Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 315: C315



"Cô mơ mộng ít thôi, cho dù người ta là bạch mã hoàng tử thì cũng không thích vịt con xấu xí như cô đâu!"

"Tôi nói thôi cũng không được hả?"

"Ý, hình như người nhà của bệnh nhân trong phòng phẫu thuật là cô Phương Thủy Y kia, cô ta quen biết ông chủ Mạt Lâm thì phải".

Có người bỗng chỉ vào Phương Thủy Y và nói khẽ.

Trong lòng Phương Thủy Y vô cùng chát chúa, bây giờ cô chẳng nghĩ gì hết, chỉ muốn mẹ cô bình yên vô sự mà thôi.

Bất chợt, cô cầm điện thoại lên, chần chừ một lát rồi gọi cho Trương Trần. Cô rất tò mò, chẳng lẽ anh đã gọi Trương thần y tới thật sao? Nhưng gọi đi thì lại nghe thấy một chuỗi âm thanh báo máy bận.

Mạnh Thanh Vân lặng lẽ tới gần, cười nói: "Thủy Y, cô nhìn cô kìa, sao phải nhíu mày thế. Chẳng phải Trương thần y đã vào rồi sao, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu!"

"Ừm, cám ơn anh Mạnh!", Phương Thủy Y nói mà không mấy tập trung.

Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô nói: "Anh Mạnh, anh có biết Trương thần y không?"


Mạnh Thanh Vân cảm thấy chột dạ, hẳn gượng cười gật đầu rồi thử nói: "Biết, biết chứ!"

Phương Thủy Y vội vàng nói: "Có phải anh đã mời Trương thần y tới không?"

Cũng chẳng trách Phương Thủy Y lại hỏi như thế, nếu so sánh Trương Trần và Mạnh Thanh Vân thì cô tin Mạnh Thanh Vân có năng lực ấy hơn.

Không phải cô xem thường Trương Trần, mà bởi sự hiểu biết về anh trong những năm qua đã khiến cô đưa ra suy đoán như vậy.

Chẳng khác nào một kẻ ăn mày mới được cho tiền hôm qua, hôm nay bỗng nói mình có hàng chục triệu, hôm qua chỉ đi trải nghiệm cuộc sống, vậy thì ai cũng sẽ cảm thấy đó không phải sự thật.

"Hử?", nghe câu này, sắc mặt của Mạnh Thanh Vân trở nên kỳ lạ. Hän rất muốn nhận là mình gọi tới, như vậy thì Phương Thủy Y sẽ mang ơn hẳn, nhưng ngộ nhỡ Trương thần y ra thì sẽ bị lộ mất.

Mạnh Thanh Vân đang nghĩ xem phải kiếm cớ gì để Phương Thủy Y tự động nghĩ là hẳn thì cửa phòng phẫu thuật lại mở ra, một bác sĩ hói đầu bước ra ngoài.

"Ai là người nhà của Trương Quốc Hồng, tới đây cung cấp ít máu, đã dùng hết máu trong kho của bệnh viện rồi nhưng vẫn còn thiếu một ít".

"Tôi, tôi là người nhà", Phương Thủy Y vội vàng giơ tay lên rồi nói với Mạnh Thanh Vân: "Anh Mạnh, cám ơn anh, đợi xong chuyện này tôi sẽ cám ơn anh thật tử tế”.


Dứt lời, Phương Thủy Y vội vàng chạy vào phòng phẫu thuật, đám y tá đẳng sau tranh nhau vào lấy máu.

Rốt cuộc màn đêm cũng giăng khắp bầu trời, ánh đèn màu đỏ chói mắt trước phòng phẫu thuật cũng tắt lịm, chuyển sang màu xanh dịu nhẹ.

"Ổn, ổn rồi chứ?", Phương Thủy Y mới bị lấy máu, khuôn mặt cô hơi tái nhợt.

"Ổn rồi, mẹ con được cứu rồi", Phương Thiên Bàng cũng kích động näm chặt tay Phương Thủy Y.

Chẳng bao lâu sau, Trương Quốc Hồng được đẩy ra ngoài, đưa tới phòng cấp cứu.

Những tiếng nói kích động vọng ra từ bên trong:

"Đúng là được mở mang tầm mắt, bây giờ tôi mới biết là có thể làm như thết"

"Suyt, chỉ có Trương thần y mới áp dụng được phương pháp này, cho dù chúng ta xem rồi thì cũng chỉ để tham khảo thôi".

"Đúng thế, quả là tuổi trẻ tài cao, hôm nay cũng xem như học hỏi được nhiều điều!"

Nhóm bác sĩ trầm trồ bàn tán, sau đó vây. quanh Trương Trần ra ngoài.

"Cô là người nhà bệnh nhân đúng không? Trương thần y đã đích thân phẫu thuật cho mẹ cô rồi, nói là xoay chuyển tình thế cũng không quá. Hơn nữa Trương thần y còn hứa là không thu bất cứ một chỉ phí nào, cô không mau cám ơn Trương thần y đi?, trưởng khoa cấp cứu cười to và nói.