Thạch Lệnh Thanh nghe thấy âm thanh xoay người lại, thấy Quý Dương, ánh mắt thoáng hiện một tia áy náy, y rủ mắt nhìn xuống y phục quá mức thùng thình, nhất thời im lặng.
Cho đến khi Thạch Lệnh Thanh quay người lại, Quý Dương mới nhìn rõ sư huynh mà mình 5 tháng chưa gặp. Sắc mặt y tái nhợt, y phục quá rộng nhìn không thích hợp lắm, nhìn đến nét mặt chính là loại cảm giác không để ý đến thân thể vội vàng chạy đến đây.
Quý Dương nhíu mày thật chặt, cảm thấy bất thường, sư huynh của hắn trong lúc y thức tỉnh táo, có khi nào lại chật vật như vậy.
Quý Dương không nói lời nào, nhìn chằm chằm y, khiến Thạch Lệnh Thanh rất mất tự nhiên.
Y vô thức lùi lại một bước, theo thói quen ôm bụng. Cái ôm này, trong mắt Quý Dương lóe lên tia sáng, nhìn về phía bụng y. Mặc y phục cực rộng như vậy hẳn là muốn che giấu gì đó, y phục của sư huynh hắn những chỗ khác rộng nhưng ở bụng lại không rộng chút nào, sắc mặt hắn cứng lại, kéo người đang muốn rụt về phía sau: "Ngươi đang trốn cái gì!"
Quý Dương nôn nóng muốn biết chuyện gì, sau khi nói xong liền trực tiếp đưa tay chạm vào, vừa sờ một cái, mắt chợt mở lớn.
Thạch Lệnh Thanh sao có thể ngờ được Quý Dương đột nhiên động thủ chạm vào cái bụng mình muốn giấu kín, y vô cùng hoảng sợ, vội vàng vùng vẫy tránh ra.
Quý Dương nhìn tay mình, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Thạch Lệnh Thanh, thứ vừa rồi là gì, sao bụng sư huynh hắn lại đột nhiên phình ra lớn như vậy. Hắn nghĩ đến việc sư huynh đang lén lút trốn tránh, lại nhìn sắc mặt rất không tốt của y, tay hơi run.
Chẳng lẽ sư huynh của hắn bị mắc bệnh lạ không trị được, muốn lặng lẽ một mình rời đi sao.
Mắt hắn đỏ bừng, mặc kệ Thạch Lệnh Thanh vùng vẫy kêu la, khống chế tay y, cứng rắn muốn bắt mạch, sau đó hắn cảm nhận được mạch đập mới, hắn lại ngây người lần nữa, tiếp đó ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Thạch Lệnh Thanh.
Sắc mặt Thạch Lệnh Thanh càng trắng hơn, trong lòng nghĩ sợ là Quý Dương đã biết y có hài tử.
Y cắn răng ngẩng đầu trừng Quý Dương: "Buông ra!"
Quý Dương buông y ra, lùi một bước, hai mắt lại nhìn chằm chằm lên phần bụng của Thạch Lệnh Thanh, hắn thấp giọng hỏi: "Bụng của ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thạch Lệnh Thanh mím môi, không nói lời nào.
Quý Dương nhìn tay mình, lòng nghĩ không phải chứ, trước đây lúc nhỏ hắn còn tắm rửa cùng sư huynh, sư huynh là nam hay nữ hắn còn không rõ sao? Vì muốn chứng thực suy đoán của mình, hắn đến gần Thạch Lệnh Thanh lần thứ hai, khống chế y thêm lần nữa, không chút cố kỵ sờ lên bụng Thạch Lệnh Thanh, phải triệt để xem xét rốt cuộc đó là thứ gì.
Thạch Lệnh Thanh bị Quý Dương mạo phạm lần nữa, công lực bản thân giảm nhiều lại chỉ có thể bị hắn khống chế, không thể tránh thoát, tức giận đến mức hai mắt đầy tơ máu, y cảm giác lúc Quý Dương không nặng không nhẹ chạm vào bụng mình, hài tử trong bụng thuận theo động tác còn động một chút. Thạch Lệnh Thanh cảm thấy đau đớn, vừa tức vừa vội, y liều mạng hét lên: " Dừng tay! Ngươi định làm gì hài nhi của ta!"
Khi Quý Dương đang sờ bụng Thạch Lệnh Thanh bỗng cảm thấy có dị động, cả người cứng đờ, cộng thêm lời Thạch Lệnh Thanh vừa hét lên, hắn giống như bị sét đánh, sự thật giáng thẳng xuống không có nơi nào để trốn tránh. Sư huynh của hắn thực sự có hài tử rồi.
Hắn nhớ tới một đêm khó quên của 5 tháng trước, niềm vui khôn xiết xông thẳng vào tim, đó là hài tử của hắn!
Hắn cảnh giác nhìn về phía Thạch Lệnh Thanh lần nữa, ánh mắt hài hước hỏi ngược lại y: "Ngươi nói ta muốn làm gì hài nhi của ta."
Thạch Lệnh Thanh vừa nghe hắn nói như vậy, nhất thời ngây ngốc, chờ đến lúc phản ứng kịp, y theo bản năng phủ định: "Nói bậy! Nó không có quan hệ với ngươi."
Quý Dương nhìn vẻ mặt Thạch Lệnh Thanh không giống như đang nói dối, sinh lòng nghi ngờ, đợi đến lúc phản ứng lại, hắn nổi cơn thịnh nộ, hắn nghĩ sư huynh sẽ không làm chuyện đó cùng người khác chứ.
Quý Dương áp sát Thạch Lệnh Thanh, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, chất vấn: "Hài tử là của ai!"
Ánh mắt Thạch Lệnh Thanh lập lòe, y chắc chắn sẽ không nói, làm sao y có thể nói hài tử là của y và đồ đệ Lý Úc được. Thực sự là quá kinh hãi thế tục. Y nhìn thái độ hùng hổ dọa người của Quý Dương, lòng sinh phản cảm, sắc mặt y không tốt lắm, ngữ khí cứng rắn nói: "Quý Dương, chuyện không liên quan đến ngươi, người đừng có quá đáng!"
Sư đệ càng giận hơn: "Chuyện không liên quan đến ta? Ngươi chạy đến nơi này của ta làm gì! Ngươi đừng quên, chuyện của đồ đệ bảo bối kia của ngươi liên quan đến ta!"
Thạch Lệnh Thanh nghe hắn nhắc tới Lý Úc, cuối cùng cũng nhớ tới lý do mình chạy đến đào nguyên. Y hít sâu một hơi, nhìn về phía Quý Dương lần nữa, sắc mặt vẫn không quá tốt như cũ, y nói: "Ta vì đệ tử mà tới, những thứ khác không cần nhắc đến."
Hiện tại trong đầu Quý Dương chỉ có tràn đầy suy nghĩ sư huynh hắn bị người khác chạm qua, sâu khi hắn trốn đi, không biết sư huynh hắn đã làm với nam nhân nào rồi, hiện tại hắn muốn giết chết kẻ dám cả gan chạm vào sư huynh! Quý Dương lộ ra sát khí, hai mắt đỏ tươi, lại giống như là muốn tẩu hỏa nhập ma.
Thạch Lệnh Thanh nhìn hắn tức giận như vậy, kinh hãi không thôi. Y muốn nói giúp đệ tử của mình một chút. Cho dù đệ tử của y làm chuyện trái với lệ thường, Thạch Lệnh Thanh cảm thấy tội không đáng chết, hy vọng Quý Dương không nên tùy tiện tạo sát nghiệt.
Quý Dương nghe y nhắc tới đồ đệ suy nghĩ liền thay đổi, hắn theo dõi sư huynh rất sít sao, quanh đi quẩn lại bên cạnh y cũng chỉ có tiểu đồ đệ kia. Phải nói người tiếp cận dễ dàng nhất với sư huynh không phải tiểu đồ đệ kia sao.
Quý Dương cả giận nói: "Có phải là tên đồ đệ kia của ngươi không!"
Thạch Lệnh Thanh giống như bị sét đánh, cả người cứng đờ, y mở miệng, muốn nói gì đó phản bác, nhưng vì chuyện bản thân muốn giấu bỗng chốc bị phơi bày, lập tức không phản ứng kịp, đợi đến lúc có thể nói chuyện thì đã muộn, y hổ thẹn bảo trì trầm mặc.
Quý Dương trợn to hai mắt, vành mắt lập tức đỏ đến mức nhỏ máu, mặt đầy sát khí, không nói một lời quay đầu rời đi.
Thạch Lệnh Thanh nhìn sắc mặt sư đệ, tức khắc cảm thấy không hay rồi, vội vàng muốn đuổi theo, đáng tiếc lúc này y thực sự là có tâm mà lực không đủ, khí tức cơ thể bị loạn, muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp, thở hổn hển. Quý Dương mang theo bộ mặt gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ xông tới phòng giam nhốt Lý Úc.
Nam nữ phấn y dọc đường đi trông thấy bị dọa sợ đều không dám thỉnh an hắn gióng như trước.
Nguyệt Bạch Liên vốn muốn lén đi xem tình hình Lý Úc trong ngục giam, cứ như vậy chạm mặt Quý Dương.
Nàng nhìn sắc mặt Lý Úc, nhất thời cũng sợ đến không nói ra lời. Nàng nhìn phương hướng Quý Dương đi, suy nghĩ đó không phải là hướng tới phòng giam Lý Úc sao, nàng có loại dự cảm bất thường, vội nhấc váy đi theo.
Quý Dương đến phòng giam, ngay cả kiên nhẫn đợi người mở khóa cũng không có, trực tiếp nâng kiếm bổ ra.
"Ngươi muốn giết ta?" Lý Úc nhìn Quý Dương nhấc kiếm vào nói.
"Ngươi đáng chết!" Cặp mắt oán hận của Quý Dương trừng Lý Úc.
Sắc mặt Lý Úc có chút trắng bệch, nghĩ rằng sợ là bản thân hôm nay thoát không được một kiếp này rồi, hắn bất chấp cắn răng mở miệng nói: "Hôm nay ta là thịt cá, ngươi là dao thớt, rơi vào tay ngươi ta không còn gì để nói. Chỉ là không ngờ rằng sư tôn nhẫn nhịn ngươi nhiều năm như vậy lại nuôi dưỡng ra một tên ma đầu như này! Quý Dương! Mạng của ta ngươi cứ việc lấy đi, buông tha cho Bạch Liên cô nương! Nếu ngay cả một nữ nhân mà ngươi cũng không bỏ qua, ta xuống địa phủ nhất định sẽ biến thành ác quỷ quay lại lấy đi mạng chó của ngươi!"
Quý Dương nghe Lý Úc còn dám nhắc đến Thạch Lệnh Thanh, lý trí lập tức không còn, hắn tàn nhẫn nói: "Ngươi khi nhục tôn sư, còn có mặt mũi nào nhắc đến sư tôn! Lý Úc, ngươi dám đụng đến sư huynh ta, giao mạng ra đây!"