Kể từ ngày hôm đấy, cũng đã nửa tháng trôi qua. Cuộc sống của hai người vẫn yên bình như ngày nào. Dù chưa tổ chức đám cưới nhưng hằng ngày Điềm Điềm cứ như một cô vợ nhỏ ngồi đợi chồng mình đi làm về.
- Anh không đi làm hả?
Anh và cô đang cùng nhau ăn sáng. Thấy hôm nay Tử Phong có phong thái thảnh thơi, an nhàn đến tận chín giờ sáng rồi vẫn không chịu thay bộ đồ ngủ kia ra. Việc này đã lặp lại cũng phải năm ngày rồi. Lúc trước,bình thường thì chỉ cần cô chưa ngủ dậy thì anh đã đi mất rồi.
- Em muốn anh đi làm?
Tử Phong đột nhiên dí sát khuôn mặt đẹp trai của mình vào mặt Điềm Điềm, ôi cái nhan sắc yêu nghiệt này đúng là làm người ta mê mệt mà. Cô mắc cỡ, lắp bắp đáp lại.
- Không... không có, em chỉ hỏi thôi, nhưng anh không đi làm thì lấy gì nuôi em.
Người giúp việc xung quanh đấy cũng phải phì cười vì câu nói ngây thơ của cô gái này. Tử Phong là ai có chứ? Một người đàn ông giàu có nứt vách đổ tường, chỉ cần ngồi không cũng có thể kiếm ra tiền.
- Yên tâm, anh không để 'con bò nhỏ' nhà anh bị đói đâu.
Trong trạng thái say sỉn hôm đấy, chính cô còn tự nhận mình là một ' con bò nhỏ dễ thương'. Tử Phong đem chuyện đấy ra chọc ghẹo, vừa nói vừa véo nhẹ vào đầu mũi Điềm Điềm, lắc qua lắc lại. Cô khó chịu cắn vào tay anh.
- Đỏ mũi em hết rồi này. Còn nữa, anh nói ai là con bò hả? Làm gì có con bò nào đáng yêu như em. Hừ hừ.
Điềm Điềm gầm gữ chửi anh mãi thôi. Cô gái này thật là gan dạ. Ngoại trừ Tần Lam ra thì cô là người thứ hai được anh bao dung tất cả đấy.
- Được rồi... được rồi, em đáng yêu nhất.
Chụt.
Anh hôn nhẹ vào chóp mũi của cô, Điềm Điềm được khen nở hết cả mũi ra.
Hai người ăn uống xong thì lại lên phòng nằm nghỉ. Cho dù là đã đăng kí kết hôn nhưng anh vẫn phải chờ đến khi đám cưới diễn ra thì anh mới được động chạm vào cơ thể Điềm Điềm.
Còn bây giờ thì chỉ được ôm, hôn, đôi khi chờ cô ngủ say thì Tử Phong nhân cơ hội đấy mà bóp nắn nơi mềm mại kia một chút thôi.
Tình trạng của Điềm Điềm cũng đã khá hơn. Tử Phong cũng đã hỏi Max. Thì được biết là cô mặc dù vẫn chưa nhớ lại quá khứ nhưng tâm trí của Điềm Điềm không còn là bảy tuổi nữa.
- Phong...anh ngủ rồi sao.
Điềm Điềm chọt chọt lên ngực anh. Thấy Tử Phong đã ngủ say, cô nhẹ nhàng lấy cái đang ngự trị trên eo của mình xuống, rón rén bước xuống giường tránh đánh động đến anh.
Cô đi đến tủ quần áo, lấy một túi đồ được giấu kĩ trong tủ, sau đó đi vào nhà vệ sinh. Khoảng một lát sau, Điềm Điềm bước ra với chiếc áo choàng tắm che phủ đến đầu gối.
Cô hí ha hí hửng chạy ra hồ bơi nên hông nhà. Ở đó đã có chị Tiêu đợi sẵn. Cũng là người đã bày Điềm Điềm uống rượu đấy. Điềm Điềm muốn đi bơi, nhưng khổ nỗi lại không biết bơi. Cô cũng không dám làm phiền đến Tử Phong, thôi thì đành nhờ chị Tiêu tập bơi cho vậy.
- Chị đợi lâu không? Em phải chờ anh ấy ngù mới ra được.
Chị Tiêu lắc đầu, cười rồi nói.
- Không lâu, chị mới ra đây thôi.
Điềm Điềm cởi chiếc áo choàng ra. Bên trong cơ thể cô được bao bọc bởi bộ nội y màu trắng nóng đến bỏng mắt. Phần áo chỉ có một mảnh ở phía trước, đủ để che đi bầu ngực no tròn. Để lộ hoàn toàn tấm lưng trắng noãn, mảnh khảnh vô cùng quyến rũ.
Chiếc quần tắm bao bọc vừa vặn cặp mông của Điềm Điềm, phía sau còn được in hình hello kitty vô cùng đáng yêu. Đôi chân thon, dài của cô khiến chị Tiêu phải thèm thuồng.
- Dáng người của em chuẩn quá đi. Ngực của em cũng phải cup D nhỉ. Ngực nở, mông cong, chân dài. Ôi trời ơi! Xin vía, xin vía nào.
Điềm Điềm được khen không biết nói gì. Đành đánh trống lãng qua chủ đề khác vậy.
- Được rồi mà. Chị không mặc đồ bơi sao?
Chị Tiêu vẫn mặc trên người bộ đồng phục của người giúp việc.
- À, hôm nay chúng ta sẽ học đạp nước. Nên chị không xuống hồ, mà sẽ ở trên đây nắm tay em.
Hồ bơi này một mét tám, lại có nhiều lan can, xung quanh còn có mấy chiếc phao. Nhìn chung rất an toàn.
Điềm Điềm vịn vào lan can bước xuống hồ. Chị Tiêu ở phía trên nắm lấy tay cô, tránh để cô trượt tay.
Dòng nước mát lạnh dần dần bao phủ khắp cơ thể Điềm Điềm. Hai tay cô bám vào thành hồ, bắt đầu dũi chân bắt chước động tác đạp nước được xem trên mạng ngày hôm qua.
- Em làm được rồi này! Hi hi.
- Tốt lắm, cứ tiếp tục như vậy.
Cô vui vẻ tập luyện, không hề biết có người đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô qua một lớp kính một chiều. Đương nhiên người đấy không ai khác chính là Tử Phong.
Từ lúc mèo nhỏ rón rén xuống giường thì anh đã tỉnh lại rồi. Chỉ muốn xem cô muốn làm gì thôi. Ngồi trong phòng làm việc, Tử Phong có thể dễ dàng quan sát mọi hoạt động, khung cảnh ở hồ bơi.
Nhìn thấy bộ đồ tắm cô mặc trên người, nửa kín nửa hở cũng đủ khiến cho cậu nhỏ phía dưới rục rịch.
Không được, không được nhìn nữa.
- Áaaaaa...cứu, cứu với.
Tử Phong chăm chú vào công việc chưa được năm phút thì đã ngje thấy tiếng kêu cứu của mèo nhỏ. Anh vội nhìn ra xem, thì thấy Điềm Điềm đang vùng vãy dưới nước. Cô gái kia thì lại không thấy đâu.
Anh nhanh chóng mở cửa hành lang, phi thẳng xuống dưới. Trước khi có được vị trí như ngày hôm nay, thì Tử Phong cũng đã được học qua những khoá đặc vụ. Cho nên việc leo hay nhảy từ nơi cao xuống đối với anh rất dễ dàng. Huống hồ chi đây chỉ mới là tần ba, lại còn có các bậc thềm lộ ra ngoài bức tường.
Sau khi tiếp đất, Tử Phong không nghỉ ngợi mà lao thẳng xuống hồ bơi. Lặng ngụp nước nắm lấy eo Điềm Điềm rồi đẩy đầu cô lên cao khỏi mặt nước.
- Khụ...khụ., khụ.
Điềm Điềm hít thở không thông, lúc nãy cô cũng đã uống phải vài ngụm nước. Cô gụp mặt vào người anh mà ho sặc sụa.
Tử Phong nhận thấy cơ thể cô gái nhỏ đang run lên vì sợ. Liên tục vỗ nhẹ sau lưng vừa để trấn an, vừa giúp cô hô hấp dễ dàng hơn.
- Oa...Hu hu. Mém tí nữa là không gặp được nữa rồi.!
- Ngoan... không sao rồi, không sao rồi.
Điềm Điềm đu chặt trên người Tử Phong, anh cũng dùng một tay đặt dưới mông mèo nhỏ để tránh cô lại tuột xuống nước. Cô chủ động hôn nhẹ vào môi anh một cái như chuồng chuồng lướt nước như thay cho một lời cảm ơn.