Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình 2

Chương 29



Sải bước đi xuống dưới lầu, không biết vì sao, trái tim German, đột nhiên đập nhanh một cách bất thường, giống như là khẩn trương, phần nhiều là hồi hộp mong đợi.

Shit!

Không phải không nhìn thấy cô mới nửa ngày sao? Sao anh phải căng thẳng như thế?

Một tay mang theo điếu thuốc còn đang cháy, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một sĩ quan cấp cao đang tiêu sái bước đi, nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy cánh tay dài thẳng tắp đút trong túi quần kia, đang siết chặt thành quyền...

German khẩn trương đến mức đầu óc hoàn toàn trống rỗng, bởi vì, anh không biết phải dùng thái độ gì khi đối mặt với cô, càng lại không biết rốt cuộc là mình nên cáu gắt một trận với cô, hay là nên hôn nhẹ lên trán cô một cái để xua tan sự bất an mà anh đã phải chịu đựng suốt mấy tiếng đồng hồ vừa qua.

Không sai, anh đúng là rất tức giận, nhưng cái cảm giác anh điên cuồng tìm kiếm cô nhưng cuối cùng lại không có kết quả khiến sâu thẳm trong nội tâm anh phát sinh đủ thứ mọi cảm xúc, sợ hãi mông lung giống như bản thân đang ở giữa biển hồ rộng lớn mờ mịt không xác định nổi phương hướng, lo lắng đến mức anh muốn giết người nếu như thuộc hạ lại không có bất cứ tin tức gì về cô, dần dần, nó hoàn toàn xâm chiếm, ăn mòn một tia tức giận cuối cùng trong lòng.

Sự biến đổi khác thường này, là lần đầu tiên anh trải qua, cho nên, anh cảm thấy bỡ ngỡ, không biết phải xử lý thế nào.

Hàng mày rậm hoàn mỹ nhíu chặt hình thành nếp gấp rõ rệt, German sải bước, dùng tốc độ nhanh nhất cho nên chẳng mấy chốc đã tiến đến dưới lầu.

Lúc này đã là tám giờ tối, ánh trăng bắt đầu vươn mình làm chủ khoảng trời đêm rộng lớn, mang theo chút ánh sáng tinh khiết chiếu rọi xuống chiếc xe màu đen đặc trưng của Hobart.

Hồi hộp, căng thẳng, khẩn trương, tất cả mọi thứ cảm xúc xa lạ này đang ăn mòn lý trí German, anh giống như đang đứng trên chảo lửa nóng, hai mắt nheo lại, đóng đinh trên xe của Hobart, bước chân mang theo tiếng động ma mị đến quỷ dị, cánh tay anh giơ ra, không hề lập tức mở cửa xe, đột nhiên, anh thu cánh tay về.

Chỉ đứng yên tại đó vài giây, anh vứt mạnh điếu thuốc còn le lói tàn lửa, German giống như hạ quyết tâm gì đó, cầm lấy nắm đấm cửa xe, mở mạnh ra.

Một loạt động tác, tiêu sái mà lưu loát, không một ai nhìn ra được sự khác thường ẩn giấu bên trong đó, nhưng ngay sau khi quan sát tình trạng bên trong, cả người anh, lập tức cứng đờ!

"Cô ấy sao rồi?!"

Bỗng nhiên xoay mạnh người, trực diện đi thẳng về phía Hobart đang theo đuôi mình phía sau mình, trầm giọng rống to.

"Cô ấy đâu? Sao lại không thấy!?"

Rõ ràng, trong xe chỉ có một đống dây thừng nằm hỗn độn bên ghế ngồi, còn người thì không thấy.

Dây thừng, giống như con rắn độc chui thẳng vào mắt anh, sau đó lần mò đến trái tim anh, không chút nhân từ hay thương lượng, cắn phập đến khi chảy cạn máu mới thôi, tâm can anh quặn lên từng cơn đau đớn, anh đau đến choáng váng đầu, anh không biết giờ phút này mình có bao nhiêu giận dữ, ý niệm muốn giết người gần như đang ở trong tầm tay.

"Không phải chứ? Không thấy? Không thể nào a!"

Giật mình há miệng thanh minh, Hobart dường như rất kinh ngạc với câu hỏi gắt gỏng của German, hắn lập tức chạy nhanh đến bên xe, nhoài đầu vào bên trong dò xét, sau khi xác nhận bên xe đúng là không có người, bầu không khí, lập tức biến đổi, tựa như hơi thở của tử thần đang cướp đoạt sinh mạng hắn, trái tim không ngừng run.

"Sao lại không thấy được!? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là nào cô ấy tự mình chạy trốn?!"

Hắn vô cùng ngạc nhiên với tình huống trước mắt, miệng không ngừng đặt câu hỏi nghi vấn, bèn xoay người hướng về phía German, ngón tay sờ sờ chóp mũi, bực bội đáp: "Lôi, trước khi đi lên gặp mày, tao đã có xác nhận qua một lần, rõ ràng cô ấy vẫn còn ở trên xe,... hự hự!"

Hai quả đấm một vào mặt, một vào bụng thật sự cắt ngang lời nói của Hobart, hắn đau đớn phát ra hai tiếng.

Một tay ôm bụng, một tay ôm mặt, Hobart tức giận rống lên: "Lôi, mày nổi điên cái gì thế hả? Cô ấy biến mất có liên quan gì tới tao..."

Thừa lúc Hobart đau đớn không kịp phòng bị, German lập tức cầm ngay cây mã tấu hắn vừa thả xuống, nhằm thẳng về phía Hobart mà đâm xuống, động tác nhanh như tia chớp khiến đối phương sợ hãi đến nhắm chặt mắt, hai tay làm tư thế phòng ngự.

Đương nhiên, German sẽ không thật sự đâm xuống, không phải là vì không dám, mà là vì không muốn món bảo bối mà anh nâng niu trong nhiều năm bị máu vấy bẩn.

"Đừng có ra vẻ với tao!"

Nắm chặt chuôi đao trong tay, chậm rãi di chuyển đặt trước cổ Hobart, German mang theo hơi thở của ma quỷ, khàn trầm lạnh giọng quát.

Đúng là cái tên cẩu tạp chủng hay tự cho mình là thông minh!

Bộ hắn cho rằng, lấy bộ dáng hùng hổ ấy ra oai với anh, ra vẻ giễu cợt nỗi lòng của anh, thì chính anh sẽ không nghi ngờ việc hắn đang chột dạ sao?

German chắc chắn một điều, ít nhất, thời điểm lúc Hobart xuống xe, Lạc Khuynh Thành không hề có ở trong xe, anh chỉ không ngờ tên này gan lớn cũng không kém. Rõ ràng không có ý định cứu người, thế nhưng lại có lá gan dám lừa gạt lấy đi bảo bối của anh? Quan trong là còn dám cả gan đứng trước mặt anh dùng kế giả ngu!?

"Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mày không hề cứu cô ấy?"

Đôi mắt xanh German vẫn lạnh lùng như sói. Gương mặt người đàn ông này tuy rằng vẫn bình thản nhưng hơi thở lẫn động tác kia vẫn lãnh đạm và tàn nhẫn như cũ.

"À, Lôi, tao là có lòng tốt, sao mày có thể hoài nghi tao như vậy,.. Sao... con mẹ nó mày điên rồi sao?!"

Gương mặt trở nên trắng bệch, hắn thực sự không lường trước được đối phương lại có thể ra tay ác độc đến mức này!

Trên thế giới chỉ có duy nhất tên ác ma biế.n thái này mới có đủ lá gan để tước đoạt đi thứ mà hắn trân trọng và nâng niu nhất!

Hự hự, mái tóc rám nắng yêu quý nhất của hắn, bảo bối mà hắn chăm sóc nuôi dưỡng mới đẹp được nhường này. Thế mà hắn dám cắt đi?

"Kể từ lúc mày có can đảm lừa gạt tao thì nên nghĩ đến hậu quả."

Nghiêng môi cười lạnh, anh lại lần nữa cất giọng nhẹ bẫng, nhưng lần này không hề có chút ôn hòa mà mang theo một sự hài lòng của việc đã thực hiện được âm mưu. Nụ cười này khiến người ta nhìn qua đủ thấy rợn tóc gáy, thâm trầm đến mức khiến người ta không cách nào dò biết được ý tứ trong đó: "Nói hay không?!"

"Buông tao ra, tao nói là được!"

Thừa dịp German cho hắn một con đường sống, Hobart vội vàng lui ra sau ba bước, trong miệng không ngừng chửi rủa.

"Né xa tao ra chút, thằng điên!"

Đệch! Không chỉ là thằng điên, mà là thằng biế.n thái! Rõ ràng hắn diễn tự nhiên đến thế, sao đối phương có thể phát hiện ra được? Quả nhiên, muốn giấu diếm hay lừa dối hắn cái gì, đúng là chuyện không thể! Thông minh đến trình độ này, không phải biế.n thái thì là cái gì?!

"Ba giây."

Đây là cơ hội cuối cùng anh nhân nhượng với đối phương, nếu Hobart không chịu mở miệng nói thật, cho dù là có chia cắt đầu hắn với cổ hắn, anh cũng không chút nhân từ!

Giận dữ trừng mắt nhìn German, Hobart biết bản thân tốt nhất không nên tiếp tục nói những lời vô nghĩa, bèn mở miệng kể hết cho anh toàn bộ sự tình.

Thật ra những lời anh kể với German ngay từ đầu đều là thật, nhưng kế hoạch giải thoát người không được thuận lợi như mong đợi, ngay thời điểm anh đang cố kéo dài cuộc nói chuyện nhằm cầm chân Lucy, tên lái xe mà hắn phân phó nhận lệnh của hắn, chở Lạc Khuynh Thành rời khỏi nhà hắn, nào ngờ, giữa đường tên lái xe bị cô tập kích phía sau, hôn mê bất tỉnh!?

Thật ra, ở thời điểm cô còn đang ở trong xe của Lucy tại nhà Hobart, Lạc Khuynh Thành đã tỉnh lại, thời điểm không có ai, cô cố gắng tự cởi trói, tuy tốn rất nhiều thời gian, nhưng vừa may vẫn kịp thời gian tên lái xe mà Hobart phân phó âm thầm tráo cô qua xe bọn hắn, cô làm bộ như mình vẫn đang hôn mê, tay vẫn bị trói để xem bọn họ sẽ định làm gì tiếp theo. Cảm giác được xe đang lăn bánh rời khỏi biệt thự của Hobart, không biết là Hobart ngu xuẩn, hay là tự tin quá mức, cô liền tìm thời cơ hoàn hảo, tìm được vật có lực sát thương cao, dùng lực xuống tay tập kích tên lái xe!

Cô phải cảm ơn Hobart mới phải, bởi vì đã chuẩn bị cho cô một món đồ rất hợp tay cô để thuận tiện hành động, Lạc Khuynh Thành nào ngờ rằng, đây là đồ mà buổi chiều Hobart vì muốn lấy lòng Lucy nên mới mua riêng, thứ thần thần bí bí đó, không có gì đặc biệt, chỉ là chiếc bình hoa cổ, đủ nặng để cho tên kia bất tỉnh.

Sau đó, cô nhanh chóng nhảy ra khỏi xe chạy thoát, về phần cô chạy đi đâu, Hobart không hề biết, thời điểm hắn tìm được chiếc xe, chỉ phát hiện ra tên lái xe còn trong tình trạng hôn mê, mặt mày đầy máu!

Hừ, cô bé này ra tay cũng hung ác không kém a.

Tìm không thấy Lạc Khuynh Thành, Hobart biết rõ, bằng lực lượng của German, nhiều nhất trong vài giây sẽ tra ra được ngọn ngành, cho nên chẳng thà tự mình nộp mạng đến cửa, tìm ra một cái chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo nhằm lấy lòng German một phen.

Nào ngờ, hắn quên mất German là người không dễ động vào, một màn kịch cỏn con thế này rất nhanh bị đối phương phát hiện, cuối cùng, mất cả chì lẫn chài.

Có một điều hắn không dám thừa nhận với German, là ngay từ đầu, hắn không hề có ý định muốn trả lại Lạc Khuynh Thành cho anh, nếu hắn biết được, liệu có... tiễn hắn xuống địa ngục không!?

"Lôi, tên lái xe có nói với Dora rằng tao muốn đưa cô ấy về bên cạnh mày, tao có ý tốt đến thế, nào ngờ cô ấy không nghe lời, vẫn chọn chạy trốn!"

Tay hơi sờ cằm, Hobart đánh chết không chừa, tiếp tục trợn mắt nói dối, lý do cũng đơn giản, Lạc Khuynh Thành đột nhiên giữa đường chạy thoát khiến hắn phải chịu trận nơi đây, đáng giận, phải trả thù, đồng thời, hắn cũng nên châm ngòi ly gián hai người này một chút, hắn đoán, với tính tình của con người kia, biết được người con gái mình sở hữu tìm mọi cách chạy trốn, nhất định sẽ không để cô sống yên ổn!

Một lời nói dối chỉ mang tính chất có lệ của Hobart lại dễ dàng đâm thẳng vào vị trí trí mạng của German!

Giỏi, giỏi lắm, con người đó, ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó cũng vẫn lựa chọn chạy trốn? Vậy anh còn thương tiếc cô cái gì nữa?!

Mị mắt nheo lại lóe lên một tia nguy hiểm, dưới ánh trắng, German bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ dị, lạnh lẽo không chút độ ấm, giống như đang cười nhạo vì sự mềm yếu của bản thân, từng vết thương trong tim anh bắt đầu loang lỗ... nhìn mà ghê người!

Thật khủ.ng bố!

Rùng mình một cái, mồ hôi lạnh hai bên vầng thái dương của Hobart bắt đầu chảy ra, hắn rất muốn nhân lúc này bỏ chạy, nào ngờ, đằng sau đó âm thanh truyền đến, là Gavin.

"Thượng tướng, tìm thấy được Dora tiểu thư rồi."