Mưa rơi tí tách tí tách, chảy từ trần xe xuống mặt kính, làm mờ cảnh tượng ngoài kia.
Thế giới của họ tựa như thu nhỏ cực hạn, gói gọn trong không gian nửa tấc trong xe, mỗi một cử động đều vô cùng rõ ràng. Thẩm Tuyển Ý thấy đôi đồng tử bỗng nhiên mở to của cô, thấy những ngón tay bấu chặt lấy nhau của cô, thấy cô cắn răng nín thở, rồi sau đó hốc mắt dần dần hoe đỏ.
Ngoài lúc đóng phim, anh chưa từng thấy cô khóc bao giờ.
Cô lóa mắt như vậy, tựa như vầng mặt trời trên cao, lúc nào cũng tỏa ra sức hút lộng lẫy bắt mắt. Nhưng lúc này vầng thái dương như thể bị một cơn mưa to dập tắt ánh sáng, chỉ để lại trời mây mù tang thương.
Bỗng chốc, Thẩm Tuyển Ý thấy vừa đau lòng lại vừa luống cuống, chẳng biết biết nên để tay chân ở đâu.
Anh không nhịn được muốn đưa tay ôm cô, nhưng nhớ tới động tác né tránh vừa rồi của cô khi anh đưa tay đến, anh đành cố gắng nhịn lại. Anh chỉ ngồi cứng đờ tại chỗ, khẽ cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, hỏi cô bằng giọng rất nhỏ: “Triệu Ngu, anh có thể thích em không?”
Cô vẫn không nhúc nhích, hốc mắt lại càng lúc càng đỏ hơn, cô cố chấp căng mắt kìm giọt lệ lại, y như một đứa trẻ cáu kỉnh. Cô cố gắng nén lại tiếng nức nở rịn ra khỏi kẽ môi: “Không thể!”
Anh lại không hề thất vọng, vẫn dùng giọng điệu trân trọng và nghiêm túc ấy nói: “Vậy anh có thể chờ đến lúc có thể thích em rồi lại thích em được không?”
Hàng mi của Triệu Ngu ướt đẫm: “Không thể!”
Anh rút một tờ khăn giấy sạch sẽ đặt vào lòng bàn tay cô: “Vậy chờ đến bao giờ em bảo được anh sẽ lại thích em nhé?”
Triệu Ngu lau nước mũi, vò khăn giấy thành một cục quăng vào anh: “Không thể không được không được! Anh không được thích em!”
Anh liền bật cười, lại đưa cho cô một tờ khăn giấy sạch mới: “Nhưng anh đã thích em rồi. Vậy thì anh sẽ cố hết sức để không quấy rầy em, cho em thời gian cân nhắc cẩn thận được không?”
Triệu Ngu cắn răng nhìn đôi mắt tươi cười sáng trong của anh, hốc mắt đỏ ửng quay đầu sang chỗ khác.
Mưa đã ngớt từ lúc nào, bắt đầu có dấu hiệu sau mưa trời lại sáng. Các mầm cây bị mưa đập rũ xuống lại vươn mình mở lá, trổ ra những nụ hoa cuống lá đẹp đẽ hơn nữa. Thẩm Tuyển Ý kéo cửa xe ra, lúc sắp sửa xuống xe anh lại quay đầu cười nói với cô: “Mặt trời sắp ló rồi, em để ý an toàn khi lái xe nhé.”
Triệu Ngu không nhìn anh, cô mở cửa sổ xe ra, dùng khăn giấy lau sạch kính chiếu hậu mờ nước mưa, giọng nói ngượng nghịu ảm đạm: “Vầng ——”
Anh xuống xe đóng cửa lại, đứng bên ngoài cười tủm tỉm vẫy tay với cô.
Không hề giống như người vừa tỏ tình thất bại.
Dấu vết cuối cùng của mùa Đông đã hoàn toàn biến mất sau trận mưa này, thời tiết dần dần ấm lại, hoa anh đào hồng phấn ngoài đường cũng bắt đầu nở rộ.
Mùa Xuân đã đến.
Album của Triệu Ngu được lên kế hoạch mở bán vào tháng sau, ngày nào cô cũng bận tối mắt tối mũi. Thẩm Tuyển Ý nói không quấy rầy cô, sau ngày ấy thì quả nhiên không tới quấy rầy cô nữa. Nhưng tối nào trước khi đi ngủ anh cũng gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon đến đúng hẹn, như thể nhắc nhở cô đừng quên cân nhắc.
Triệu Ngu nhìn đống meme chúc ngủ ngon biến hóa đa dạng mỗi ngày của anh, dẩu miệng chọc chọc chọc —— chọc vào avatar của anh.
Bấy giờ cô mới phát hiện anh đã đổi avatar từ bao giờ không rõ.
Tấm ảnh ‘Anh đây đẹp trai nhất thiên hạ’ mà anh dùng bao năm đã đổi thành một vòng quay xinh đẹp dưới bầu trời đêm.
Đó là vòng quay mà tối đó họ ngồi chung với nhau.
Triệu Ngu đỏ hết cả tai, rời khỏi giao diện WeChat.
Tới cuối tuần, Thẩm Tuyển Ý ngày nào cũng chỉ nhắn tin hỏi thăm chúc ngủ ngon cuối cùng cũng gửi một tin nhắn WeChat có nội dung khác: “Miếng xương điêu khắc em đặt hồi Tết ship tới rồi, anh mang đến cho em nhé?”
(Nghệ thuật điêu khắc trên xương)
Hồi Tết họ ra ngoài chơi thì bắt gặp một cửa tiệm điêu khắc xương thủ công, Triệu Ngu rất thích phong cách của tiệm ấy, bèn đặt hàng một sản phẩm. Thẩm Tuyển Ý cũng đặt một cái, lúc ấy họ để lại địa chỉ của anh ở Bắc Kinh.
Anh không nói thì Triệu Ngu suýt quên mất chuyện này.
Cô vội rep tin WeChat: “Không cần, để em bảo Nam Nam sang lấy.”
Anh nói để thời gian cho cô suy nghĩ, nên chưa từng thúc giục cô lấy một lần, anh nhắn lại cho cô một cái meme gật đầu đồng ý.
Lâm Chi Nam vừa mới họp xong ở công ty, nhận được tin WeChat của Triệu Ngu, cô ấy bèn vòng sang nhà Thẩm Tuyển Ý. Cô ấy gõ cửa, vẫy tay cười, chào hỏi: “Ngu Ngu kêu em tới lấy đồ hộ cậu ấy.”
Thẩm Tuyển Ý cười tươi rói: “Ở phòng piano, đi theo anh.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Chi Nam tới nhà anh, cô ấy hơi tò mò ngắm nghía một vòng. Khi theo anh vào phòng piano, cô ấy sợ ngây người vì chiếc tủ dựa tường.
Thẩm Tuyển Ý lấy miếng xương điêu khắc ra khỏi hộp, lúc quay đầu lại thấy ánh mắt săm soi kinh ngạc của cô ấy thì cào cào đầu cười nói: “Quà fan tặng cả đấy.”
Lâm Chi Nam vào nghề bấy lâu nhưng chưa từng thấy minh tinh nào đối xử nghiêm túc với quà fan tặng như vậy. Nhà anh là biệt thự đơn lập, phòng để piano ở tầng 1 còn to hơn phòng khách nhà người khác, nguyên bức tường đặt kệ để kín quà cáp các loại của fan.
Đây là tấm lòng của các fan, cũng là tình yêu xa xôi không thể với tới của các bạn.
Đương nhiên chỗ này vẫn chưa để hết được, anh còn có một phòng riêng biệt chuyên để chứa đồ fan tặng.
Lâm Chi Nam líu lưỡi, nhận lấy miếng xương điêu khắc anh đưa. Cô ấy đang định xoay người bỏ đi thì ánh mắt lại bị hút vào một món quà trên kệ tủ.
Một quả cầu thủy tinh trong suốt.
Lâm Chi Nam đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, vừa thấy khó tin vừa mừng rỡ bất ngờ, chỉ qua đó: “Anh vẫn giữ cái kia à?”
Thẩm Tuyển Ý nhìn theo ánh mắt của cô ấy, chớp chớp mắt hơi nghi hoặc.
Lâm Chi Nam đi qua, nhón chân lấy quả cầu thủy tinh xuống, thổi thổi lớp bụi phủ trên nó, hơi kích động nói: “Anh có còn nhớ ai tặng anh món này không?”
Thẩm Tuyển Ý lắc đầu.
Lâm Chi Nam chỉ chỉ vào mình: “Là em đấy! Lễ Giáng Sinh một năm nọ, ở sân bay! Anh còn nhớ không?”
Thẩm Tuyển Ý phì cười: “Em còn từng đu anh cơ à?”
Lâm Chi Nam bưng quả cầu thủy tinh ngó trái ngó phải: “Em đu nỗi gì, Ngu Ngu đu đấy. Hồi đấy không phải cậu ấy thích anh sao, mua quà Giáng Sinh muốn tặng anh mà lại không dám. Chính vào năm chúng em đi Hàn Quốc đó, lúc ấy bọn em đều đang đợi máy bay ngoài sân bay. Đúng lúc ấy anh cũng ở sân bay, thế là em kéo cậu ấy lên vây xem ……”
Cô ấy đang lẩm bẩm một mình, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện ý cười trên gương mặt Thẩm Tuyển Ý đã biến mất từ lúc nào. Người anh cứng đờ tại chỗ như một bức tượng điêu khắc, không thể tin nổi nhìn quả cầu thủy tinh trên tay cô ấy.
Lâm Chi Nam mím môi lại ngay, hơi luống cuống vuốt vuốt mặt.
Rất lâu sau, cô ấy mới nghe thấy anh hỏi bằng giọng khác thường: “Ngu Ngu từng thích anh à?”
Lâm Chi Nam chớp chớp đôi mắt, ấp úng mở miệng: “Thì…… Thì là thích kiểu fan ấy. Cậu ấy từng đu anh một thời gian, về sau…… về sau thì thoát fan thôi.”
Thẩm Tuyển Ý bật cười.
Một nụ cười vô cùng chua xót.
Họ đã quen nhau từ nhỏ, cô có đu idol cũng chẳng đu anh.
Huống chi hồi ấy cô lạnh nhạt xa cách với anh, không hề giống một bạn fan nhỏ đu idol.
Anh cũng từng nghi hoặc tại sao sau khi lớn lên, thái độ của cô bé này với anh lại thay đổi rõ ràng như thế. Anh cũng hoài nghi không biết tại sao lời tỏ tình của anh lại khiến cô khổ sở như vậy.
Thích thì đồng ý, không thích thì từ chối. Nhưng tại sao, trong khoảnh khắc anh nói thích cô, cô lại đau khổ như vậy?
Hóa ra là vậy ư.
Hóa ra, trong một khoảng thời gian rất dài mà anh không biết, cô đã cô độc thích anh bấy lâu.
Mà anh thì còn chẳng biết cô thích mình từ bao giờ, và thôi thích mình từ lúc nào.
Anh đã bỏ lỡ những gì cơ chứ?
Lâm Chi Nam nhìn hốc mắt dần đỏ lên của chàng trai trước mặt mình, cô ấy luống cuống nuốt nước miếng một cái, lại thấy anh vươn tay về phía cô ấy, nói bằng giọng khàn khàn: “Đưa cho anh đi.”
Lâm Chi Nam run rẩy đưa quả cầu thủy tinh cho anh.
Thẩm Tuyển Ý thấp giọng nói: “Còn cả mảnh xương điêu khắc nữa.” Anh ngước mắt nhìn cô ấy, “Để anh mang sang cho cô ấy.”
Không biết có phải là ảo giác của cô ấy không mà Lâm Chi Nam lại còn nhìn thấy chút khẩn cầu trong đôi mắt kia. Cô ấy mím môi, chầm chậm đưa hết mấy món đồ cho anh.
Thẩm Tuyển Ý thậm chí còn không thay quần áo, cũng mặc kệ cô ấy luôn. Anh cầm quả cầu thủy tinh và miếng xương điêu khắc, sốt ruột đi ra ngoài.
Lâm Chi Nam đứng ngây trong phòng để piano một lát, rồi mới yên lặng khóa cửa phòng lại rời đi. Sau khi lên xe, cô ấy nghĩ rồi lại nghĩ, rồi vẫn nhắn tin cho Triệu Ngu: “Thẩm Tuyển Ý tới tìm cậu, với lại…… Tớ bất cẩn lỡ miệng nói ra chuyện cậu từng đi đu anh ấy, trông anh ấy cứ là lạ sao á QAQ”
Cô ấy đợi một lúc lâu, Triệu Ngu cũng không rep lại.
Việc sản xuất album đã đi vào giai đoạn chót, cuối cùng Triệu Ngu cũng được nghỉ ngơi tử tế. Cô tắt tiếng điện thoại, rúc trên sofa cày phim, hoàn toàn không để ý đến tin nhắn nhảy ra trên chiếc di động đang sạc điện cạnh mình.
Khi cửa nhà bị gõ vang, cô còn tưởng là Lâm Chi Nam tới.
Cô cầm điều khiển từ xa ấn pause, nhảy khỏi sofa chạy ra mở cửa.
Nụ cười trên mặt cô khựng lại khi thấy Thẩm Tuyển Ý đứng ngoài cửa với hốc mắt đỏ ửng. Ngay sau đó, cô thấy quả cầu thủy tinh trên tay anh.
Quả cầu thủy tinh mà cô liếc một cái đã ưng khi đi lướt qua tủ kính, không nhịn được muốn mua về tặng anh, vẫn trong vắt như gương như xưa dù qua bao năm, tuyết rơi bay múa nằm trong bàn tay anh.
Ký ức giống như một trận cuồng phong, gào thét lôi cô trở lại ngày Đông giá rét ấy.
Triệu Ngu đột nhiên muốn đóng cửa.
Nhưng cô chậm một bước, anh đã len vào trong phòng. Tay trái anh cầm quả cầu thủy tinh, tay phải anh nâng miếng xương điêu khắc, trông vừa ngố vừa đần, vành mắt lại đỏ vô cùng. Khi anh cúi đầu nhìn cô, cảm xúc mãnh liệt xao động trong mắt anh gần như bao phủ lấy cô.
Đôi tay đang rũ của Triệu Ngu siết chặt vào nhau.
Chẳng ai nói gì.
Ngọn gió Xuân lùa vào qua tấm rèm vén hờ, đưa hương hoa anh đào hồng phấn vào nhà.
Triệu Ngu hít hai hơi thật sâu, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của anh: “Có gì mà phải xin lỗi?”
Hàng mi của Thẩm Tuyển Ý run rẩy, giọng anh thấp đến cùng cực: “Anh sai rồi.”
Triệu Ngu nhìn anh thật lâu, cô than một tiếng rất nhẹ, rất bất đắc dĩ: “Thẩm Tuyển Ý, đừng xin lỗi em.” Cô nhìn về phía quả cầu thủy tinh kia, giơ tay ve vuốt: “Chuyện yêu thầm này, anh không có lỗi, mà em cũng chẳng làm gì sai.”
Cô mím môi cười: “Chẳng ai trong chúng ta có lỗi gì cả.”
Tình yêu sao có thể phân biệt đúng sai chứ.
Chỉ là cô tới sớm một bước, anh tới muộn một bước mà thôi.
Thẩm Tuyển Ý đặt tấm điêu khắc xương và quả cầu thủy tinh lên chiếc kệ cạnh mình, rồi bước mấy bước tới gần cô.
Triệu Ngu khẽ nghiêng về đằng sau, mặt vẫn vương ý cười: “Gì đấy?”
Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên đầu cô thành tư thế nhẹ vuốt. Khi anh cúi đầu nhìn cô, anh có thể thấy rõ hàng mi ướt nước.
Anh gọi tên cô: “Triệu Ngu.”
Cô cắn môi dưới: “Ừm?”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Anh sẽ thích em thật nhiều.” Anh cố gắng cười, ánh sáng trong mắt lấp lánh: “Anh sẽ thích em gấp bội, gấp chục lần, ngàn lần. Anh sẽ trao cho em tình yêu để bù lại những năm tháng bỏ lỡ ấy.”
Triệu Ngu thở rất nhẹ.
Anh cúi đầu, dịu dàng chạm trán mình vào trán cô: “Em có thể không cần thích anh lại từ đầu quá nhanh. Lần này đến lượt anh theo đuổi em nhé, được không?”
Hai vầng trán áp vào nhau, xúc cảm ấm áp trên da thịt tựa như ánh nắng ấm của mùa Xuân, uyển chuyển nhẹ nhàng lan từ giữa mày đến trái tim cô.