì là kiểu dịu dàng tươi sáng sâu sắc ưu tú ý!”

Lâm Chi Nam không thể tin nổi nhìn cô: “Filter của fan nhà các cậu có dày quá không đấy? Thẩm Tuyển Ý có tí nào dịu dàng tươi sáng sâu sắc ưu tú bao giờ? Đó giờ ổng vẫn vậy mà.”

Triệu Ngu: “?”

Lâm Chi Nam cười nghiêng ngả: “Cậu chưa xem video của ổng bao giờ hả? Đến cả fan của ổng còn nói, idol lên sân khấu thì là vua, ở ngoài đời thì là chúa hề, ổng chính là một người rất không đàng hoàng đấy. Tớ bảo này, mấy năm làm fan của cậu rốt cuộc để đi đâu vậy?”

Triệu Ngu: “???”

Chẳng lẽ filter của mình thật sự dày quá rồi sao? Cô xem mấy video biểu diễn ấy chỉ thấy mỗi đẹp trai thôi! Vả lại cô có đu idol thật đâu, đương nhiên sẽ không xem từng buổi phỏng vấn mỗi cái gameshow của anh như chúng fan rồi.

Ấn tượng của cô về anh vẫn dừng ở năm cô tốt nghiệp cấp 2 khi ấy. Lúc cô báo tin mình đậu cấp 3 cho anh, thiếu niên cười duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, khen cô làm tốt lắm.

Triệu Ngu buồn bực ôm đầu lắc mấy cái.

Nửa giờ trôi qua rất nhanh, buổi ghi hình tiếp tục.

Đội đỏ đã có số vốn 500 tệ quyết định đi làm ăn nhớn. Rốt cuộc làm ăn manh mún thì khó kiếm lời lắm, nếu muốn lấy được tất cả đạo cụ biểu diễn thì phải kiếm được thật nhiều tiền.

Các nhóm còn lại đương nhiên cũng cùng ôm suy nghĩ như họ, vì thế cạnh tranh buôn bán trên thị trường càng căng thẳng hơn vào buổi chiều.

Các nhóm khách mời còn lại đều phát hiện Triệu Ngu có thiên phú làm ăn buôn bán, đi theo cô hẳn là kiếm được tiền. Thế là họ sôi nổi đuổi theo đội đỏ, nhằm đoạt trước cơ hội làm ăn của họ.

Thẩm Tuyển Ý giống như một chú chó Gâu Đần to bự, xù lông giương nanh múa vuốt đuổi người khác khắp nơi.

Đương nhiên là không đuổi được người ta rồi, Triệu Ngu cạn lời gọi Gâu Đần bự về, sau đó ngoắc ngoắc Vệ Trì và Tôn Nghiên vẫn luôn đi theo sau họ: “Hay là thế này, chúng ta hợp tác đi.”

Vệ Trì rất có hứng thú: “Hợp tác thế nào?”

Triệu Ngu khoanh tay nhướng mày: “Cứ đi theo hưởng sái bọn em có gì mà thú vị chứ, chuyện làm ăn chỗ này em xí hết rồi, các anh chị nộp phí gia nhập cho em, em chuyển nhượng cho các anh chị. Các anh chị kiếm được bao nhiêu mình ăn chia 2/8, thấy sao?”

Tôn Nghiên tức khắc giậm chân: “Uây! Em tưởng bở à! Tiền bọn chị kiếm được sao phải chia cho mấy đứa!”

Triệu Ngu dùng mu bàn tay tay trái nâng khuỷu tay phải, thở dài hất tóc: “Ai bảo chuyện làm ăn chỗ này em thầu hết rồi chứ.”

Gâu Đần bự trưng vẻ mặt chó cậy thế chủ, diễu võ dương oai: “Đúng! Đều bị bọn em thầu hết rồi!”

Vệ Trì: “…………”

Tôn Nghiên chỉ vào Thẩm Tuyển Ý, giậm chân: “Một thằng đàn ông to xác như chú không làm gì, chỉ biết theo sau mông Tiểu Ngu ăn sẵn, không biết ngượng à!”

Thẩm Tuyển Ý cười hì hì: “Em có đồng đội lợi hại thế này, chị không có, chị gato chứ gì!”

Tâm trạng Triệu Ngu rất phức tạp, cô liếc chú Gâu Đần bự đang khoe khoang một cái.

Cò kè một lát, cuối cùng Vệ Trì vẫn đồng ý với cách của Triệu Ngu, nộp phí gia nhập, ăn chia 2/8. Thế là Triệu Ngu cầm được tiền, dẫn Gâu Đần bự phóng khoáng rời đi, chuyển qua sáng lập địa bàn làm ăn mới.

Đến cả cô không đồ được rằng đứa học sinh dốt từ bé đến lớn như mình lại có tài buôn bán thế này. Hết cả ngày họ chẳng tổn thất xu nào, khi mặt trời xuống núi, số tiền vốn của họ đã được 2000.

Thêm cả phí gia nhập và ăn chia bên nhóm của Vệ Trì, việc đạt tới 5000 tệ trong ngày mai chỉ là chuyện trong giây lát.

Thấy ánh mắt sùng bái của Thẩm Tuyển Ý khi đếm tiền, lòng Triệu Ngu hân hoan hơn hớn.

Biết sự lợi hại của em rồi chứ gì!

Ai dè Thẩm Tuyển Ý đếm tiền xong thì quay đầu lại nói ngay: “Anh nhớ rõ ngày xưa em dốt toán lắm mà? Không phải lần nào cũng không đạt điểm chuẩn xong phải nhờ anh dạy cho hả?”

Nụ cười đắc ý của Triệu Ngu tức khắc đông cứng trên mặt, hai ngọn lửa nhỏ thể hiện sự xấu hổ và giận dữ bốc phừng phừng trong đáy mắt.

Thẩm Tuyển Ý cẩn thận lùi về sau hai bước, “Sao chứ! Anh có chém gió đâu, hồi xưa tất cả đề toán trong bài tập hè của em toàn anh làm hết còn gì!”

Triệu Ngu không thể nhịn được nữa: “Thẩm Tuyển Ý anh mà còn nhắc lại bài tập hè lần nữa có tin em ngắt đầu anh xuống không!”

Thẩm Tuyển Ý: “…………”

Anh chầm chậm nhét 2000 tệ vừa đếm xong vào trong ví tiền nhỏ, vừa nhét vừa lí nhí lẩm bẩm: “Không nhắc thì không nhắc chứ gì, mắc gì dữ vậy ——”

Triệu Ngu: “!!!”

A a a a a a nát!!!

Filter nát sạch rồi!!!