Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 37: Ngoại truyện 01



Lưu Cương mặc quần áo chỉnh tề đứng chờ ở đó.

Mãi đến khi chiếc ô tô đỗ lại, cửa xe mở ra, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Thanh niên bước xuống, đứng thẳng người, thân thể như ngọc, ánh mắt đảo quanh, có một sự phong lưu uyển chuyển không nói ra lời. Thanh niên thấy anh, mặt mày hớn hở.

“Lưu Cương!”

“Tiếu Dục.”

Thanh niên bước vội tới, ôm anh một cái, vỗ vai. Sau khi tách ra thì nhìn anh, nghiêm túc nói: “Tôi rất nhớ cậu.”

Lưu Cương nói: “Đi du học về rồi ăn nói cũng cởi mở quá nhỉ?”

Thanh niên nói: “Nào có, từ trước đến nay tôi vẫn luôn như thế với cậu mà!”

Cất hành lý vào trong xe, sắp xếp xong xuôi, quản gia trẻ tuổi là Vương Cảnh vô cùng vui mừng khi đi đón thiếu gia về nước, bận trước bận sau.

Tiếu Dục nói: “Vương Cảnh, lần này về, cậu cũng nên tính chuyện lấy vợ đi.”

Vương Cảnh sững sờ: “Ơ? Thiếu gia, tôi vẫn chưa có ý định đấy đâu.”

“Tại sao?” Tiếu Dục hỏi, “Tuổi cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên lập gia đình đi thôi.”

Vương Cảnh vò đầu, nói: “Tôi còn muốn cùng thiếu gia…”

Tiếu Dục đánh giá anh, nhếch khóe môi: “Lẽ nào cậu không lấy vợ là do thích đàn ông à?”

Vương Cảnh kinh hãi biến sắc: “Thiếu gia, tôi không có!”

Đây quả là điều kinh thế hãi tục, anh chỉ là một người hầu, sao chịu nổi cái tiếng này.

Đợi đến khi Vương Cảnh thất kinh bỏ chạy, Lưu Cương nói: “Cậu chọc anh ta.”

Tiếu Dục cười: “Cậu không thấy chơi rất vui hả?”

Lưu Cương búng lên trán Tiếu Dục: “Cậu ấy à, lúc nào cũng vậy.”

Khoảng thời gian về nước, Tiếu Dục vô cùng vui vẻ, đa tình quen rồi, tác phong cởi mở ở nước ngoài cũng mang về theo, thêm nữa là vẻ ngoài đẹp trai sáng sủa, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, để lại rất nhiều khoản nợ phong lưu.

Mấy khoản nợ phong lưu này, có cái xử lý tốt, có cái xử lý không tốt, Lưu Cương không thể không ra tay giải quyết hậu quả thay cho anh.

Nhưng mà, giúp bằng hữu chùi đít không đáng sợ, đáng sợ là bằng hữu hoàn toàn không biết hối cải.

Mỗi lần Lưu Cương đề cập đến việc này, hơi có ý cảnh giác, Tiếu Dục lại tỏ vẻ vô tội: “Tôi thật sự thích họ mà. Chẳng qua tình yêu kia không kéo dài mà thôi, được mấy bữa lại thành không thích. Yêu là thật tâm, không thích cũng là thật tâm, tôi phải làm sao? Con người làm sao thay đổi được chân tâm của mình hả? U hu hu…”

Lưu Cương thực sự không còn gì để nói. Anh thấy Tiếu Dục, cho dù không nói một lời cũng tươi mát, khoé môi như cười, sóng mắt ẩn tình, đúng là trời sinh đa tình.

Người đa tình, kỳ thật mới là người vô tình nhất.

Bất kể là ai, chỉ cần yêu loại người như Tiếu Dục, chính là thiêu thân lao đầu vào lửa, vạn kiếp bất phục.

Đêm nay uống rượu cùng Lưu Cương, Tiếu Dục có hơi men trong người, Lưu Cương muốn đưa người về nhà, Tiếu Dục lại nói: “Không được, đến chỗ cậu đi.”

“Làm sao?”

“Về mà bị phát hiện uống rượu là lại nghe chửi đấy.”

Lưu Cương nói: “Ai bảo cậu cứ thích uống cơ.”

“Rồi rồi…”

Bởi vì Lưu Cương sống độc thân nên căn nhà rất trống trải, dọn dẹp xong thì càng hiện ra vẻ cô quạnh.

Tiếu Dục cũng nói: “Hê, nhà cậu ấy, đạt chuẩn hết rồi, nhưng mà vẫn thiếu… A a a, tôi biết rồi, thiếu một bà chủ đấy.”

Lưu Cương đỡ vai Tiếu Dục, ổn định lại cơ thể lảo đảo, nói: “Tôi chẳng thiếu đâu.”

Tiếu Dục quay sang, đánh giá anh, giọng ngà ngà say: “Lạ quá, tôi vẫn không hiểu.”

“Cái gì?”

“Trông cậu đẹp trai thế này mà sao không có bạn gái?”

“…”

“Cái mặt như này.” Thanh niên vươn tay ra, tuỳ tiện sờ má anh, dùng ngón tay phác thảo ra từng đường nét.

Lưu Cương bất động, căng thẳng.

“Vóc người như này.” Tay của thanh niên giống như biểu diễn, cõi lòng than thở xẹt qua hầu kết, cổ, vai, ngực.

Lưu Cương rốt cục cũng bắt lấy tay Tiếu Dục, thấp giọng nói: “Cậu uống say rồi.”

Tiếu Dục cười ha há.

“Thật ra cậu đẹp trai lắm.”

“…”

“Tôi cảm thấy cậu rất là đẹp trai đấy, không có ai đẹp hơn cậu được đâu.”

Thanh niên áp quá gần, Lưu Cương không thể tránh thoát.

Hai người hô hấp dồn dập đan xen, ngắn ngủi vài giây, bên ngoài là sấm vang chớp giật, mưa gió vần vũ.

Không biết ai hướng về phía trước, đôi môi nóng bỏng dán sát vào nhau.

Trong khoảnh khắc, như có thứ gì phải đè xuống mà không thể đè xuống, nổ tung ra, vang lên ầm ầm

Ngoài cửa sổ là màn mưa dày đặc.

Sáng hôm sau, lúc tỉnh lại, hai người đều im lặng.

Tiếu Dục mở miệng trước, giọng điệu vẫn rất thoải mái: “Cái này không chứng tỏ điều gì cả, cậu rõ ràng đi.”

Lưu Cương nhìn Tiếu Dục.

Tiếu Dục xoa thắt lưng: “Kỳ thực ý, tối hôm qua cậu cũng chẳng mất cái gì mà. Hay là nói, cậu rất để ý?”

Lưu Cương im lặng một giây, nói: “Tôi không ngại.”

Tiếu Dục cười: “Vậy thì tốt.”

Sau đó Lưu Cương lại tiếp: “Nhưng sẽ không có lần sau.”

Tiếu Dục trầm ngâm một chút, cười nói: “A, cái này là đương nhiên.”

* [Xeko’s home] *

Tiếu Dục đứng trước gương cài lại nút áo, giống như đang tự lẩm bẩm, nói: “Tôi muốn cưới vợ sinh con.”

Giọng điệu vô cùng nhẹ, như là chuyện đương nhiên: “Cậu biết mà, con gái lớn nhà họ Lưu, tôi đã xem ảnh rồi.”

Lưu Cương hỏi: “Cậu yêu cô ta à?”

Tiếu Dục nói: “Còn chưa nhìn mặt nhau lần nào đâu, sao tôi thấy cái từ này nó xa xỉ quá.”

Lưu Cương trầm mặc một hồi, nói: “Sống cùng một người đến hết đời, tình yêu là điều xa xỉ sao?”

“Nghe theo cha mẹ sắp xếp mà, hơn nữa trông ảnh cũng đáng yêu lắm.” Tiếu Dục nhe răng cười, anh có hai cái răng nanh cực kỳ hấp dẫn, “Chính là kiểu mà tôi thích.”

Lưu Cương không khống chế được sự trào phúng: “Loại cậu thích chắc cũng phải mấy nghìn đấy.”

Tiếu Dục cười: “Đó là vì tôi biết thưởng thức cái đẹp. Người sống trên đời nên như thế.”

Tiếu Dục biết thưởng thức cái đẹp, chung quy vẫn gây ra hoạ.

Mặc dù cuộc sống sau khi kết hôn rất hạnh phúc mỹ mãn, nhưng Tiếu Dục vẫn nuôi bồ nhí bên ngoài, rất yêu rất chiều, thậm chí còn để cho cô ta sinh một đứa con trai.

Việc này làm phu nhân tức giận quá chừng, trong nhà loạn tanh banh long trời lở đất. Tiếu Dục cũng tự biết đuối lý, ngoan ngoãn nhận tội, luôn tìm cách làm dịu.

Anh thắng ở thái độ tốt, thành tâm thành ý, đánh không đánh lại mắng không mắng lại, nói chung vợ vẫn tha thứ cho anh.

Dù sao thì vào niên đại ấy, trong giới thượng lưu thì đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì, hoặc là nói, chuyện này chẳng lạ gì.

Hai người đàn ông ở cạnh nhau, đó mới là chuyện lớn.

Có con trai nhà nọ bỏ nhà theo trai làm xôn xao dư luận, người nhà kia hoàn toàn mai danh ẩn tích, bởi vì họ không ngẩng đâu lên được.

Ngoại trừ chuyện hường phấn này, cuộc sống vẫn trôi qua bình thản hoà thuận, mãi đến khi Tiếu Dục mắc phải căn bệnh vô phương cứu chữa.

Anh nằm viện mấy tháng, ngoại trừ người nhà ở bên, người chăm sóc cũng chỉ có Lưu Cương.

Ngày ấy, Tiếu Dục ngủ mê man, đến buổi chiều chợt tỉnh lại.

Đại khái là hồi quang phản chiếu, trông cực kỳ tỉnh táo.

Nhìn Lưu Cương bên giường, Tiếu Dục nói: “Này, Lưu Cương, cậu nhìn lại cậu đi, đã già thế này rồi sao còn không chịu lấy vợ hả?”

Lưu Cương nhìn người đàn ông nhợt nhạt trước mắt, nói: “Không cần cậu xen vào.”

“Ối chà, thái độ kém quá.”

“…”

Tiếu Dục dừng một khắc, lại nói: “Ôi, tôi không biết lần đi… này, cái gì cũng không nghe thấy, chẳng biết người ta có nói gì sau lưng tôi không nữa. Đều nói đậy nắp quan tài rồi mới bàn tán. Có thể nào tất cả đều là nói xấu không nhỉ?”

Lưu Cương nói: “Đừng nói linh tinh.”

Tiếu Dục lại hỏi: “Có phải cậu cũng hận tôi lắm không?”

“…”

“Tôi là người xấu mà.”

“…”

“Uyển Nhi cũng nói, tôi là thằng đàn ông tồi.” Uyển Nhi là vợ cả của Tiếu Dục. Tiếu Dục là kẻ đa tình, cho dù đã già đầu vẫn dùng tên thân mật để gọi vợ.

“Khi đó tôi cùng Tiểu Như sinh một thằng con trai, cô ấy thật sự là hận chết tôi rồi. Tôi biết cô ấy đau lòng lắm.”

Nhắc lại chuyện cũ, dù đã trở thành mây khói, Tiếu Dục vẫn thở dài: “Tôi có lỗi với cả hai.”

Lưu Cương nói: “Chuyện qua rồi.”

Người anh phụ bạc đâu chỉ có hai người kia, lúc này mới biết vậy chẳng làm, đã không còn ý nghĩa.

Tiếu Dục lẩm bẩm: “Nhưng khi đó tôi cũng thích Tiểu Như mà. Tôi hết cách rồi.”

“…”

Nếu là lúc còn trẻ, Lưu Cương sẽ búng một cái lên trán Tiếu Dục, dạy dỗ lại cái đầu luôn có tư tưởng thả thính bung bét này.

Nhưng khi người đàn ông này đang nằm hấp hối, tất cả của người đó, Lưu Cương đều không muốn cắt đứt. Anh chỉ muốn lưu lại nhất cử nhất động, từng cái nhíu mày từng nụ cười, nhất ngôn nhất ngữ, thu hồi hết, nhớ kỹ, ngày sau phong tồn.

Tiếu Dục đột nhiên nói: “Ê, cậu có nhận ra không, kỳ thực Tiểu Như trông rất giống cậu.”

“…” Lưu Cương như bị điện giật.

Tiếu Dục còn nói: “Ha ha, đùa đấy, cậu có phải thiếu nữ đâu.”

“…”

Trong phòng lại yên tĩnh, Tiếu Dục thở phào, nói: “Có phải cậu thấy tôi rất vô tình với cậu không?”

“…”

“Hoặc là nói vô liêm sỉ.”

“…”

“Bởi vì tôi biết cho dù thế nào cậu cũng không bỏ tôi đi.”

“…”

“Đúng, Lưu Cương, tôi cứ không sợ như thế, áng chừng là giả bộ hồ đồ.”

Lưu Cương thấp giọng quát: “Đừng nói nữa.”

Tiếu Dục cười, nắm lấy tay Lưu Cương. Đôi bàn tay không còn trẻ nữa, khô gầy, thô ráp.

“Kỳ thực, cậu có từng nghĩ tới, ” Tiếu Dục nói, “Nếu như cậu dùng sự ra đi để đe doạ tôi, có lẽ mọi chuyện đã khác.”

Tay Lưu Cương căng cứng: “…”

Tiếu Dục nói: “Cậu ngốc quá.”

“…”

“Khi đó, tại sao, cậu không thử một lần.”

Lưu Cương xiết chặt tay Tiếu Dục, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng nói nữa…”

Tiếu Dục như không cảm thấy đau đớn, vẫn nhẹ nhàng nói: “Cậu ấy mà, đúng là đồ ngu ngốc.”

“…”

Hai người nhìn nhau, trong mắt đối phương, họ chỉ nhìn thấy khuôn mặt tang thương của mình, như thời gian im lặng trôi qua nhiều năm, rồi lại như khi còn trẻ, một khắc nhìn thấy đối phương.

Một cái liếc mắt một lần trầm luân, vạn kiếp bất phục.

Tiếu Dục đột nhiên hỏi: “Lưu Cương, cậu đồng ý với tôi một chuyện được không?”

“…”

“Cậu đừng dồn nỗi hận với tôi lên người con trai tôi nhé?”

Lưu Cương cắn chặt răng, không trả lời.

Tiếu Dục thở dài một hơi “Thôi, cậu chưa bao giờ bắt ép tôi, tôi cũng sẽ không bắt ép cậu.”

“…”

Tiếu Dục thở dài, nhắm mắt lại: “Là tôi nợ cậu.”

“…”

“Kiếp sau, để tôi trả lại đi.”

“…”

“Kiếp sau, nhất định sẽ trả lại cho cậu.”

Lưu Cương run rẩy, nắm chặt tay Tiếu Dục

Ánh tà dương mờ đi, bàn tay trong tay Lưu Cương dần dần lạnh lẽo.

Lòng như tia sáng bên ngoài, nhạt đi, rồi tắt ngấm.

Đời này chỉ còn lại cái lạnh thấu xương, vực sâu vạn trượng.