Trên cầu vượt bỗng chốc tràn ngập tiếng thắng xe và tiếng còi. Vô số xe dừng lại, những người qua đường thấy vụ tai nạn này cũng xuống xe bu tới cạnh cầu. Có người gọi cứu hỏa, có kẻ gọi cứu thương, còn có người cầm di động quay video.
Nhưng trên mặt sông đã không còn bóng dáng chiếc xe kia, nước sông đã nuốt chửng tất cả chỉ trong nháy mắt.
Triệu Ngu và Lâm Chi Nam đều ngây dại.
Bài tay đang nắm vô lăng của tài xế còn đang run bần bật, mới một phút trước thôi anh ta còn có ý định vượt chiếc xe kia. Nếu thật sự vượt lên trước, biết đâu đấy đang vượt thì đúng lúc chiếc Jinbei gặp tai nạn, nói không chừng họ cũng rước họa theo. Nghĩ lại mà ghê cả người.
Trong xe lặng im không tiếng động.
Triệu Ngu thấy xe của Thẩm Tuyển Ý cũng dừng lại, cửa xe đột nhiên bị đẩy ra, anh thò nửa người ra xem, rồi lại lập tức bị trợ lý túm lại.
Sau một trận cãi vã, cửa xe lại khép lại lần nữa, rồi không còn động tĩnh nào.
Trên cầu, người đến người đi ồn ào nhốn nháo, không ai phát hiện ra anh ở đó, cũng không ai biết chiếc xe vừa rơi xuống sông kia liên quan gì đến anh.
Còi hú của cảnh sát từ xa vọng lại, xe cứu thương và xe cứu hỏa lái tới rất nhanh. Cảnh sát giao thông chỉ huy những phương tiện đang dừng đỗ tiếp tục di chuyển, mặt cầu chậm rãi khôi phục trật tự giao thông.
Chiếc xe Mercedes đen đằng trước vẫn không nhúc nhích, xe của Triệu Ngu cũng không nhúc nhích cùng.
Không bao lâu sau, có cảnh sát giao thông đi tới gõ cửa sổ: “Đi nào, đi nào, đừng nhìn nữa. Chỗ này không được đỗ xe, mau nhường đường an toàn ra đi, đi mau lên.”
Tài xế quay đầu lại nhìn Triệu Ngu.
Giọng Triệu Ngu hơi khàn: “Đi thôi.”
Xe chậm rãi khởi động. Triệu Ngu nhìn thấy có cảnh sát giao thông đứng bên cạnh xe của Thẩm Tuyển Ý, chắc hẳn cũng đang nói những câu tương tự, thế là chiếc xe kia cũng im lặng hòa vào dòng xe cộ.
Mãi đến khi xuống khỏi đường cao tốc, Lâm Chi Nam mới rốt cuộc thốt nên lời: “Thật là đáng sợ……” Cô ấy quay đầu nhìn Triệu Ngu, gương mặt vẫn chưa hết tái: “Chuyện này là sao thế? Xe gặp trục trặc hay là vấn đề của tài xế nhỉ?”
Triệu Ngu lắc đầu: “Không biết.”
Lâm Chi Nam hoảng hốt rối bời một lát: “Thẩm Tuyển Ý…… Thẩm Tuyển Ý anh ấy…… Vụ tai nạn này……”
Vẻ mặt Triệu Ngu nghiêm túc hẳn lên, cô bình tĩnh nhìn cô ấy, nói: “Đừng nhắc tới chuyện này với bất kì ai cả, càng không được để anh ấy biết chúng ta cũng ở hiện trường.” Cô nhìn về phía tài xế ở ghế trước: “Anh Dương.”
Tài xế lập tức gật đầu lia lịa, hứa hẹn: “Không đâu không đâu, Tiểu Ngu em cứ yên tâm, chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến chúng ta cả. Anh lái xe cho nghệ sĩ bao nhiêu năm, biết câu gì được nói câu gì không, em yên tâm đi! Anh kín miệng lắm!”
Lâm Chi Nam thở dài, thấp giọng nói: “Chắc là anh ấy đang khủng hoảng tâm lý lắm. Thật ra cũng không trách anh ấy được, không thể nào chỉ vì bị mắng vài câu mà nổi điên lên được, có khi đúng là tai nạn thôi……”
Triệu Ngu không nói gì, cúi đầu lướt di động. Tin tức xe rơi xuống sông quả nhiên đã lên hot search, mọi người đều đang cầu phúc bình an, còn suy đoán nguyên nhân xe mất khống chế, đội cứu hộ cũng đang trục vớt mặt hồ.
Thật ra mọi người đều biết, gặp sự cố thế này, về cơ bản không còn khả năng sống sót.
Triệu Ngu rời khỏi Weibo mở WeChat lên, click vào khung thoại của Thẩm Tuyển Ý. Ngón tay chần chờ trên bàn phím chín nút hồi lâu, cuối cùng cô nhắn một tin đi: Thay em chúc mừng sinh nhật bà nội Thẩm ha.
Mãi cho đến lúc check in, cô vẫn không nhận được câu nhắn lại của anh.
(Bàn phím chín nút: bàn phím này giống bàn phím của điện thoại cục gạch bên mình hồi xưa. Người Trung Quốc dùng bàn phím hệ latin đánh phiên âm rồi chọn từ Hán chuẩn mình muốn gõ.)
Lúc đến sân bay cô có để ý, không thấy xe của Thẩm Tuyển Ý, không biết anh đi đâu rồi.
Sau khi lên máy bay, tiếp viên hàng không mang bữa sáng phong phú tinh xảo lên, rất nhiệt tình nói với cô: “Em thích chị lắm, bên ngoài trông chị còn xinh hơn ở trên TV.”
Triệu Ngu vực dậy tinh thần cười đáp lại cô ấy.
Lâm Chi Nam cũng không tha thiết gì. Hai người chẳng ăn gì cả, đợi tiếp viên hàng không đi thu dụng cụ ăn uống, hai người dựa vào nhau nghe nhạc một lát. Lâm Chi Nam không nhịn được tựa lên vai cô, nói: “Tớ cảm thấy Thẩm Tuyển Ý đáng thương quá, bị quấy rầy lâu như vậy, lần đầu tiên đứng ra phản kích thì lại gặp phải chuyện này. Hy vọng anh ấy đừng áy náy quá, thật sự không liên quan gì đến anh ấy thật mà……”
Triệu Ngu nhắm hai mắt, hình ảnh chiếc xe rơi xuống khỏi cây cầu kia hiện lên trong đầu.
Anh ấy sẽ như vậy.
Anh ấy nhất định sẽ cảm thấy áy náy vì chuyện này, thậm chí còn tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Anh ấy chính là người như vậy đó.
Cho dù không còn là cậu thiếu niên trong sáng như cơn gió mùa Hè trong ký ức của cô, dù anh luôn che giấu biết bao tâm sự bằng vẻ cà lơ phất phơ không chín chắn, nhưng sự lương thiện và dịu dàng của anh vẫn như năm ấy.
Đôi mắt anh trước giờ chưa từng thay đổi, lấp lánh và sáng trong, sáng hơn cả trời sao đêm Hè.
Một người như thế, bất kể nguyên nhân xảy ra sự cố kia là gì, cuối cùng anh vẫn sẽ ôm tất cả lỗi lầm về mình, rồi sẽ lặng lẽ gặm nhấm, chẳng nói cho ai.
Cô thậm chí còn không thể đi an ủi anh, bởi vì anh nhất định không hy vọng ai khác biết được chuyện này.
Khi máy bay hạ cánh, đội cứu hộ đã vớt chiếc xe từ trong hồ lên. Trong xe chỉ có xác của tài xế. Căn cứ vào thông tin được ghi lại từ xe ở gần chiếc Jinbei lúc đó, có thể thấy là còn hai người nữa ở hàng ghế sau, thi thể vẫn đang được trục vớt.
Nhân viên chuyên nghiệp điều tra hiện trường đã tiến hành kiểm tra đo lường chiếc xe hỏng, bước đầu xác định là phanh xe không ăn.
Triệu Ngu ngồi trên xe về công ty. Khi mở WeChat lên, cô thấy cuối cùng Thẩm Tuyển Ý đã nhắn lại: Được! / nhe răng cười
Triệu Ngu nhìn cái icon cười nhe răng mà anh hay gửi nhất kia, cuối cùng vẫn chẳng nói gì nữa.
Buổi chiều cô phải tham dự một cuộc họp báo cho nhãn hiệu mới mà cô làm đại diện. Lúc tới công ty, Hàn Sương bận trước bận sau, tươi cười niềm nở. Tin xã hội trên hot search hồi sáng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới những người bận rộn đi làm.
Trên đời này có biết bao tai nạn, ngoài một tiếng thở dài, cũng chẳng thể làm gì thêm.
Hàn Sương phát hiện trạng thái của cô không tốt, chỉ tưởng là cô mệt vì phải dậy sớm lên máy bay. Lúc trang điểm làm tóc chị còn mời riêng một thầy mát xa tới thả lỏng cho cô, “Đây là món hàng đại diện đầu tiên thuộc phân khúc hơi xa xỉ, không chỉ bên nhãn hàng, mà rất nhiều người có máu mặt trong giới cũng sẽ có mặt. Em mau tươi tỉnh lên cho chị!”
Triệu Ngu hít sâu một hơi, ép mình xua tan những hình ảnh kia khỏi đầu, gật gật đầu.
Sau đấy là những ngày bận rộn túi bụi.
Album cá nhân đầu tiên kể từ khi về nước đã chế tác xong, cô không chỉ nhận được một số bài hát có chất lượng cao, mà còn hợp tác với vài nhạc sĩ nổi tiếng. Show thương mại, gameshow, quảng cáo, cô chạy như điên trên con đường vươn tới đỉnh cao.
Mấy ngày sau, nhân lúc nghỉ ăn trưa, Triệu Ngu vào phòng kho trong studio thu âm gọi điện thoại cho bà nội nhà họ Thẩm.
Bà cụ nghễnh ngãng, chuông kêu một lúc lâu mới có người bắt máy, bà cười tươi rói gọi: “Tiểu Ngu đấy à.”
Triệu Ngu cười tủm tỉm nói: “Bà nội, cháu chúc bà sinh nhật vui vẻ ạ.”
Giọng bà cụ trong điện thoại nghe có vẻ rất vui: “Vui chứ vui chứ, nhà bà đang hấp bánh bao ăn này, Tiểu Ngu có tới không?”
Triệu Ngu nói: “Cháu bận việc quá không tới được ạ. Bà ơi bà giữ gìn sức khỏe nhé. Đúng rồi, nhà mình mua bánh kem chưa ạ?”
Bà nội nhà họ Thẩm nói: “Mua rồi, Tuyển Ý mua cái bánh kem to lắm, có tận hai tầng! Cái thằng nhóc này, chỉ tổ phí tiền, bà có thích ăn mấy thứ đấy đâu.”
Anh về nhà rồi.
Triệu Ngu bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bên cạnh vọng lại giọng nói gầm gào của Thẩm Tuyển Ý: “Bà, sao bát nhân bánh này cũng có hành ạ! Thế này con còn ăn gì nữa!”
Bà nội nhà họ Thẩm quay đầu lại nói: “Bát của bay ở trong tủ lạnh đấy, Tiểu La sợ lẫn nên bỏ vào tủ lạnh cho bay từ trước rồi. Bay đừng có nhiễu sự nữa, bà đang nghe điện thoại của Tiểu Ngu đây.”
Đầu bên kia cười hì hì nhào tới, giọng nói cũng rõ hơn hẳn: “Alo, Triệu Ngu đấy à? Tới ăn bánh bao không? Mời cả sư phụ Hoàng tới băm nhân luôn đấy.”
Cổ họng Triệu Ngu nghẹn lại.
Sau một lúc lâu, cô cười đáp: “Bận quá, không tới được, anh ăn nhiều thêm mấy cái nhé.”
Anh nói: “Ô kê.”
Bà nội Thẩm lại hàn huyên mấy câu với Triệu Ngu rồi mới cúp điện thoại. Bà chậm rãi đi đến cạnh bàn ăn, vừa gói bánh bao với người giúp việc vừa nhớ lại: “Cũng phải mấy năm rồi bà chưa được gặp Tiểu Ngu.”
Thẩm Tuyển Ý đang lấy món nhân bánh đặc biệt không có hành của anh ra khỏi tủ lạnh, “Con bé bận quá rồi, bây giờ nó còn nổi tiếng hơn cả con. Không phải hôm qua bà còn xem con bé uống sữa bò trên TV đó sao.”
Bà nội nhà họ Thẩm đẩy đẩy cặp kính viễn thị, cười nói: “Không nhận ra, đã lớn thế này rồi.” Bà nghĩ đến chuyện gì, quay đầu dặn dò: “Con vào nghề sớm hơn Tiểu Ngu, phải chăm sóc nó nhiều trên phương diện công việc. Con gái con lứa lang bạt không dễ dàng gì, tốt xấu gì người ta cũng gọi con là anh hai bao nhiêu năm thế rồi.”
Thẩm Tuyển Ý cầm lấy một miếng vỏ bánh đã cán phẳng, lẩm bẩm: “Bây giờ nó có gọi nữa đâu. Giương nanh múa vuốt, đanh đá kinh lên được.”
Bà nội Thẩm giả bộ gõ anh bằng chày cán bột: “Con gái nhà người ta da mặt mỏng, tưởng bà không biết tỏng cái mặt bay hả, bớt trêu nó thôi.”
Thẩm Tuyển Ý làm mặt quỷ.
Sinh nhật hôm nay không có đông bạn bè họ hàng tới lắm. Những người họ hàng đồng lứa với bà nội nhà họ Thẩm đều đã lớn tuổi, không nên lặn lội đường xa, chỉ gọi điện thăm hỏi.
Mấy chú dì lứa dưới của nhà họ Thẩm tới thăm, ở bên bà cụ ăn bữa cơm, cắt bánh kem, rồi lại đi ngay trong ngày. Khi hoàng hôn buông xuống, căn nhà nhỏ lại chìm trong im lặng.
Mấy năm nay bà nội nhà họ Thẩm không thích ra ngoài lắm, chỉ thích ngồi bên vườn hoa nhỏ tắm nắng chiều. Thẩm Tuyển Ý dọn dẹp nhà cửa xong xuôi thì kê một chiếc ghế nhỏ ngồi cạnh bà, kể cho bà nghe những chuyện dưa lê dưa chuột trong giới giải trí.
Anh chọc cho bà cụ cười ha ha.
Bà quay đầu nhìn cậu cháu trai ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ. Chiếc ghế gấp này là chiếc ghế anh ngồi từ ngày còn bé lúc dọn đến đây ở. Hồi mấy tuổi anh ngồi trên chiếc ghế này kể truyện cười cho bà nghe. Nay anh hai mươi mấy tuổi, vẫn hoài như thế.
Bà cụ ngắm nghía một lát thì hốc mắt ươn ướt, thở dài nói: “Con với bố con ấy à, đúng là được khắc ra từ một khuôn.”
Thẩm Tuyển Ý ngồi thẳng lưng: “Ai bảo thế? Rõ ràng con đẹp trai hơn bố con mà?”
Bà nội nhà họ Thẩm cười, đẩy đầu anh: “Cái gien trong xương cốt cũng di truyền từ nó, chẳng nghiêm túc gì cả.”
Già rồi thì hay thích ngẫm lại chuyện xưa, khuôn mặt đầy vết thời gian nhuộm ánh hoàng hôn, đầy vẻ trầm lặng thanh bình: “Năm đấy lúc bố con còn là diễn viên tiểu phẩm hài, mỗi lần có tiết mục gì mới, đều phải biểu diễn trước cho bà xem. Bà mà bị chọc cười thì tiểu phẩm mới qua cửa. Về sau ấy à, bố con không còn, mẹ con tái giá, còn muốn mang con đi.”
Bà nắm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng của cháu trai, ngắm vuốt tỉ mẩn: “Thế là con vừa khóc vừa quấy, bảo con không đi, con muốn ở bên bà nội. Mẹ con hết cách rồi, thế là đành đi một mình. Ngày mẹ con đi, bà cũng ngồi ngay đây, nhìn mẹ con dọn dẹp hành lý ra ra vào vào, yên lặng chảy nước mắt. Con cứ nắm tay bà nội thế này này, hứa hẹn với bà, nói là ngày nào con cũng sẽ chọc cho bà cười như bố con. Con nói con cũng biết kể truyện cười rồi nhé, trên cây có con khỉ, dưới đất có con khỉ……”
Nói một lúc, bà lại bật cười, cười chảy cả nước mắt.
Số phận bà hẩm hiu, thời trẻ mất chồng, trung niên mất con, duy chỉ có thằng cháu trai này, mang đến cho bà sự kề cận và an ủi lớn lao nhất cuộc đời.
…………
Show thương mại và các hoạt động thường xôm nhất vào mùa Hè. Thời điểm này mấy năm trước, hội Ý Nhân đều đu hoạt động từ Bắc chí Nam, điên cuồng hò hét tiếp ứng vì idol đang tỏa sức hút mê người trên sân khấu.
Nhưng năm nay studio của Thẩm Tuyển Ý không chỉ dời hết hoạt động công khai của mấy tháng sau, còn hủy bỏ cả show thương mại đã lên kế hoạch từ lâu, nói với bên ngoài là sức khỏe của nghệ sĩ không tốt, đang bế quan dưỡng bệnh.
Ý Nhân vừa hay tin idol bị bệnh, bèn vội vàng chẳng quấy phá cũng không thúc giục, sôi nổi comment bảo nhân viên công tác chăm sóc anh tử tế. Các cô không vội, không có hoạt động cũng không sao, sức khỏe quan trọng nhất.
Cũng may phim anh đóng gameshow anh tham gia vẫn đang chiếu nhiệt tình, quảng cáo đại diện thương hiệu cũng không ít, ảnh chụp tạp chí từ nửa năm trước liên tục lên mặt báo trong sáu tháng cuối năm, cũng không thiếu nhiệt độ.
Thẩm Tuyển Ý vừa ra chiêu này, không ít đầu việc tài nguyên đều bỏ trống. Những bên tư bản sẵn lòng tìm đến anh đương nhiên là nhắm tới thị trường lưu lượng hàng top. Anh vừa bế quan, bên tư sản cũng chỉ có thể qua tìm Hoắc Hi.
Nhưng lịch trình của Hoắc Hi cũng đã xếp đầy từ lâu, nhận 1-2 cái thì còn được, chứ nhiều thì không xuể. Đám Hạ Nguyên Lê Nghiêu chung quy vẫn còn kém chút đỉnh, họ debut nhiều năm rồi, cả địa vị lẫn độ hot đều đã củng cố từ lâu, muốn tiến cao hơn nữa là rất khó.
Trong tình hình thế này, ánh mắt của giới tư bản dần tập trung vào Triệu Ngu.
Triệu Ngu được coi như nghệ sĩ có sức bật lớn nhất năm nay. Bản thân việc lưu lượng đỉnh cao về nước đã có ngay fan và độ hot, show đầu tiên trong nước của cô lại là một đòn búa tạ giáng vào giới hát nhảy, giúp cô yên vị trên chiếc ghế nữ nghệ sĩ hát nhảy top 1.
Bất kể là show đầu tiên trong nước, gameshow đầu tiên trong nước, hay là lần đại diện thương hiệu đầu tiên, cô đều chứng minh được thực lực kinh người của mình cho giới tư bản bằng số liệu.
Mà đây mới chỉ là thành tích trong vòng gần nửa năm cô về nước.
Cô không giống với đám Hạ Nguyên, thị trường trong nước vẫn còn rất mới mẻ với cô, không gian tiến bộ của cô rất lớn.
Có một account marketing tích V lớn có cả triệu fan, năm nào cũng làm biểu đồ so sánh số liệu của các lưu lượng. Mấy năm nay newbie ùn ùn không ngớt, nhưng không ai có thể đạt tới đỉnh cao năm nào của Thẩm Tuyển Ý và Hoắc Hi.
Số liệu của hai lưu lượng hàng top này ở cao mãi trên tận đỉnh, đường số liệu dài như quả núi nằm ngang, chặn đứng đám lưu lượng kia ở dưới chân núi, bao năm đã qua mà không ai so bì được.
Mãi đến năm nay, account marketing thêm số liệu của Triệu Ngu vào.
(Tích V: tài khoản đã chứng thực – verify của Weibo. Tích xanh là chứng thực, tích vàng là thành viên trả phí.)