Sau khi được tiêm thuốc, Điềm Điềm cũng yên tĩnh được một chút. Không còn khóc nhiều như ban nãy nữa. Bác sĩ, y tá cũng đã rời đi khá lâu rồi.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn mỗi anh và Điềm Điềm. Nước biển cũng đã gần hết, Tử Phong sốt sắn túc trực bên cạnh mèo nhỏ. Thỉnh thoảng lại nắm hờ mắt tịnh dưỡng, nhưng chỉ cần Điềm Điềm có một chút động tĩnh gì thì anh tỉnh táo lại ngay.
[...]
Cứ như vậy cho đến sáng hôm sau, Tử Phong vừa chợp mắt được một lát thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Tránh ảnh hưởng đến mèo nhỏ, anh đã ra ngoài nghe điện thoại.
Là Khương Đình gọi đến, không biết hắn ta gọi cho anh để làm gì. Mấy ngày nay, anh chỉ loay hoay ở bệnh viện. Mọi việc từ công ty cho đến quản lý bang Dali đều giao cho Khương Đình.
- Alo? Có việc gì sao?
- Lão đại, người mà tôi phân đi điều tra, theo dõi cô nhi viện mà Điềm Điềm tiểu thư từng sống báo cáo lại rằng mấy ngày trước có một người phụ nữ đến cô nhi viện tìm tiểu thư, còn tự xưng là mẹ của cô ấy.
Tử Phong hơi nhíu mày, lại hỏi:
- Có ảnh chụp bà ta không?
- Tôi sẽ gửi qua mail cho lão đại ngay.
- Được. Cứ tiếp tục theo dõi, điều tra.
Cuộc gọi giữa hai người kết thúc.
Ting.
Khương Đình lập tức gửi mọi ảnh chụp được qua cho Tử Phong. Anh vừa mở ra xem đã tức giận đến mức ném luôn chiếc điện thoại vào tường. Khiến y tá trực gần đấy cũng phải khiếp sợ.
- Lại là bà, Doãn Ngọc ơi là Doãn Ngọc. Bà phá tan nát cái gia đình của tôi chưa đủ sao? Không ngờ bà lại nhẫn tâm bỏ luôn đứa con gái của mình để chạy theo cái gọi là tình yêu, tiền tài của bà. Nếu vậy thì cả đời này bà cũng đừng mong tìm lại được cô ấy. Bây giờ Điềm Điềm là của riêng tôi.
Tử Phong đang rất tức giận, bức xúc. Dù biết cô là con gái của người đàn bà đã làm gia đình anh tan nát. Nhưng anh không hề hận thù, hay ghét bỏ cô gái nhỏ này. Ngược lại, Tử Phong là yêu thương, xót xa cho số phận của Điềm Điềm khi có một người mẹ vô lương tâm như thế.
- Sáng nay chị Tử Lam không đem đồ ăn sáng đến được. Để tôi nhờ y tá đi mua đồ ăn giúp cậu nhé.
- Không cần, tôi tự đi.
Tử Lam gọi cho Tử Phong không được, nên mới gọi cho Max giúp chuyển lời. Vừa mới đến đã thấy điện thoại của Tử Phong vỡ màn hình nằm dưới sàn.
- Cậu cười không mỏi miệng à?
Tử Phong thấy Max cứ cười toe toét rộng đến cả mang tai, liền hỏi.
- Kệ tôi. Tạm biệt, tôi đi tìm tình yêu của tôi đây.
Tử Phong: "..." Tên này rốt cuộc bị làm sao thế nhờ? Đúng là có tình yêu vào liền biến thành người khác. Haizz, thôi đi mua đồ ăn cho mèo nhỏ vậy.
[...]
Trong phòng, Điềm Điềm lờ mờ mở mắt. Cô dùng tay đập nhẹ vào đầu cho đỡ choáng. Đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc của Tử Phong.
Quên cả cơn đau nhói ở chân, cô vội vàng leo xuống giường chạy thẳng vào trong nhà vệ sinh tìm anh. Nhưng vẫn không thấy đâu, Điềm Điềm sợ hãi vô cùng, không lẽ giấc mơ tối qua thành sự thật rồi?
- Phong anh đâu rồi?...huhu.
Cô nức nỡ chạy ra bên ngoài tìm anh, chạy dọc theo những dãy hành lang bệnh viện mà Tử Phong vẫn chưa xuất hiện. Còn hỏi cả những bệnh nhân gần đấy nhưng họ đều lắc đầu..
Từ tầng ba, cô đã chạy xuống tầng một để tìm anh. Vết thương ở chân vẫn chưa lành hẳn, lại chạy đi kiếm anh như thế này khiến cho chân cô đau nhức trở lại. Điềm Điềm mất thăng bằng, xém ngã xuống, phải vịn vào vách tường gần đấy mới đứng vững được.
Đối diện cô có dãy ghế ngồi, Điềm Điềm đi tới ngôi vào. Hai tay ôm lấy đầu gối, gục mặt vào đấy khóc thảm thiết.
- Điềm Điềm, sao em lại xuống đây?
Cho đến khi nghe được giọng nói trầm ấm của anh vang lên. Điềm Điềm giật bắn người, quay ra nhìn về hướng cửa ra vào. Xác nhận đúng là Tử Phong, cô vàng chạy đến nhảy phốc lên người Tử Phong, ôm chặt lấy anh.
- Em sao vậy?
Điềm Điềm nhảy lên bất ngờ, Tử Phong hơi ngả người ra sau. Cũng nhanh chóng lấy lại được thăng bằng, hai tay đang treo lĩnh kĩnh đồ ăn sáng. Không biết Điềm Điềm thích ăn gì nên anh mua rất nhiều món, vì thể trở lại hơi lâu.
Anh không còn tay để ôm mèo nhỏ, đành để cô tự đu trên người anh vậy.
- Anh...anh đi đâu thế. Tối qua em mơ anh bỏ em đi theo người con gái khác. Làm em cứ tưởng.. tưởng anh... hức... hức.
Điềm Điềm nghẹn ngào không nói được hết câu, nhưng cũng đủ để Tử Phong hiểu rằng cô muốn nói điều gì. Mèo nhỏ đúng là càng ngày càng dính người mà.
Cũng vì lúc nhỏ bị bỏ lại, cho nên bây giờ cảm xúc của Điềm Điềm hơi nhạy cảm. Chỉ cần không thấy anh đâu cũng đủ để cô lo sợ. Cô sợ mình sẽ bị bỏ rơi một lần nữa.
Anh rướng người hôn nhẹ vào môi Điềm Điềm, còn mút nhẹ cánh môi ấy một chút, như một nụ hôn chào buổi sáng. Dịu dàng nói:
- Mơ đều là giả, không có thật. Tôi chỉ đi mua đồ ăn sáng cho em thôi. Em không tin có thể nhìn đi này.
- Để...để em leo xuống nha.
Điềm Điềm bây giờ mới để ý anh đang xách rất nhiều đồ. Sợ Tử Phong bị nặng, cô muốn leo xuống khỏi người anh. Thế mà anh lại không cho, còn quát cô.
- Em có chắc là đi được không? Cứ ở yên trên người tôi. Tôi đưa em lên phòng.
- Dạ.
Điềm Điềm dạ ngọt sớt, còn hôn mạnh vào má Tử Phong một cái. Môi cứ cười tủm tỉm trông rất đáng yêu. Thế này thì làm sao anh ghét cô cho được cơ chứ?
* Like + Follow truyện và trang cá nhân giúp mình nha. Có thể cày chéo hoặc Follow chéo ạ ?