Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào!

Chương 57: Tất cả đều là giả!



[...]

Đi được một lúc thì Tử Phong dừng lại trước một trụ sở to lớn. Còn to hơn cả công ty của anh. Tử Phong do dự, không mở cửa xuống xe. Ngồi im trên đấy một lát rồi quay qua hỏi Điềm Điềm.

- Em có yêu anh không?

Điềm Điềm khá bất ngờ trước cấu hỏi của anh. Cái này mà cũng cần phải hỏi cô sao?

- Anh có thể cảm nhận được mà!

- Vậy Điềm Điềm yêu anh ở điểm nào?

Cô gãi gãi đầu, suy nghĩ câu trả lời. Thật ra cô cũng không biết nữa, chỉ biết là mình rất yêu anh.

- Anh tốt bụng, còn đối tốt với em nữa. Không những vậy còn rất đẹp trai. Có lẽ vì thế mà em yêu anh.

Tử Phong hơi nhếch miệng cười. Anh đối tốt với cô thì đúng đấy. Nhưng tốt bụng thì... không hề.

- Điềm Điềm, anh thật sự không như em nghĩ đâu. Thế giới của anh chỉ toàn màu đen, ngập tràn vị máu tanh, bạo lực. Không hề tốt đẹp như em đã nói.!

Tất cả những hình tượng mà anh gầy dựng trước mắt Điềm Điềm toàn là giả dối. Anh máu lạnh, tàn bạo là thật. Yêu cô cũng là thật. Tử Phong chỉ có mình cô là tia sáng trong cuộc đời của hắn.

- Em mặc kệ. Dù anh có là người như thế nào đi chăng nữa thì em vẫn yêu anh mà.

Anh dùng tay che hờ đôi mắt của cô. Nhổm người hôn vào đôi môi mềm mại ấy. Điềm Điềm không hiểu anh muốn gì, để mặc cho anh hôn.

- Điềm Điềm, em đã sẵn sàng nhìn thấy con người thật của anh chưa?

Điềm Điềm vui vẻ gật đầu, thay cho lời nói để chứng minh. Anh và cô cùng nhau xuống xe, cùng nắm tay nhau đi vào nơi tối tâm ấy.

Chỉ mới vào được cửa mà đã có rất nhiều người đứng xếp hàng đợi, cung kính chào hỏi, mà chỉ toàn là đàn ông. Khuôn mặt còn rất hung dữ. Ban nãy Điềm Điềm còn rất hăng hái thế mà bây giờ lại run sợ, đổ cả mồ hồi hột.

Cảm nhận được cơ thể cô đang run lên. Tử Phong bế Điềm Điềm lên bằng một tay. Ung dụng, tự tại đi sâu vào bên trong.

- Ủa? Lão đại có con gái khi nào vậy?

- Đồ điên, đó là nóc nhà của lão đại đó.

- À, thì ra là lão đại thích mấy bé loli, nhỏ nhắn, dễ thương.

- Bé bé cái mồm lại.

Những tên thuộc hạ chờ Tử Phong đi khuất mất mới xì xào bàn tán. Nhìn Điềm Điềm ngồi trên tay Tử Phong họ cứ tưởng như cha đang bế con gái vậy. Đã thế Điềm Điềm còn để tóc ngắn, kết hợp với khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu nhìn cứ trông như búp bế ấy.

Càng đi vào trong thì càng âm u, lạnh lẽo. Tiếng la hét, gầm rú của những tù nhân, con tin, những kẻ phản bội, đang bị giam giữ, tra tấn trong nhà đá và cả bên ngoài.

Cô ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc không chịu được liền muốn nôn. May là đã kịp thời kiềm lại. Tử Phong ngồi vào chiếc ghế do thuộc hạ mang đến. Đặt Điềm Điềm ngồi lên đùi, tay vẫn ôm vòng em nhỏ nhắn của cô ra vẻ chiếm hữu, thị uy. Anh hất tay ra hiệu dẫn cho đám thuộc hạ, họ liền hiểu ý đi vào một phòng giam áp giải ba người đàn ông đó ra đây.

Điềm Điềm vừa nhìn thấy mặt Lão Hổ và Lão Mộc đã kích động, sợ hãi run lên bần bật, khuôn mặt tái nhợt, liên tục lắc đầu.

- Đừng...đừng đến đây mà.

Kí ức đáng sợ ấy lại một lần nữa ùa về. Điềm Điềm bắt đầu nói năng mơ hồ. Xoay người vòng tay ôm chặt lấy cổ của Tử Phong. Chôn mặt vào vai anh mà khóc to.

- Đừng ôm chặt quá, anh ngợp thở. Ngoan, thả lỏng, có anh ở đây em không phải sợ.

Tử Phong dịu dàng dỗ dành cô gái trong lòng. Mọi người đứng xung quanh không khỏi há hốc mồm kinh ngạc trừ Khương Đình. Họ không ngờ lão đại của bọn họ cũng có lúc dịu dàng như thế này đấy. Trước giờ họ chỉ thấy được nét mặt lạnh lùng đến khó coi của anh mà thôi.

- Tôi không ngờ rằng cái tên mà mình dày công tìm kiếm lại chủ động đến đây để tìm chết đấy.

Từ giọng nói trầm ấm, ngọt ngào với Điềm Điềm đã ngay lập tức trở nên lạnh đến run người. Khải Hoàng phải hít thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh.

- Thật ra tôi đến đây để xin lỗi Điềm Điềm và mong anh có thể thả Lão Hổ và Lão Mộc.

Tử Phong cười lạnh, tay đập mạnh lên thành ghế, nói.

- Cậu không có quyền ra điều kiện với tôi.

Điềm Điềm nghe được giọng nói khá quen tai, cô quay ra quan sát người đàn ông đang quỳ trước mặt. Gương mặt này cô đã gặp ở đâu nhỉ? Sao không nhớ gì hết vậy nè!

- Khải...Hoàng?

Điềm Điềm đập nhẹ vài cái vào trán của mình. Tên của người đàn ông dần dần hiện ra trong đầu cô. Tử Phong hơi bất ngờ khi chính anh còn chưa biết tên của người này.

- Tại...tại sao anh lại làm vậy?

Giọng cô run run chấn vấn Khải Hoàng.

- Xin lỗi. Lúc đấy mẹ tôi cần tiền để mổ tim, tôi xoay sở mãi mà vẫn không đủ tiền, bất quá tôi mới...mới phải làm như vậy.

Điềm Điềm kích động mạnh, muốn nhào ra khỏi lòng Tử Phong đến đánh Khải Hoàng. Có hiếu thì tốt đấy, nhưng vì chữ hiếu mà hủy hoại cuộc đời của một cô gái thì thật quá tàn nhẫn. Tử Phong vội ôm lấy eo cô ngăn cản.

Xem ra mèo nhỏ cũng đến lúc xù lông rồi!

- Nhưng cô hãy yên tâm. Vì tôi chưa hề động chạm vào cơ thể của cô. Tôi...tôi chỉ tiêm một lượng thuốc Psilocybin gây tê liệt thần kinh và sinh ra ảo giác. Sau khi thuốc có tác dụng thì tôi đeo cho cô một chiếc kính thực tế ảo được mở clip phim đen. Trong thời gian đó tôi bắt đầu dựng hiện trường giả, nhéo vào da thịt để tạo ra những vết bầm tím giống dấu hôn. Sau khi có tiền rồi thì mẹ tôi cũng đã mất vì ca phẫu thuật không thành công. Tôi đã sống trong dằn vặt, day dứt bao năm qua. Điềm Điềm, Tôi không mong cô tha thứ, chỉ mong cô có thể thuyết phục những người này tha cho Lão Hổ và Lão Mộc. Vì hai người họ vẫn còn gia đình đang chờ đợi họ trở về. Còn về tôi mấy người muốn xử lý thế nào cũng được, tôi cũng sẽ chấp nhận.

Tử Phong biết được những việc này trong lòng vui sướng lân lân. Thậm chí anh còn muốn nhẫy cẩn lên ăn mừng. Nhưng vì giữ hình tượng cho nên anh chỉ bưng khuôn mặt đang sững của Điềm Điềm hôn tới tấp, khắp nơi.

- Những điều anh nói là sự thật?

Điềm Điềm không tin vào tai mình, hỏi kĩ càng một lần nữa. Khải Hoàng gật đầu, trả lời.

- Đều là sự thật...

Điềm Điềm không biết bây giờ nên cảm ơn hay trách móc Khải Hoàng. Bởi nếu không phải là anh ta thì có lẽ những điều may mắn này sẽ không đến với cô. Đúng là trong cái rủi có cái may mà.

- Điềm Điềm, cô có thể tha cho hai người họ được không? Coi như tôi quỳ xuống xin cô.

Khải Hoàng sợ Điềm Điềm sẽ quên mất nguyện vọng mà anh đã nói. Anh ta chỉ về phía Lão Hổ và Lão Mộc thương tích đầy người đang thoi thóp này kia. Liên tục đập đầu vào nền van xin cô. Vì hắn biết quyết định là nằm ở Điềm Điềm chứ không phải Tử Phong. Điềm Điềm khó xử, cầu cứu Tử Phong.

- Em có thể lương thiện nhưng không được phép mềm lòng.

LIKE - VOTE - THEO DÕI CHO MÌNH NHA!