Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 5: Tàn nhẫn tù điệp 4:chú thỏ trắng phương đông





Bỗng thời khắc đó, hắn vươn tay nắm chặt cằm Lạc Khuynh Thành nhấc lên, để khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đối diện về phía hắn...



Từng giọt mưa vô tình rơi đồm độp trên mặt nàng, hàng mi cong dài khẽ động theo tiếng rơi tí tách của mưa, mái tóc dài đen mượt dính bết vào người nàng trông vô cùng chật vật, vài giọt nước đọng lại quanh khóe mắt chầm chậm trôi theo từng góc cạnh trên gương mặt.



Một gương mặt thuần khiết, một vẻ đẹp mang đậm chất phương Đông, làn da nàng trắng nõn, đến mức trở nên trắng bệch xanh xao khi gặp phải thời tiết lạnh, nhìn cô không khác gì búp bê được làm bằng sứ trưng bày trong lồng kính, yếu ớt, dễ vỡ.



Vậy mà không hiểu sao, người đàn ông đó đột nhiên lại cảm nhận được tại hàng mi dài như cánh bướm đang rủ xuống kia, ngoài có bọt nước bám vào, còn có giấu một vài giọt nước mắt ẩn nhẫn.




Vậy mà không hiểu sao, người đàn ông đó đưa mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi tái nhợt như cánh hoa huệ trắng, mất hết sắc thái, hắn như thấy được vài vết cắn răng do cố nén đau thương mà ra, rõ ràng cô gái này rất quật cường, lại bên trong đó còn có một sự đau đớn, lạc lõng vô hình hiện hữu...



Chỉ cần liếc mắt một cái, người đàn ông có thể nhìn thấu được hết con người cô, suy nghĩ của cô. Cô đang sợ hãi, lòng của cô giống như một con thuyền chênh vênh không tìm thấy được bến đỗ, bơ vơ không chốn dung thân. Nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh, kiên định của cô khi nhìn hắn, dường như không có một chút tình cảm.



Đôi mắt cô rất đẹp , vốn đôi mắt to tròn đen láy này nếu như tinh nghịch hơn một chút, ngây thơ hơn một chút, chắc chắn sẽ còn đẹp hơn so với đôi mắt buồn của cô. Là người đàn ông từng trải, hắn chưa bao giờ thấy qua một người con gái nào có đôi mắt đẹp thuần túy đến vậy, con ngươi dưới làn mưa phủ dày đặc, giống như viên ngọc châu đen ngâm mình trong dòng nước trong veo, tinh khiết mà trong suốt, không hề có một chút tỳ vết, chỉ có hàng lông mi gợn sóng chợt dao động, là kinh hoảng, hắn biết, không phải là vì sợ hắn, vậy đến cùng là cô đang sợ gì...



Tạm thời là bây giờ, nàng không sợ hãi với hắn, nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng một giây phút đứng trước mặt người đàn ông này đã hoàn toàn ảnh hưởng đến số mệnh của cô về sau, sợ hãi của cô đối với hắn rồi cũng xảy ra, ảnh hưởng của hắn đối với cuộc sống của cô về sau, cũng như sự tra tấn của hắn!



Một sự mâu thuẫn kết hợp tuyệt vời hiện ra trong đôi mắt to tròn đó, một con thỏ trắng nhỏ mảnh mai thuần khiết nhưng vẫn không từ bỏ sự quật cường!



Dưới màn mưa đêm, người đàn ông mạnh mẽ cường đại giống như một vị chiến binh huyền thoại thời trung cổ, đôi mắt như lưỡi hái Thần chết lóe lên một tia thương tiếc dễ dàng che giấu đi. Cô bé nhỏ chật vật nghèo túng nơi phương Đông này chỉ là một chú thỏ con vô hại, hắn đơn giản thô lỗ bỏ tay mình ra khỏi người cô...



Thoát khỏi móng vuốt của hắn, Lạc Khuynh Thành không hề tỏ bất cứ thái độ gì, lặng lẽ nâng bước đi về phía trước, không nói một chữ nào, chỉ như một cái khác không hồn ngã nghiêng lạc bước đi vào khoảng hư không nơi đất khách.




Cho tới bây giờ chưa có một người nào, đặc biệt là phụ nữ, đứng trước mặt hắn, có biểu tình không hề coi hắn ra gì như vậy!



Khóe môi cong lên một nụ cười đầy ma mị, người đàn ông giấu đi sự khác thường của bản thân dưới đáy lòng mình, xoay người, bước chân vững vàng tiến thẳng đến góc đỗ xe đang chờ mình.



Chỉ trong chớp mắt, thân hình rắn rỏi cao to của người đàn ông biến mất, tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ đột nhiên biến mất, giống như làn khói độc kéo đến khiến cho tâm trí người ta sinh ra một cảm giác tiếc nuối...



Và nơi góc ngã tư đường một lần nữa trở về sự yên tĩnh vốn có của nó, không có một bóng người, giống như cuộc gặp gỡ vội vã bất ngờ vừa rồi chỉ như một giấc mộng phù hoa.



Hắn và cô, rõ ràng là hai người xa lạ, thế nhưng ngay thời điểm đó bánh xe vận mệnh đã khởi động, chầm chậm quay, vốn đường đi của hai người bọn họ chỉ như hai đường thẳng song song không có điểm giao, cứ như vậy cả hai đều không biết...cứ mãi đâm đầu đi thẳng đến nơi vực sâu.



Ngay tại con ngõ nhỏ, dưới làn mưa lạnh lẽo trong đêm tối bủa vây, ước hẹn của bọn họ chính thức được kí kết, dây dưa không ngừng...



Bánh xe quay đều trên con đường đầy trơn trượt, vừa mới đi lại vài giây, người đàn ông vẫn giữ thái độ trầm mặc đột nhiên mở miệng.




"Dừng."



Trong bóng đêm, không một ai hoàn toàn nhìn thấy biểu tình trên mặt người đàn ông đó, chỉ có thể nghe được âm thanh lạnh lùng thản nhiên mở miệng ra lệnh, giọng điệu uy nghiêm khiến người nghe không thể kháng cự, phảng phất đâu đó một loại hơi thở vương giả trời sinh, một chữ cất lên , uy lực vô cùng vô tận.



"Trưởng quan, ngài có..."



Khẽ nâng tay, ngăn câu hỏi của tên lái xe, người đàn ông mãi đưa ánh mắt không chút cảm tình nhìn bên ngoài cửa sổ, đáy mắt lạnh lẽo sắc bén như sấm chớp rạch ngang màn đêm để được nhìn thấy chú thỏ con đó...



Lúc này, cô không còn lẻ loi một mình nữa, ngay một con phố lớn khác, có một người đang gấp gáp chạy về phía cô.



"Khuynh Thành, Khuynh Thành, em chạy đến đây làm gì hả?"