Đang chìm trong bầu không khí, ngọt ngào lãng mạn. Thì không biết một người phụ nữ từ đâu đi đến.
- Tôi có thể ngồi chung không? Quán hết bàn mất rồi.
Không ai khác chính là cô ả Lục Trà ban nãy, chưa kịp đợi câu trả lời từ đối phương, Lục Trà đã tự nhiên kéo ghé ngồi bên cạnh Tử Phong.
Tử Phong nhíu mày khó chịu rõ ra mặt, nhưng cô ta vần mặt dày ngồi đấy.
- Cô ơi, cô bị gai cột sống hả? Sao ngồi đến cong cả xương sống luôn rồi kìa.
Điềm Điềm cũng bực bội không kém, cô ta của sáp sáp đến Tử Phong của cô, lại còn ỏng ẹo như con lăng quăng. Thật là ngứa mắt mà. Điềm Điềm ' thân thiện ' hỏi thăm cô ta.
Lục Trà ngoài mặt vẫn luôn giữ nụ cười công nghiệp có chút sượng trân, nhưng trong lòng thì tức tối không thôi.
- Chị rất khoẻ, không sao.
Tử Phong đứng lên, đi qua chiếc ghế đối diện Lục Trà. Còn thuận tiện bế luôn Điềm Điềm ngồi lên đùi mình.
Anh hơi tham lam gục mặt vào hõm cổ hít hà mùi hương cơ thể của Điềm Điềm, mùi thơm nhè nhẹ, tự nhiên khiến hắn dễ chịu hơn nhiều.
Không giống như ả Lục Trà kia, mùi nước hoa nồng nặc của cô ta khiến anh buồn nôn.
- Chú sao vậy?
Dáng vẻ mệt mỏi của Tử Phong làm Điềm Điềm khá lo lắng.
- Buồn nôn.
Điềm Điềm phì cười khi hiểu được hàm ý của anh. Chỉ hai từ cũng đủ khiến Lục Trà đen mặt. Hai người họ hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của Lục Trà đang ngồi đối diện.
- Tôi, có việc phải đi. Hẹn gặp lại hai người.
Cô ta còn được thưởng thức một màng ân ân ái ái cực kì ngọt ngào ngay trước mắt. Không nhìn nỗi nữa liền lấy cớ rời đi.
- Chú, chúng ta đi xem phim đi.
Nói rồi Điềm Điềm leo xuống đùi hắn, bàn tay bé nhỏ mềm mại nắm lấy bàn tay to lớn có chút thô ráp của hắn kéo đi.
Họ đang ở tầng năm trung tâm, rạp chiếu phim lại nằm ở tầng tám. Phải tốn vài phút đi thang máy mới đến nơi.
Tử Phong cùng Điềm Điềm đến quầy bán vé.
- Nhiều phim hay quá, không biết xem cái nào. Chú muốn xem phim gì?
Điềm Điềm phân vân không biết chọn phim gì, cái nào cô cũng muốn xem. Chỉ có điều là không có thời gian nhiều.
- Bộ này đi.
Tử Phong chọn một bộ phim hoạt hình Disney nổi tiếng, khá hot hiện nay. Anh thật ra muốn bao nguyên rạp, nhưng Điềm Điềm lại không muốn như thế. Có hai người trong rạp chỉếu phim rộng lớn sẽ không vui.
Mọi thủ tục bán vé được hoàn thành nhanh chóng. Tử Phong tay ôm bắp nước, tay ôm Điềm Điềm đi vào rạp phim tối ôm.
Bên trong rạp cũng rất đông đúc, ghế ngồi cũng đã sắp hết. Vẫn may hai người đặt được ghế đôi nằm ở hàng trên cùng. Dễ dàng quan sát mọi thứ xung quanh.
- Chú, em khát.
Tử Phong hiểu ý, đưa ly nước coca đến trước môi cô. Điềm Điềm được anh hầu hạ đến tận răng, không cần đụng tay đụng chân việc gì hết. Vì tất cả đã có anh lo rồi!
[...]
Ring...Ring...Ring.
Bộ phim chiếu được ba mươi phút thì điện thoại của Tử Phong vang lên.
- Tôi ra ngoài một tí, ở đây ngoan. Chờ tôi trở lại.
- Vâng ạ.
Tránh làm ồn ào đến mọi người xung quanh. Tử Phong đành phải ra phía bên ngoài nghe máy. Trên màn hình hiện dãy số của Khương Đình.
- Có việc gì?
- Xin lỗi vì đã làm phiền đến thời gian riêng tư. Nhưng bây giờ có một văn kiện cần gấp chữ kí của giám đốc. Tôi đang đứng dưới tầng một của Bob.
- Được rồi, chúng ta gặp nhau ở tầng 5.
Cuộc trò chuyện kết thúc. Tử Phong quay đầu nhìn về phía rạp phim. Hơi do dự một chút, để cô ở đây một mình liệu có ổn không?
Tử Phong rảo nhanh bước chân về phía thang máy. Nhanh chóng bấm nút đi xuống tầng năm. Xuống đến nơi thì Khương Đình cũng vừa tới. Trên tay hắn ta cầm hai xấp văn kiện dày cộm.
Chuyên nghiệp mở ra đúng những trang cần ký vào. Lấy từ trong áo ra một cây bút máy. Đưa đến trước mặt Tử Phong
Anh cầm bút múa vài đường lên trang giấy. Mọi việc chỉ thao tác trong vòng ba phút. Khương Đình cũng rời đi ngay sau đó.
Tử Phong đứng chờ thang máy một lúc lâu rồi, nhưng chẳng thấy cửa thang máy mở ra. Bị hỏng rồi sao?
- Có bom, có bom. Có khủng bố, mọi người mau chạy. Tầng tám có bom.
Anh nhìn qua khu vực cầu thang hộ và thang cuốn có một đám người đang chạy xuống nườm nượp, không thương tiếc dẫm đạp lên nhau, tranh giành sự sống. Còn không ngừng truy hô.
Tử Phong hoảng hốt, lo sợ khi mèo nhỏ của anh vẫn còn ở trên đấy. Thang máy hiện giờ lại gặp trục trặc, chẳng chịu hoạt động. Chỉ sợ Điềm Điềm xảy ra chuyện gì.
Anh lội ngược dòng người, chen chúc leo thang bộ đến tầng tám. Phía trên không ngừng vang lên tiếng súng đạn, bom nổ điếng tai. Nỗi sợ trong lòng Tử Phong càng dâng lên.
Tử Phong không hề sợ đám người khủng bố này. Đối với anh, chuyện xả súng này rất bình thường. Nhưng quan trọng bây giờ, là an nguy của mèo nhỏ. Điềm Điềm của hắn mà xảy ra chuyện gì, hắn sẽ bắt đám người này sống không bằng chết. Hai mắt anh đỏ ngầu như sắp khóc đến nơi.