Sau đêm đó, Thạch Lệnh Thanh trở nên có chút trầm mặc. Đặc biệt là khi ở trước mặt đồ đệ Lý Úc, càng trầm lặng ít nói, rõ ràng là không muốn nhiều lời.
Lý Úc phát giác ra, cảm thấy rất đau lòng. Nhưng hắn nghĩ đến việc phát sinh trên người sư tôn, hắn lại không dám nói nhiều. Hơn nữa sư tôn đối với việc xảy ra đêm đó, chắc chắn không muốn nhắc lại.
Tuy rằng lúc hắn tìm được Thạch Lệnh Thanh, y phục vẫn gọn gàng, trên cổ còn quấn một vòng băng vải
Khi hắn cõng người đi, còn nhìn thấy một đống củi tàn, chứng tỏ trước lúc hắn tìm thấy Thạch Lệnh Thanh rõ ràng đã có người chăm sóc y.
Lúc ấy Lý Úc không biết sư tôn của hắn xảy ra chuyện gì, cho đến khi hắn cõng người đến y quán, cởi bỏ lớp vải trên cổ Thạch Lệnh Thanh thì mới thấy lộ ra những dấu đỏ xanh tím ái muội cùng với một dấu răng cực kỳ rõ.
Lý Úc hết sức kinh hãi, lúc ấy hắn chỉ dám đoán mò, cho đến khi đại phu để hắn bôi thuốc cho sư tôn, cả người hắn giống như bị sét, bị chuyện này dọa ngốc luôn.
Hắn rất đau xót, hắn muốn tìm ra kẻ cả gan khi dễ sư tôn của hắn, khiến cho kẻ đó phải trả giá thê thảm.
Nhưng sư tôn chẳng những không muốn nhắc lại chuyện kia, ngay cả hắn là người hiểu rõ sự tình cũng muốn cách xa, kháng cự việc hắn lại gần.
Hắn vẫn là đồ đệ của y, chỉ có điều đã không còn là đồ đệ nhỏ thân thiết làm nũng với y được nữa.
Lý Úc có khổ lại không thể nói với sư ton, hắn biết sư tôn càng khó chịu hơn.
Vì thế bọn họ cứ hiểu ý bảo trì trầm mặc như vậy, tránh nhắc đến sự việc kia.
Trong nỗi muộn phiền, Lý Úc gặp lại Bạch Liên lần nữa. Bạch Liên cô nương nói mình không muốn gả cho người không quen biết, vì thế đào hôn trốn ra ngoài. Lý Úc rất ngạc nhiên, chung quy Bạch Liên vẫn là một cô nương dịu dàng khôn kéo, không ngờ rằng lại có lá gan lớn như vậy dám đứng lên phản kháng.
Trong mắt hắn không khỏi lộ ra ánh mắt tán thưởng, hắn càng ngày càng thích cô nương đặc biệt lại xinh đẹp này.
Thạch Lệnh Thanh tìm được một nơi thanh tịnh ở Diêm thành liền ở lại nơi đó tu luyện, xử lý những việc bên ngoài giao lại cho Lý Úc. Lý Úc cũng đã đến tuổi ngao du bốn phương, lúc này lại có thêm cả Bạch Liên, số lần hắn ra ngoài càng ngày càng nhiều.
Thạch Lệnh Thanh nhận ra được đồ đệ rất nguyện ý ra ngoài nhận nhiệm vụ, y cũng không hỏi nhiều. Suy cho cùng hiện tại y quả thật không tiện đối mặt với đồ đệ.
Có lẽ đến khi Lý Úc có năng lực có thể tiếp quản vị trí chưởng môn phái Thanh Linh thì y có thể rời đi rồi, trải qua quãng đời thanh tĩnh của mình.
Cứ như vậy thời gian trôi qua 4 tháng.
Thạch Lệnh Thanh nhíu mày cảm thấy dạo gần đây thân thể không thoải mái, khi thì khó chịu khi thì buồn nôn. Y cho rằng nguyên nhân là do mình ở trong phòng quá lâu. Sau đó có lần y cùng Lý Úc ra ngoài làm nhiệm vụ, khi đang đánh với tặc nhân, y đột nhiên cảm thấy nội lực trên cơ thể mình ngưng trệ, khó mà vận chuyển toàn bộ. Thạch Lệnh Thanh vì để đối phó với đạo tặc, cưỡng ép vận công, trong bụng lại đau âm ỷ.
Đồ đệ Lý Úc phát hiện ra, chạy tới trợ giúp, hỏi ngay sư tôn bị làm sao vậy?
Mặt Thạch Lệnh Thanh ngưng trọng, y lặng lẽ lui về phía sau, cự tuyệt Lý Úc đỡ mình, trên mặt nhàn nhạt nói: "Không sao."
Còn việc có xảy ra chuyện lớn hay không, sau khi trở về y tự mình suy nghĩ một hồi.
Lần đi ra ngoài này, Thạch Lệnh Thanh mới phát hiện bên cạnh đồ đệ của mình không biết từ lúc nào có thêm một cô nương.
Y nhìn bọn họ không để ý xung quanh mà nói chuyện với nhau, trong mắt đều là đối phương. Trong lòng Thạch Lệnh Thanh đang nghĩ, thì ra đồ đệ đã có người trong lòng, nhìn lời nói cử chỉ giữa hai người họ, giống như tình trong như đã mặt ngoài còn e, không cho phép người khác xen vào. trong lòng Thạch Lệnh Thanh có chút phức tạp, đổi lại là trước kia, y sẽ vì Lý Úc tìm được người trong lòng mà cao hứng. Hiện tại y lại chỉ cảm thấy khó xử và phức tạp. Đồ đệ của y coi y là nữ nhân mà mặc sức chơi đùa, sau chuyện đó, lại không hề có chút bận tâm nào mà yêu đương với một cô nương, giống như đêm đó không tồn tại. Thạch Lệnh Thanh không hiểu, cũng không muốn hiểu, sau cùng đưa ra kết luận, là y không thể tùy tiện tiếp nhận.
Nếu như vị cô nương kia biết người thương của mình từng làm chuyện đó với sư tôn của hắn, sau này nàng ta đối xử với bản thân mình như thế nào. Đồ đệ của y không để ý, nhưng y lại không thể.
Từ sau lần đó, y không ra ngoài cùng đồ đệ Lý Úc nữa.
Y trở về Diêm thành thuê một nông trang nhỏ, ngồi trên giường vận nội lực của bản thân, không lâu sau y nhíu mày mở hai mắt ra, ôm bụng mình, sau đó kinh ngạc phát hiện bụng mình càng ngày càng lớn.
Mặc dù Thạch Lệnh Thanh không quá chú ý vóc dáng, nhưng y trời sinh dáng người cân đối, thịt trên cơ thể phân bổ đều đặn đúng chỗ, thon dài đẹp mắt. Bụng nhô ra trên thân thể như này rất quái dị.
Thạch Lệnh Thanh nghĩ chẳng lẽ bản thân bị chướng bụng, nhưng cũng chưa từng nghe nói trướng bụng còn phát đau.
Y nhớ tới gần đây mình vừa khó chịu, vừa buồn nôn, ăn cơm cũng không có khẩu vị gì, y nghĩ chỉ là bệnh vặt, tu dưỡng mấy ngày sẽ khỏe. Y không ngờ rằng mình tu dưỡng một hai tháng rồi, lại càng lúc càng nghiêm trọng, giờ còn ảnh hưởng đến cả việc vận hành nội lực của bản thân.
Thạch Lệnh Thanh một bên nghĩ sợ là mình mắc phải chứng bệnh kỳ quái nào rồi, một bên sắc mặt trầm trọng bắt mạch cho chính mình.
Y đi theo lão sư tôn chu du bên ngoài nhiều năm, gặp qua rất nhiều bệnh vặt khó chữa, chính y cũng biết chút y lý. (kiến thức về y học)
Y tĩnh tâm loại bỏ tạp niệm trong nội tâm, cẩn thận chẩn mạch.
Qua hồi lâu, sắc mặt Thạch Lệnh Thanh khó coi nhìn bụng mình, giống như có một khối đá lớn từ trên trời rơi xuống, đập vào mặt hồ nội tâm phẳng lặng, nước văng tứ tung, khiến lòng y hỗn loạn bất an.
Một nén nhang sau Thạch Lệnh Thanh buông tay xuống.
Trên mặt là vẻ không thể tin đồng thời lại có chút hoảng hốt.
Y đeo mạng che mặt, đội đấu lạp lên, chạy rất nhanh đến y quán nào đó.
Thạch Lệnh Thanh nhìn đại phu chòm râu bạc phơ, sắc mặt đột nhiên đại biến, run tay một cái, sau đó lại bắt mạch thêm lần nữa rồi mới để tay buông. Lão nhìn về phía Thạch Lệnh Thanh cẩn thận hỏi: "Phu nhan là nữ giả nam? Phu nhân đã mang thai bốn tháng rồi, cần phải cẩn thận bảo vệ cái thai hơn."
Thạch Lệnh Thanh ngây ngẩn, y nâng cằm lên, để lộ yết hầu nhô ra trên cần cổ, nhìn chằm chằm đại phu thấp giọng nói: "Đại phu, nhìn cho rõ, ta không phải phu nhân nào cả. Làm phiền bắt mạch cần thận lại đi."
"Không sai được!" Đại phu lắc lắc đầu. Sau khi nhìn bụng của y liền nói: "Ta thấy đã bắt đầu lộ vẻ mang thai rồi."
Thạch Lệnh Thanh không thể tin nói: "Làm sao có thể..."
"Lão phu cũng chưa từng gặp loại chuyện này. Có điều lão phu từng nghe nói, có một kiểu người, nhìn là thân thể của nam nhân, nhưng có thể sinh con."
Đại phu vừa nói như vậy, Thạch Lệnh Thanh bỗng nhớ ra rồi.
Quả thực y cũng từng nghe qua kiểu người như vậy, nghe nói người đó bị gọi là quái vật bất nam bất nữ. Y còn biết thêm một số điều nữa, người có thể chất đặc thù như vậy một khi luyện võ, công lực trong thời gian mang thai nhất định sẽ giảm đi nhiều. Hơn nữa không thể bỏ đi hài tử, sơ ý một chút, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thạch Lệnh Thanh hồn bay phách lạc cầm mấy túi thuốc an thai trở về.
Trên đường trở về, y thấy đồ đệ Lý Úc ở trên cầu, ánh mắt mang theo ý cười giúp Bạch Liên lấy lá khô vừa mới rơi xuống đầu nàng ấy.
Edior: Chương này hơi buồn cho sư tôn vì hiểu nhầm đồ đệ. Mình xin nhắc lại lần nữa đừng ai lầm đường lạc lối sang sư đồ luyến nha:))) Tiếp tục theo dõi truyện nhé