Tử Phong và Điềm Điềm làm thủ tục xuất viện từ mấy hôm trước, ở đó ngột ngạt, đông người qua lại quá anh không thích. Muốn về nhà tự nghỉ ngơi, chăm sóc.
Vết bỏng trên lưng Tử Phong đã bong gần hết lớp vẩy đen bên ngoài, để lộ phần da non mới lành màu hồng nhạt thật khác với màu da cơ thể của Tử Phong.
Chân của Điềm Điềm cũng không còn đau nữa. Thỉnh thoảng đi mạnh quá thì hơi nhói một chút. Cũng nhờ ngày nào anh cũng bế cô đi đấy. Nhất quyết không chịu để Điềm Điềm đi bộ.
Kì lạ là từ lúc trở về đây, không còn thấy bóng dáng của cô gái Linh Chi kia nữa. Điềm Điềm tò mò hỏi quản gia thì mới biết là chị ta đã xin nghỉ việc nhưng không rõ lý do là gì.
Mà thôi cũng tốt, vì anh cũng đã có ý định đuổi việc cô ta từ hôm ở bệnh viện.
Bây giờ đang là buổi sáng, Tử Phong cùng Điềm Điềm cũng đang thưởng thức bữa sáng ngon lành.
Hôm nay anh muốn đến công ty, cũng ở nhà thảnh thơi vài chục ngày rồi. Không thể vô trách nhiệm giao mãi cho Khương Đình mãi được.
Anh vừa ăn xong, định cầm áo vest đến công ty, thì đã bị Điềm Điềm nắm lấy ống tay sao sơ mi. Đôi mắt mở to tròn, chớp chớp nhìn Tử Phong nói.
- Anh...anh dẫn em đến đấy nữa nhé. Điềm Điềm sẽ không phiền đến anh đâu. Điềm Điềm sẽ ngoan ngoãn ngồi nhìn anh làm việc.
- Haizz... Được rồi. Em lên thay đồ đi, tôi chờ.
Điềm Điềm cứ trưng ra bộ mặt vừa đáng thương vừa đáng yêu như thế sao anh nỡ từ chối cho được.
- Anh không được hứa lèo đấy nha. Anh mà trốn đi Điềm Điềm bo xì anh luôn.
Cô sợ anh sẽ lừa mình, vừa đi lên lầu, vừa quay đầu ra sau canh chừng. Thậm chí còn xém vấp vào bậc cầu thang. Làm Tử Phong cũng hết hồn hết vía dùm Điềm Điềm.
- Coi chừng ngã. Đi đàng hoàng! Tôi chờ.
Hành động ngốc nghếch này của Điềm Điềm cũng khiến anh buồn cười. Anh có bao giờ thất hứa với cô gái nhỏ này đâu chứ.
Mười phút sau thì Điềm Điềm cũng chuẩn bị xong tất cả. Cô mặc một chiếc sáo thun trắng cùng chiếc váy tennis màu hồng, lại còn đeo tất lên đến đầu gối tôn lên đôi chân dài trắng trẻo, trên tay cầm theo đôi giày thế thao adidas chưa kịp mang. Mái tóc đen dày được buộc đuôi ngựa gọn gàng trông vô cùng năng động, khỏe khoắn.
Cô háo hức, đá chân sáo xuống lầu, Tử Phong thấy Điềm Điềm chạy như thế mà không khỏi nhíu mày.
- Đi nhẹ nhàng, chân em chưa lành hẳn đấy.
Bị anh nhắc nhở, Điềm Điềm mới chịu đi đứng điềm tĩnh hơn. Cô vừa đi lại trước mặt anh, xoay một vòng rồi cất lên giọng nói trong trẻo.
- Anh thấy có đẹp không?
Tử Phong cười cười, xoa đầu cô gái nhỏ. Không đáp lại câu hỏi của Điềm Điềm mà thản nhiên cầm lấy đôi giày mà cô đang xách trên tay.
Nhẹ nhàng ôm ngang eo nhấc bổng cơ thể Điềm Điềm đặt lên bàn ăn.
Tử Phong hơi quỳ một gối xuống mang giày cho cô, từ góc độ của anh, chỉ cần ngước lên là sẽ thấy phần đùi non gợi cảm của mèo nhỏ, lại thêm đôi chân thon được bao bọc một nửa bởi lớp tất trắng khiến máu nóng của anh lại sôi sục.
Hơi thở trở nên khá nặng nề, anh nhắm chặt mắt quay đầu sang nơi khác tự trấn tĩnh bản thân.
- Anh bị bệnh hả, sao mặt anh đỏ vậy nè. Thôi để em tự mang vào được mà.
- Tôi... không sao, xong rồi.
Thắt nơ cho chiếc giày thứ hai xong anh đỡ cô xuống đất. Nắm lấy bàn tay mềm mại của Điềm Điềm mà dẫn cô ra xe.
Chiếc xe bon bon chạy trên đường cao tốc, cũng mất phải mười lăm phút mới đến nơi.
Xe dừng lại ở trước một trụ sở cao lớn, trên đỉnh toà nhà còn được chạm khắc dòng chữ TP sắc nét, tao nhã. Tử Phong ra trước rồi mở cửa xe cho Điềm Điềm.
Đứng trước toà nhà to lớn này cô không khỏi trầm trồ. Đưa tay bịt miệng tỏ vẻ kinh ngạc. Thấy cô cứ đứng ngơ ngơ ngác ngác anh búng nhẹ vào trán mèo nhỏ một cái.
Lực đạo rất nhẹ, dường như không hề đau nhưng Điềm Điềm lại ôm trán, chu môi lên như sắp khóc đến nói. Con gái đúng là được làm bằng nước mà.
- Vào thôi, đứng đây nữa cũng phải đến trưa đấy.
Tử Phong cặp eo Điềm Điềm đi vào trong. Nhân viên của công ty rất chuyên nghiệp. Mặc dù lần đầu thấy chủ tịch đi cùng với con gái nhưng họ đều rất văn minh, lịch sự không bàn tán ra vào.
Công ty TP đa số là nhân viên nam, nhân viên nữ ở đây chì lác đác vài người. Tất cả đều được Khương Đình tuyển chọn, sàng lọc kĩ càng trước khi đưa vào làm việc.
Hai người vào thang máy dành cho riêng cho anh đi thẳng lên tầng cao nhất. Cũng chính là tầng làm việc của Tử Phong.
Điềm Điềm không ngừng quan sát mọi thứ xung quanh, nói đây rất sạch sẽ, mọi thứ được bày trí gọn gàng. Sàn nhà được ốp một lớp kính nhìn rất sang trọng.
Anh mở cửa văn phòng làm việc dần Điềm Điềm vào trong đấy. Chỉ là phòng làm việc thôi mà lại đầy đủ như một căn hộ vậy đó.
Có bàn làm việc, cá sô pha. Đi sau vào trong một chút còn có cae giường ngủ và tủ đồ. Trước khi Điềm Điềm bước vào cuộc sống của anh, thì nơi này là nơi mà anh hay nghỉ lại qua đêm. Từ sau khi có cô gái nhỏ này rồi thì mọi thứ liền thay đổi., bị xáo trộn. Nhưng anh lại thích sự thay đổi này.
- Quoa...có cả bánh nữa này, còn có truyền tranh và máy tính bảng nữa. Anh chuẩn bị cho em sao?
- Ừm. Ở đây một lát, mệt thì vào trong giường nghỉ. Bây giờ tôi phải đi họp, không được chạy lung tung đâu đấy. Sẽ bị lạc.
Trên đường đi, anh đã nhắn cho Khương Đình chuẩn bị vài món đồ cho Điềm Điềm. Sợ mèo nhỏ đói, anh liền mua bánh và nước, sợ mèo nhỏ chán anh cũng mua thêm vài cuốn truyện, iPad thì có sẵn trong hộc tủ của anh rồi, không cần mua...
- Ưm. Anh làm như em là con nít chẳng bằng. Được rồi, anh mau đi họp đi, kẻo trễ á.
Tử Phong: "..." Em không phải con nít thì tôi đã làm thịt em rồi.
Trước khi đi, Tử Phong còn nán lại chiếm chút tiện nghi của Điềm Điềm. Anh cuối người mút nhẹ cánh môi cô một chút rồi mới hài lòng đi ra khỏi phòng.