Cuối cùng, cái ý tưởng bán thú cưng này vẫn không được thông qua.
Mặc dù Nguyễn Nhan không thừa nhận mình là yêu nhưng nàng cũng không làm được chuyện biến yêu nhân thành sủng vật mang đi bán.
Cuối cùng sau một phen thảo luận vẫn quyết định đi bán kiếm.
Lại nói kiếm từ đâu tới…
“Ngài dù tốt xấu gì cũng phải chú ý thân phận một chút ~” Một nơi hoang vắng nào đó, hiện trường vừa mới xảy ra đánh nhau, hai bên tranh chấp vừa bỏ đi, Nguyễn Nhan liền chạy qua “hôi” đồ.
Cái vũ khí chổi cùn giẻ rách, kỳ quái dị hợm gì cũng nhét vào túi càn khôn.
Đạm Đài Tích không dám nhìn thẳng, sâu sắc cảm nhận được chức vụ tế ti này mình làm không đạt tiêu chuẩn.
Hắn không kịp thời chỉ dẫn Yêu Vương nhận thức được tài sản nàng có, nên nàng mới có thể nảy sinh ý tưởng nhặt đồ phế thải.
Tuyên Ất cũng không giống hắn, dù hắn là thống lĩnh vạn yêu nhưng hắn từng nghèo túng, lúc này lại còn bị Nguyễn Nhan thúc đẩy nảy ra ý tưởng mới, cảm thấy không vất vả mà có thu hoạch như vậy cũng vô cùng tốt.
Đạm Đài Tích: “…”
Người ta thường vì quá giàu có mà không hòa đồng với mọi người.
Ba yêu nhân ỷ vào thực lực mạnh, gan lớn, lại lượm lặt tận mấy chỗ, cuối cùng ôm một đống đồ quay về cửa tiệm.
Cân nhắc đến việc thẳng tay bán đồ của người khác đi, ngộ nhỡ sau này người trong cuộc hoặc thân hữu của họ không may lại đi dạo tới đây phát hiện ra vậy thì rất lúng túng. Vì vậy họ quyết định bày một ít đồ vô chủ ra bên ngoài, còn đồ có chủ chỉ treo ở một bên, cũng chỉ nhận thế chấp chứ không chấp nhận mua đứt.
Chủ ý này là Tuyên Ất nghĩ ra, hắn đúng là tiểu thiên tài biết kiếm tiền không có chút sơ hở nào.
“Được rồi, đồ bày xong rồi. Tuyên Ất, ngươi trông chừng chỗ này, Yêu Vương đại nhân, ngài nên tiếp tục tu luyện.”
Trông Đạm Đài Tích không đứng đắn nhưng lúc quan sát Nguyễn Nhan tu luyện lại vô cùng đứng đắn.
Nguyễn Nhan không tình nguyện lắm lê thật chậm về phòng.
Thực ra từ ngày trước nàng rất thích tu luyện.
Khi đó nàng lấy tu luyện phi thăng làm mục tiêu, có sư tôn xinh đẹp như hoa cùng tu luyện, ngày nào cũng tràn đầy năng lượng.
Nhưng bây giờ, nàng chỉ là một yêu nhân.
Dù có tu luyện tới trình độ cao nhất cũng vẫn là yêu.
Cái đuôi mềm mại từ trong váy thò ra, Nguyễn Nhan nhất thời không phản ứng kịp, nàng chộp một cái, sau đó: “…”
Đau đớn.
Nếu đây là hồ ly thật, nàng có thể tiện tay lột lông.
Nhưng đây là nàng đó!
Nàng vừa kích động, yêu lực sẽ dễ dàng phân tán.
Một khi yêu lực phân tán rất dễ mất khống chế được hình thể, cho tới khi tai hồ ly và đuôi hồ ly đều theo đuổi suy nghĩ riêng của bản thân, vô cùng phản nghịch thò ra.
Nguyễn Nhan chán chường che tai lại, làm bộ như nó không tồn tại.
Nếu để sư tôn nhìn thấy bộ dạng này của mình liệu có chán ghét hay không…
Nhưng vừa nghĩ tới việc mình gặp chuyện ở Côn Luân sơn, nàng lại rũ tai xuống trong nháy mắt, những ảo tưởng ngập tràn bị tạt một chậu nước lạnh.
À, cứ coi như nàng không trở thành hồ yêu thì sư tôn bế quan ra ngoài cũng không gặp được nàng nữa.
Bởi vì nàng đã bị Côn Luân trục xuất khỏi sư môn. Thậm chí… nói không chừng thi thể của nàng bây giờ cũng đã bị dã thú cắn xé.
Nàng đã là người chết trong mắt người đời.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Nhan hoàn toàn không có động lực tu luyện.
Mặc dù chuyện cũ đã nhạt dần, nhưng hồi tưởng khiến những thống khổ và hận thù lưu lại xông lên đầu trong nháy mắt.
Giữa thời gian một cái chớp mắt ấy, nàng chợt nghĩ.
Nếu như ban đầu sư tôn không bế quan, có phải hắn sẽ không để mặc những người khác ức hiếp nàng như vậy?