Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 337: C337



Người già đó trầm ngâm, nói: “Cậu chủ có từng nghe nói đến kim phong huyệt chưa?”

“Kim phong huyệt gì?”, cậu chủ Điền nghỉ hoặc hỏi, còn những người khác cũng nhìn lại với ánh mắt không hiểu.

Người già đó nhìn Trương Trần, nói: “Kim phong huyệt là một thủ pháp nhưng để làm được cái này thì vô cùng khó khăn. Đầu tiên Đông y phải cao siêu, hiểu được từng huyệt vị trên cơ thể người, tiếp đến là có đủ lực ở cánh tay và mắt”.

“Tôi cũng từng nghe nói đến sự lợi hại của Đông y rồi. Nếu như tôi đoán không nhầm thì ban nãy thằng nhóc kia xoay người rồi bàn tay sờ vào hông. Thông thường trong Đông y họ hay để kim trong túi vải rồi cất ở hông, còn lúc này những tên bản súng kia vô tình trúng phải kim này rồi”.

“Phụt”, cậu chủ Điền bật cười nói: “Ông Dương, ông cứ thuyết sách ở đây vậy. Ông cứ nói thẳng là thằng ranh kia nội công giỏi, có thể vô hình làm bị thương người khác, giậm một cái là bay lên 300m là được”.


“Hai cái đầu tiên thì có thể làm được, ở một trình độ nào đó mà nói thì hắn thật sự đã đạt được đến cảnh giới đó rồi”, người già nói với vẻ nghiêm túc.

Tất cả mọi người nghe thấy thì đờ người ra. Cách nói này giống như diễn ở trong phim vậy, đây cũng là lần đầu tiên họ biết đến. Còn có thể vô hình đánh người khác bị thương, vậy ai đánh lại được? Gặp phải kiểu này thì nhận thua cho xong, còn đánh đấm gì nữa?

Mặc dù cậu chủ Điền cảm thấy có chút huyền ảo nhưng vẫn gật đầu. Người già này là cao nhân mà nhà họ Điền nhờ các mối quan hệ mới mời về được, vì vậy ông ấy mới chịu ở lại làm việc cho nhà họ Điền, võ công cũng cao siêu. Có thể nói là mọi thứ hoàn hảo.

Nếu ông ấy đã nói thế thì cậu chủ Điền cũng nghe là như vậy.

“Vậy ông Dương có nắm chắc phần nào không?”, cậu chủ Điền nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Hàn Minh Thiên, hỏi.

Trong mắt nhà họ Điền thì nhà họ Hàn cũng không phải là danh gia vọng tộc, cũng chỉ như con chó của họ thôi. Nếu như có tác dụng thì hắn cũng không ngại giúp một lần.

“Nếu như thủ đoạn của hẳn có từng đấy thôi, vậy tôi nắm chắc mười phần. Nhưng những người học võ có ai mà không có trợ thủ, trước khi bị đánh ngã xuống đất thì không ai dám nói mình nắm chắc cả", người già suy nghĩ một lát rồi nói.

“Như này đi! Cậu chủ cứ về trước đi, có chuyện gì quan trọng thì hôm khác nói. Đến lúc chẳng may xảy ra gì bất trắc thì tôi lo lắn:


“Được, vậy làm phiền ông Dương rồi”, cậu chủ Điền gật đầu, thân phận của hắn tôn quý hơn những người có mặt ở đây. Hiện giờ có biến số như Trương Trần thì tất nhiên hắn phải tránh đi chút.

Rất nhanh, cậu chủ Điền nhìn Trương Trần một cái thật lâu rồi dẫn mấy người trẻ tuổi rời đi.

Hàn Minh Thiên lập tức đứng bên cạnh người già kia, khẩn cầu nói: “Ông Dương, làm phiền ông rồi.

“Không có gì, đối tác với nhau mà”, người già đó khoát tay rồi ném áo sang một bên, nhìn Trương Trần với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Chàng trai, cậu cũng giỏi lắm”.


“Cảm ơn", Trương Trần gật đầu rồi chau mày hỏi: “Ông muốn ra tay giúp họ?”

“Xem ra cậu quả nhiên có trợ thủ rồi, đúng là anh hùng tuổi trẻ”, nghe giọng nói bình thản của Trương Trần thì người già đó lắc đầu cười.

“Nghe lời khuyên của tôi, sau này cậu sẽ rất có tiền đồ, nhà họ Hàn nói thế nào cũng là đối tác của chúng tôi, hôm nay tôi phải bảo vệ Hàn Minh Thiên, nếu cậu bằng lòng tôi sẽ xin lỗi cậu, coi như giảng hòa. Cậu thấy sao?”, lời nói này của ông ta cũng coi như nể mặt Trương Trần. Mặc dù thân phận chỉ là người giúp việc nhưng từ thái độ cung kính của cậu chủ Điền ban nãy có thể thấy người này không đơn giản.

Còn ông ta cũng không hỏi ý kiến của Hàn Minh Thiên đã quyết định luôn. Chỉ cần là ông ta lên tiếng thì nhà họ Hàn không ai dám nói chữ Không”.

Trương Trần trầm ngâm một lát, đột nhiên bật cười. Nếu như trước đây thì anh không để ý, dù sao thì giờ anh vẫn chưa muốn có quá nhiều giao thiệp với người ở thủ đô. Nhưng hiện giờ chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy.