Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 307: C307



Trong bệnh viện, Phương Thiên Bàng kích động ngồi một bên, bất kể là ai mời Trương thần y tới thì vợ ông ta cũng được cứu rồi.

Vẻ mặt của Mạnh Thanh Vân thì vô cùng âm trầm, hẳn đi tới cuối hành lang, rút một điếu thuốc ra châm lửa.

Tay Trương thần y này tới chẳng đúng lúc gì cả, nhưng dù như thế thì hän cũng không thừa nhận là do Trương Trần mời tới, cùng lắm chỉ là một sự trùng hợp khiến người ta phải ngạc nhiên mà thôi.

Nếu Trương Trần mà có máu mặt như thế thì đã chẳng cần sống ở một cái nơi nhỏ bằng mắt muỗi như thế này.

"Cậu chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Tuy rằng chúng ta đã säp xếp để cuộc phẫu thuật không thành công, nhưng nếu Trương thần y ra tay thật, nghe đồn chỉ cần còn thở thì Trương thần y cũng có thể khiến Diêm Vương không dám bắt người".

Nếu Phương Thiên Bàng và Phương Thủy Y ở đây thì nhất định sẽ ngạc nhiên há hốc miệng.

Lý do mà cuộc phẫu thuật của Trương Quốc Hồng thất bại là bởi vì người đàn ông dịu dàng chu đáo này đã sắp xếp từ trước.

Kế hoạch ban đầu của hắn rất hoàn hảo, tùy ý mua chuộc một người trong bệnh viện, chỉ cần tham dự vào cuộc phẫu thuật là được.


Cách chữa trị này khác với uống thuốc hay truyền dịch, chỉ cần sai sót nhỏ là có thể dẫn đến một kết quả khác, hơn nữa cách phẫu thuật này không được dùng dụng cụ, thành công hay thất bại phụ thuộc cả vào người trong phòng phẫu thuật.

Thế là lúc này Mạnh Thanh Vân thừa cơ nhảy vào, bảo người tìm Vương Hiển Chi tới cứu nguy, chắc chắn Phương Thủy Y sẽ cảm kích và nghe lời hắn như một nô lệ.

Nhưng hiện giờ tất cả đều tan thành mây khói!

"Tay Trương thần y đó có ý gì hả? Nói tới là tới thế sao?", Mạnh Thanh Vân bực bội hỏi.

"Cậu chủ, cụ thể thì tôi không rõ, tôi cũng đã hỏi thăm các quản lý trong bệnh viện rồi, lần này Trương thần y tới mà không hề báo trước gì cả, cứ thế đến như một người bình thường vậy thôi", cấp dưới của Mạnh Thanh Vân cũng rất bất đắc dĩ.

Mạnh Thanh Vân suy tư một lát rồi bỗng cất tiếng nói: "Lần trước tôi đã gọi điện cho bố tôi vì chuyện của bác Tiền, người mà ông ấy cử tới là ai?"

"Xét thấy bác Tiền cũng thua nên gia chủ đã cử con át chủ bài tới, là đội của Dã Lang!"


"Ừm", Mạnh Thanh Vân gật đầu nói: "Tạm thời dẹp Trương Trần sang một bên, bảo đội của Dã Lang đi đối phó với Trương thần y, chỉ có thể trách hắn tới không đúng lúc thôi!"

Cấp dưới nghe vậy vô cùng khiếp sợ, bèn cuống quýt lắc đầu nói: "Cậu chủ, tôi không quyết định được, chuyện này cậu nhất định phải xin phép gia chủ. Thân phận của Trương thần y quá mãn cảm, hiệp hội y học tôn thờ anh ta như báu vật vậy!". Thử‎ đọc‎ 𝘵𝗿uyện‎ không‎ quảng‎ cáo‎ 𝘵ại‎ ﹎‎ 𝘵𝗿‎ ù𝗺𝘵𝗿uyện﹒VN‎ ﹎

"Cả hiệp hội Trung y cũng rất sùng bái anh ta, đó là một cái tổ ong, không đụng vào được đâu!"

"Ai bảo cậu giết hắn? Trương Quốc Hồng không có nhiều thời gian, chỉ cần làm hắn không tới kịp là được, còn lại cứ bảo đội của Dã Lang tự xử lý, ai biết là chúng ta làm?", Mạnh Thanh Vân nói với vẻ không vui.

Hắn cũng không muốn chọc tới Trương thần y, nhưng bây giờ mỡ đã treo trước miệng mèo rồi, sao hắn lại để nó bay đi mất được.

Cấp dưới cẩn thận nói: "Cậu chủ tự nói đi thì hơn, nếu ông chủ biết thì sẽ phạt tôi mất..."

"Phế vật!", Mạnh Thanh Vân quát lên rồi lấy điện thoại ra sai phái.

Về chuyện Trương thần y tới, bệnh viện thành phố cực kỳ coi trọng. Lần trước Trương thần y thẳng Hàn y ở chỗ bọn họ, nhờ đó tiếng tăm cũng lên như diều.

Lúc này trong bệnh viện, ngoài mấy y tá đang trông chừng bệnh nhân mắc bệnh nặng, những người còn lại đều tập hợp trước sảnh bệnh viện, tập luyện nghi thức chào đón.