Sư Đệ À, Ta Thấy Đệ Nên Tu Luyện Vô Tình Đạo

Chương 1: Nhắm mắt vào, mở mắt ra



1.

Khi nhóm người chính phái tới, trời cũng đã gần hoàng hôn. Mặt trời đang dần đi xuống phía dưới những ngọn núi nhấp nhô trùng điệp, nhuộm đỏ cả một vùng, phả một ánh sáng chói mắt đằng sau Ma tôn và cỗ quan tài thủy tinh trong suốt bên cạnh hắn. Ma tôn khoác trên mình một thân đồ đen, tóc đen, không thể nhìn rõ hắn đang bày ra gương mặt gì, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ tựa như ngọn lửa bập bùng sắp tắt.

Vào khắc đó, y nhận ra rằng, dù trước đây là sư huynh đệ đồng môn, y đã quên mất tên của gã Ma tôn này rồi. Ngày còn ở chung một phòng, cũng chẳng bao giờ y gọi đủ tên hắn mà chỉ kêu hắn là "sư đệ", vì tên hắn tận sáu chữ, rất dài. Mà khoảng thời gian ngắn ngủi đó cũng trôi qua lâu rồi, thời gian sau đó hắn luôn là "nghiệt chủng", "quân phản bội", "kẻ biến thái bắt đi sư tôn", "Ma tôn",... thành ra cái tên thật của hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Dần dà, y cũng đã quên luôn.

2.

Ma tôn vốn là sư đệ đồng môn của y, năm hắn mười tuổi đã được sư tôn Bạch Nhật tiên quân cứu giúp và thu nhận. Hắn đặc biệt lầm lì ít nói. Dù chung phòng, nhưng có lẽ toàn bộ số lần nói chuyện giữa hắn và y trong gần mười năm ấy cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Từ khi còn nhỏ, ngoài sư tôn ra có lẽ hắn chẳng để ai vào mắt, dẫn đến những người khác cũng chẳng ai có mấy thiện cảm với hắn. Có lẽ ngoài sư tôn luôn dịu dàng săn sóc, hắn thực sự không thể cảm nhận được chút hơi ấm nào khác trên thế gian.

Vậy nên chuyện khi trưởng thành hắn động tâm với vị sư tôn luôn có diện mạo thiếu niên xinh đẹp, y chẳng có nửa phần bất ngờ. Thế nhưng trong lòng sư tôn đã tu đến "Vô tình" của "Vô tình đạo", ngoài nghĩa tình thầy trò, không hề có hắn theo bất kì một ý nghĩa nào khác. Hắn hận đời, hận tình, lòng sinh tâm ma.

Sau này hắn phát hiện mình bẩm sinh Ma thể, là con của Ma tôn đời trước với một người phàm. Hắn lén nhập ma, tu vi tăng thần tốc. Một ngày nọ hắn theo lũ ma tu quay về đánh chiếm Ma giới, trở thành Ma tôn. Lấy được danh hiệu Ma tôn rồi, hắn năm lần bảy lượt quay về bức ép sư tôn vào hậu cung nhưng càng ép càng bị cự tuyệt. Hắn điên cuồng bắt cóc người về giam cầm, đuổi giết những đệ tử có ý cứu người. Sư tôn coi trọng môn phái hơn hắn, hắn tận diệt môn phái. Sư tôn coi trọng thiên hạ hơn hắn, hắn làm loạn thiên hạ. Hắn phế bỏ tu vi sư tôn, thậm chí còn hạ cổ ăn mòn thần trí người khiến ngoài hắn ra, sư tôn không thể nhớ rõ được ai nữa cả. Ma tôn có tính cũng không bằng trời tính. Sư tôn cuối cùng chọn tự sát, hắn tuyệt vọng muốn cả thế giới chôn theo sư tôn.

3.

Y theo chân Thanh Dương Tử lên núi. Tên y là gì, y cũng đã sớm quên.

Ở trong môn phái, y là "đệ tử thứ tám của Bạch Nhật tiên quân", là "sư đệ" của bảy người và là "sư huynh" của tất cả những người khác. Người duy nhất thường xuyên gọi tên y là sư tôn.

Sau khi sư tôn bị bắt đi mất, cũng chẳng mấy ai gọi tên y nữa. Trên hết là Ma tôn muốn tiêu diệt toàn bộ môn phái, đã thu thập tên tuổi của tất cả các đồ đệ, rồi bày trận pháp nguyền rủa lên những cái tên này. Để sinh tồn, y cùng những đồng môn khác phải thay tên đổi họ lẫn làm phép giải nguyền liên tục. Có lúc chưa đến ba ngày đã phải thay một cái tên mới. Khi ấy sư huynh đệ đồng môn của y chết rất nhiều, những người sống sót bị quân của Ma tôn bắt lại.

Ai thân cận với sư tôn nhất như y thì bị nhốt ngục riêng tra tấn chết đi sống lại để gây áp lực cho sư tôn. Ai kém may mắn hơn thì bị bọn ma tu chia năm sẻ bảy dùng để luyện pháp luyện đan. Tới khi nhóm người Thanh Dương Tử tới cứu được y, y đã còn chẳng phân rõ được mặt người nữa là nhớ được tên họ. Y có thể nhớ sư tôn là Bạch Nhật tiên quân, nhớ được người cứu mình ra có Thanh Dương Tử, Hồng Yến Uyển, Vệ Phong Hàm, nhớ sư đệ đã thành cái xác lạnh lẽo nằm bên mình suốt đêm hôm trước là Phó Hành. Có điều y mãi mãi không thể nhớ ra được tên mình nữa. Dù cho sau này, khi có người nhận ra y là ai, nói cho y biết tên thật của y, y cũng không nhận thức được cái tên này nữa, càng không thể nhớ nổi nó. Y không phản ứng được với bất cứ cái tên nào y từng dùng trước đây, mỗi cái tên lướt qua y như gió thoảng mây bay, không thể nào lưu lại.

Cuối cùng Thanh Dương Tử gọi y là "Bát đệ", bởi y ý thức được mình là đệ tử thứ tám của sư tôn Bạch Nhật tiên quân. Những cái tên khác thì y quên, nhưng cái "tên" này y bắt mình phải nhớ.

4.

Nhóm người chính phái tử chiến với Ma tôn trong ánh chiều tà. Những ma tu còn sót lại đã bị vây hãm dưới chân núi, cơ mà số lượng tu sĩ sót lại cũng chẳng còn bao nhiêu. Giờ khắc này có diệt được Ma tôn thì khắp nơi đang là cảnh thây phơi đầy đồng, kiến trúc bị phá hủy, dịch bệnh khắp nơi, quả thực là địa ngục chốn trần gian. Nếu muốn khôi phục ước chừng cũng phải mất cả trăm năm mới trở về dáng vẻ hơn chục năm trước.

Khi những tu sĩ khác chật vật chiến đấu với Ma tôn, Thanh Dương Tử một thân bạch y vẫn thẳng lưng như hạc, từng thế kiếm xuất ra tao nhã khác người mà vẫn vô cùng nguy hiểm. Chính Ma tôn hẳn nhận ra những kẻ khác chỉ là bầy muỗi vo ve, Thanh Dương Tử mới là sức tấn công chủ lực. Hắn lao về phía anh với thế kiếm như rạch nát trời xanh, khí thế kinh người tựa hồ toàn bộ tinh anh tu luyện của hắn dồn vào thế kiếm ấy.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, y liều mạng dùng pháp quyết thế chỗ với Thanh Dương Tử, một bên nhận trọn thế kiếm xé trời vào lồng ngực, một bên đâm con dao găm y đã dùng cả sinh mạng để luyện thành vào ngực Ma tôn. Con dao găm này được luyện từ máu của 99 đệ tử môn phái của họ, có chứa cả một phần hồn phách sư tôn Bạch Nhật. Oán khí của những người đã chết tràn vào tim, Ma tôn không chết vì nhát dao cũng sẽ chết vì oán niệm. Bên tai y truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Thanh Dương Tử, nhưng y không thể hoàn toàn điều khiển được thân mình nữa. Y chỉ có thể gắng hết sức ôm lấy Ma tôn, kéo theo hắn cùng ngã xuống vực sâu.

5.

Thanh Dương Tử vội vã phóng tới mép vực cũng không bắt được vạt áo của y.

Thanh Dương Tử không chút ngần ngừ, nhanh chóng ngự kiếm lao xuống vực sâu. Y biết anh đang đuổi theo vì muốn dù cho y có chết, cũng không phải chịu cảnh thịt nát xương tan cùng đại ma đầu.

Vực sâu hun hút, thời gian tựa như dừng lại, chỉ còn tiếng gió phần phật bên tai. Y nhìn sắc đỏ tàn dần trong mắt Ma tôn, nói: "Yêu một người không phải là sai trái." Một ánh mắt, một nụ cười, đâu có ai có thể chọn được thời điểm mà trái tim mình rung động. "Nhưng ngươi yêu sai cách rồi," y tiếp tục, máu tràn khắp họng làm y không biết Ma tôn có thể nghe thấy rõ không. "Nếu thời gian có quay trở lại, ta mong có thể ít nhất chỉ được cho ngươi cách đúng đắn để yêu một người." Nói xong câu ấy, y đã nhìn thấy đáy vực.

Thanh Dương Tử thét lên một tiếng tuyệt vọng ở phía sau, không cách nào đuổi kịp y. Y nhắm mắt lại, đắm mình trong tiếng thét ấy. Thôi, y mệt rồi. Nếu giọng nói của Thanh Dương Tử là thứ duy nhất đưa tiễn y xuống hoàng tuyền, y cũng thấy mình không bị thiệt thòi. Sau đó, y thấy rất đau, nhưng cảm giác đau ấy nhanh chóng qua đi, thế giới của y thực sự không còn gì cả.

6.

Sau khi chết thế giới thật tĩnh lặng, y không nghe thấy tiếng của Thanh Dương Tử nữa, cũng không nghe thấy tiếng gió xé bên tai.

Không chỉ tĩnh lặng mà còn toàn đêm đen. Cái gì mà hoàng tuyền, cái gì mà hoa bỉ ngạn, cái gì mà Hắc Bạch Vô Thường, thế giới sau khi chết chẳng có cái quỷ gì cả ngoài một màn đen sì sì. Y còn chưa kịp thất vọng thì cảm thấy có đôi tay đặt trên ngực mình lay tới lay lui và tiếng "sư huynh, sư huynh"- mà đã rất lâu rồi y không còn được nghe thấy – lanh lảnh bên tai. Cuối cùng y phát hiện hóa ra thế giới đen sì là vì nãy giờ mình nhắm mắt.

Sau khi y mở mắt ra, thế giới lại ngập tràn màu sắc trở lại. Kẻ đang lấy hết sức bình sinh dùng hai tay lay y là một đứa nhóc cỡ bảy, tám tuổi nhìn có phần quen mắt. Đứa trẻ thấy y đã tỉnh liền tiếp tục hét lên: "Sư huynh, sư tôn đã quay về rồi!"

7.

Y theo đứa trẻ nọ chạy ra ngoài sân. Tới lúc đó y mới nhận rõ ra rằng mình toàn thân mình đã co rút lại, chân tay bé tí tẹo, thân mình cũng không cao hơn đứa trẻ kia là mấy. Linh hồn y chắc chắn không ở trong một cơ thể trưởng thành. Một đám con nít đã tụ tập trong sân, hét lên "sư tôn, sư tôn" chói tai.

Thiếu niên mười bảy tuổi cao nhất trong nhóm đó bế một đứa trẻ cỡ năm tuổi vẫy vẫy tay về phía người áo trắng đang ngự kiếm hạ xuống. Y nhận ra thiếu niên đó chính là Đại sư huynh Hồng Bách Yên của mình. Đại sư huynh là người lớn tuổi nhất trong số các đồ đệ, luôn chạy ngược chạy xuôi lo chuyện trong môn phái nên ấn tượng để lại cho y cũng rất sâu đậm. Hình ảnh Đại sư huynh che chở cho những đồ đệ nhỏ tuổi của môn phái trong cuộc tấn công đầu tiên của ma tộc vào môn phái đã phai nhạt đi nhiều theo năm tháng. Khi ấy y chỉ lo mang các sư đệ khác chạy trốn, thành ra không biết đại sư huynh bị giết thế nào. Sau này khi bị bắt vào địa lao của ma tộc, nhìn thấy một con rối hình người trông giống Đại sư huynh với chi chít vết chỉ khâu trên người đang xẻ thịt một tu sĩ chính phái, y mới biết Đại sư huynh đã không còn nữa.

Y đột nhiên nghiệm ra, những đứa con nít với ánh mắt sáng như sao sa đang phấn khích ở nơi này chính là những sư huynh sư đệ đã ngã xuống rất lâu trước đây mà y không nhớ rõ được mặt của từng người khi trưởng thành nữa.

8.

Sư tôn Bạch Nhật tiên quân hiện ra y như những gì y ghi nhớ trong kí ức. Áo lụa màu trắng bay trong gió, tóc đen dài đầy vẻ phong trần, một thân tựa lưu ly, tựa ngọc. Dáng vẻ người mãi tuổi thanh niên, mắt phượng mày ngài, môi hồng nhuận. Người hạ xuống giữa đám trẻ hệt như cánh hoa sen trắng rơi xuống khuấy động một ao nước. Phía sau người là một đứa trẻ gầy gò mặc quần áo rách nát, dù gương mặt lem luốc toàn bụi đất cũng vẫn thấy được đôi mắt tuy sáng rõ nhưng vẫn ẩn giấu vài phần âm trầm so với lứa tuổi. Y ngẩn ra.

"Nếu thời gian có quay trở lại, ta mong có thể ít nhất chỉ được cho ngươi cách đúng đắn để yêu một người."

Thời gian quay trở lại thật rồi, trở lại đúng cái đêm mà sư tôn đem Ma tôn về gia nhập môn phái.

Y thấy hơi mền mệt. Trước khi chết, lẽ ra không nên nói mấy lời thừa thãi.