Mấy ngày hôm sau, Lục Doãn Chương chống cằm nhìn Đông Cường lén la lén lút ngó ra ngoài, sau đó dường như không có chuyện gì xảy ra lại tiếp tục quay đầu nghe giảng.
Lục Doãn Chương tò mò đến mức không nhịn được thỉnh thoảng cũng đưa mắt nhìn ra ngoài quan sát. Ngung Tịch ở bên cạnh từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng chăm chỉ viết chữ nhưng ai biết sự chú ý của hắn chưa lúc nào rời khỏi người Lục Doãn Chương. Hắn ngấm ngầm liếc nhìn Lục Doãn Chương, thu hết những biểu cảm của cậu vào trong mắt.
Rốt cuộc thứ gì có thể khiến Lục Doãn Chương hiếu kỳ đến thế?
Đáp án rất nhanh được tìm thấy.
Giờ ra chơi, Đông Cường bình thường sẽ rủ Lục Doãn Chương cùng chơi mô tô nhỏ lại chạy băng ra ngoài.
Lục Doãn Chương đương nhiên không thể dễ dàng buông tha, cậu bật dậy từ trên ghế ngồi, nắm lấy bàn tay của Ngung Tịch, kéo hắn đứng lên, hồ hởi nói:
"Nhanh nhanh! Chúng ta sắp biết được bí mật lớn rồi!"
Sự chú ý của Lục Doãn Chương không nằm ở hắn khiến hắn rất không vừa lòng. Đồ vật mà Đông Cường giấu giếm kia thú vị hơn ở bên hắn?
Lục Doãn Chương bất ngờ đến bất động, cậu không nghĩ đến có một ngày chính mình bị tiểu bảo bối răn dạy. Mà điều hắn nói quả thực rất đúng... Tò mò bí mật của người khác là không tốt, có ý định đem bí mật đó đe dọa người khác thì càng không tốt...
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, không thấy Đông Cường ở đâu nữa, lúc này Lục Doãn Chương mới cười hề hề nhìn sang Ngung Tịch trước mặt đang giữ chặt lấy tay không có ý muốn buông ra. Cậu cố rặn ra biểu tình tự nhiên nhất, giấu đi nuối tiếc trong lòng.
"Tiểu Tịch nói rất đúng. Tớ không đi nữa."
Lục Doãn Chương bắt đầu thấy hối hận vì đã lựa chọn hình tượng người bạn mẫu mực với Ngung Tịch. Cậu thật ra không quá hoàn hảo như thế đâu!!
"Thôi, cậu cứ đi đi."
Đứa trẻ nhạy cảm như hắn lẽ nào lại không nhận ra biểu tình gượng ép trên khuôn mặt của Lục Doãn Chương. Đạt được mục đích nhưng lại chẳng thấy vui vẻ là bao. Thà để Lục Doãn Chương thỏa thích vui đùa ngoài kia rồi sẽ quay về bên hắn.
Bây giờ sẽ quay về, còn sau này, Lục Doãn Chương vẫn sẽ tiếp tục như vậy chứ?
Lục Doãn Chương cảm thấy nếu hiện tại mình vì niềm vui nhất thời mà rời đi, tiểu bảo bối sẽ giận cậu hết quãng đời này mất.
"Không đi, không đi nữa đâu! Đọc sách với Ngung Tịch là vui nhất!"
Trong mắt Lục Doãn Chương, Ngung Tịch vẫn chỉ là nhóc con với trái tim thủy tinh đã có những vết xước khó lành. Việc cậu tình nguyện làm bạn với hắn, kiên nhẫn lắng nghe hắn, chỉ sợ không hiểu hắn, tất cả không phải là để cho hắn sống vui vẻ hơn sao?
Những trận bạo lực, những lời nói sỉ nhục ở kiếp trước, Lục Doãn Chương vĩnh viễn không bao giờ muốn Ngung Tịch nhớ lại. Cậu nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra một lần nào.
Cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ sẽ bảo vệ hắn, đứng ra che chở cho hắn, nhưng cuối cùng lại hèn nhát chẳng dám làm. Cậu lúc nào cũng chỉ lén lén giúp đỡ hắn, cho rằng nếu làm như vậy bản thân sẽ không vướng phải rắc rối, mà Ngung Tịch sẽ cảm thấy thoải mái.
Kết cục hắn vẫn tự tử.
Chắc hẳn trong giây phút nào đó Ngung Tịch đã nghĩ thứ tình cảm thương hại của cậu thật rẻ mạt.
Không cứu được Ngung Tịch ở đời này, vậy sống lại cũng biến thành vô nghĩa.
Không đợi Lục Doãn Chương phản ứng, Ngung Tịch đã tự động buông tay cậu ra, ngồi vào chỗ, lật quyển sách vừa nãy hắn đang đọc dở.
Lục Doãn Chương hơi lo lắng, cậu lại ngồi xuống, dịch ghế lại gần hắn, như thường lệ dính sát vào người hắn lấy lòng.
"Tớ cũng muốn đọc."
Hắn một ánh mắt cũng không cho cậu, nhưng tay vẫn di chuyển quyển sách sang phía cậu, lật lại trang đầu tiên.
Lục Doãn Chương để ý được hành động này của hắn, bật cười vui vẻ. Cậu biết mà, cho dù có giận cậu thì vẫn sẽ quan tâm nhường nhịn cậu. Ngung Tịch không xấu tính, hắn chỉ đơn giản như những đứa trẻ khác có lòng ích kỷ cùng độc chiếm với người nó thích chơi cùng, người duy nhất yêu thương nó hơn tất cả.
Người lớn hẳn là sẽ thấy nó thật phiền phức, nhưng Lục Doãn Chương cảm thấy Ngung Tịch rất đáng yêu...
Hắn hệt như mèo con ngoài mặt tỏ vẻ ghét bỏ chủ nhân, trong lòng lại mong chờ chủ nhân chơi đùa với nó.
Ngung Tịch có ý tốt với cậu, cố gắng dẹp bỏ sự nhỏ nhen của bản thân để cho cậu đi, Lục Doãn Chương hiểu ra được vấn đề đang rất hâm mộ Ngung Tịch.
Thấy Lục Doãn Chương không chú tâm đọc sách, ngược lại hai mắt lấp lánh nhìn hắn, cười ngốc lộ ra hàm răng trắng sữa, trong lòng Ngung Tịch đã vơi đi nỗi buồn lẫn tức giận.
Tâm tình hắn đang rất tốt, cực kì tốt.
Lục Doãn Chương mỗi ngày đều để dành cho hắn hai viên kẹo sữa, còn cậu chỉ ăn một viên. Lục Doãn Chương thấy hắn không ăn được hành lá và thịt mỡ đã gắp ra cho Đông Cường. Lục Doãn Chương chưa từng phớt lờ cảm xúc của hắn. Lúc nào cũng cười nói vui vẻ dỗ dành hắn.
Không khó khăn để nhìn ra Lục Doãn Chương chẳng hề hứng thú với đọc sách, thế mà cậu vẫn kiên trì ngồi đọc hết từng cuốn với hắn, chỉ ở riêng với hắn Lục Doãn Chương mới có thể nghiêm túc học tập, chỉ ở riêng với hắn Lục Doãn Chương mới làm nũng. Lục Doãn Chương cho hắn cảm giác rằng hắn là người đặc biệt nhất đối với cậu.
Thật thích, hắn muốn Lục Doãn Chương mãi mãi chỉ để ý đến mình như bây giờ.
Trong mắt hắn chỉ có Lục Doãn Chương, hi vọng Lục Doãn Chương cũng giống như hắn.
Hắn tự biết bản thân hay giận hờn vô cớ, tích cách tăm tối. Nhưng dường như, hình ảnh hắn trong tâm can, trong suy nghĩ của Lục Doãn Chương rất tốt đẹp. Đến nỗi hắn cũng đã từng hoài nghi lí do vì sao Lục Doãn Chương có thể vô điều kiện đối tốt với hắn.
Lục Doãn Chương không chối bỏ hay giận ngược lại hắn, cậu bao dung hắn vô độ.
Những dòng chữ trên sách đã không thể lọt vào mắt hắn.
Bởi vì trong đôi mắt xanh thăm thẳm đang dần sáng lên chỉ chứa đựng hình bóng Lục Doãn Chương.
Lục Doãn Chương xuất hiện trong cuộc đời hắn tựa như làn gió mát mùa hè, như ánh nắng sưởi ấm hắn những ngày đông giá lạnh.
Lần đầu tiên Ngung Tịch có xúc động muốn độc chiếm người này cho riêng mình, muốn bảo vệ người này cho đến chết.
Sự dung túng của Lục Doãn Chương và toàn bộ con người cậu, cái gì hắn cũng muốn có được, chỉ mình hắn mà thôi.
...
Tan học là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày. Lưu Tuệ Tâm rất nhanh đã đến đón Lục Doãn Chương. Không cần chờ cô giáo gọi ra, Lục Doãn Chương chạy đến chỗ mẹ.
Ngung Tịch ngồi ở dãy bàn cuối lớp lặng lẽ nhìn hai người, hắn không dám nhìn lâu, tự giác đeo túi nhỏ màu vàng của mình, đứng lên ra về.
Hai mẹ con đứng ở sân trường thì thầm to nhỏ rất lâu, Lục Doãn Chương được Lưu Tuệ Tâm bế lên, cậu ôm lấy cổ mẹ, cười rạng rỡ.
Ngung Tịch từ xa thấy được nụ cười của cậu đã ngẩn ngơ mấy phút, không muốn đi về. Về rồi, sẽ không được thấy Lục Doãn Chương nữa, không ai nói chuyện hay cười với hắn, càng không có ai dỗ dành hắn.
Lục Doãn Chương vẫn không thể ngừng tò mò về bí mật của Đông Cường, vừa nãy thấy nó lại lén chạy ra sau dãy nhà, tay còn cầm theo xúc xích lúc trưa.
Cậu nói với mẹ rằng mình muốn chơi cầu trượt một lúc, Lưu Tuệ Tâm liền đồng ý để cậu chơi đùa thêm một lúc. Nhân lúc mẹ không để ý, Lục Doãn Chương lẻn ra sau trường, dáng người Đông Cường to béo mập mạp đang ngồi trước gốc cây to hiện ra trước mắt.
Lục Doãn Chương thả nhẹ bước chân tiến đến, ngẩng đầu dòm xem thứ Đông Cường đang giấu là gì.
"Là mèo con!"
Tiếng nói bất ngờ của Lục Doãn Chương làm Đông Cường giật nảy mình, nó suýt chút nữa đánh rơi xúc xích ở trong tay.
"Cậu làm tớ giật cả mình!"
Con mèo màu trắng thấy người lạ co rụt người trong hộp giấy, kêu meo meo mấy tiếng.
Đông Cường nhẹ nhàng bế nó trên tay đưa cho Lục Doãn Chương.
"Doãn Chương nuôi nó đi, nhà tớ không cho nuôi mèo."
Lục Doãn Chương ôm lấy mèo vào lòng, vừa nghịch tai nó, vừa nói:
"Không được đâu. Mẹ tớ đi làm, tớ đi học, không ai trông coi nó cả."
Lục Doãn Chương nhìn con mèo bụ bẫm nằm trong lồng ngực của mình, tròn xoe như một quả bóng nhỏ. Đôi mắt nó khẽ híp, đúng là cực kỳ đáng yêu. Cậu gãi gãi cằm của nó, thấy nó ngẩng đầu khò khè thỏa mãn.
"Hay chúng ta báo với cô giáo, nhờ cô tìm người nhận nuôi."
Đôi mắt Đông Cường sáng lên, nó thấy ý kiến của Lục Doãn Chương rất tốt. Tuy rằng nó muốn nuôi mèo con, nhưng mẹ nó mà biết được sẽ đánh nó một trận no đòn.
"Chương Chương?"
Giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng, Lục Doãn Chương vô thức dúi con mèo cho Đông Cường, sau đó xoay người cười gượng:
"Tiểu Tịch chưa về à?"
Lục Doãn Chương có chút căng thẳng, cậu thấy mình hệt như đứa nhỏ bị phụ huynh bắt tại trận khi đang làm việc xấu. Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Lục Doãn Chương càng khiến cậu mất tự nhiên.
Ngung Tịch chớp mắt, hắn thấy được con mèo trắng muốt cùng hành động vội vã của Lục Doãn Chương. Sợ hắn phát hiện ra nó đến thế cơ à?
Nhất thời, hắn chẳng muốn nói gì với Lục Doãn Chương nữa, gật đầu cho qua chuyện.
Lục Doãn Chương vội giãi bày:
"Không phải tớ cố tình tìm hiểu bí mật của Đông Cường đâu. Cậu đừng hiểu lầm."
Lục Doãn Chương không biết phải giải thích thế nào để che giấu lỗi lầm của mình. Cậu huých Đông Cường ở bên cạnh một cái, muốn nhờ hắn nói hộ:
"Tớ tình cờ ra đây thì thấy Đông Cường đang cho mèo con ăn, cậu ấy và tớ còn đang tìm người nuôi mèo con nữa."
Đông Cường nhận được tín hiệu kì lạ của Lục Doãn Chương, gật đầu mấy cái, phụ họa:
"Đúng, đúng... Cậu có muốn nuôi mèo con không?"
Câu trả lời mà nó muốn không phải là đồng ý mà là ánh mắt ghét bỏ của Ngung Tịch. Đôi mắt xanh dương diễm lệ trầm xuống, ánh nhìn của hắn dần chuyển xuống con vật đang nằm trên tay của Đông Cường, lộ ra sự ghen ghét.
Chỉ vì con mèo xấu xí đó mà Lục Doãn Chương dám nói dối hắn.
"Không."
Lục Doãn Chương nghĩ rằng lời biện hộ của mình đâu có gì đáng nghi, cậu cũng cảm thấy bản thân không làm sai chuyện gì cả. Cậu khó hiểu nhìn sắc mặt vô cảm của hắn, cảm nhận được tâm trạng của hắn xấu đi, cũng không muốn đứng ở đây quá lâu nữa.
"Đông Cường, cậu đem con mèo cho cô đi. Tớ với Ngung Tịch về trước đây! Mai gặp lại!"
Nói xong liền chạy về phía Ngung Tịch, phân vân không biết có nên nắm tay hắn như thường lệ không. Không cẩn thận chọc vào ổ kiến lửa này sẽ phải trả giá lớn.
Ngay lúc Lục Doãn Chương dè dặt định đưa tay nắm lấy, Ngung Tịch đã xoay người bỏ đi.
Lục Doãn Chương ngày ngày cố gắng làm cho hắn vui đã bị hắn giận hờn lần thứ hai trong ngày bĩu môi theo sau lưng hắn.
Ngung Tịch đời trước chưa từng hở chút là giận dỗi cậu như thế này. Khi nghe mấy câu chuyện nhảm nhí của cậu thỉnh thoảng sẽ đáp lại hoặc mỉm cười. Lục Doãn Chương thích nhất là được thấy đôi mắt xanh sáng ngời kia đong đầy ý cười.
Bạn nhỏ Ngung Tịch này rất thích giận người khác, lại dễ bị tổn thương. Ngoài mặt tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng đã nổi lên ngàn con sóng lớn.
Hình bóng Ngung Tịch mười bảy tuổi tràn ngập khí chất thâm trầm ủ dột, hệt như không khí ảm đạm những ngày mưa. Một Ngung Tịch bừng sáng với nụ cười tươi cùng ánh mắt lấp lánh dịu dàng nhìn người khác chỉ dành riêng cho Lục Doãn Chương.
Cả hai khía cạnh của Ngung Tịch đều bủa vây tâm trí của Lục Doãn Chương. Hình thành cái bóng lớn dính lấy cậu không buông.
Ngung Tịch ở đời này vẫn có sự ngây thơ hồn nhiên đặc biệt của trẻ con, đương nhiên tích cách âm u kia của hắn cũng chiếm phần lớn. Nhất là cái tính khó gần hở chút là hờn giận này.
Lục Doãn Chương cảm thấy khả năng dỗ trẻ nhỏ và tính kiên nhẫn của mình đã đạt đến một tầm cao mới. Ngung Tịch mẫn cảm với lời nói và hành động của người khác vô cùng, chỉ cần một điều gì khiến hắn nghi ngờ hay khơi mào sự lo sợ, cơ thể và tâm hồn hắn lập tức khép lại, chống cự người kia tiếp tục bước vào.
Càng nghĩ ngợi, Lục Doãn Chương càng thấy thương hắn. Chẳng có một đứa nhỏ năm tuổi nào lại hiểu chuyện đến thế, nhạy cảm đến thế.
Vết thương lòng thường rất khó để chữa lành. Ở độ tuổi nhỏ như vậy, Ngung Tịch đã dần đánh mất đi niềm vui và lòng tin tưởng người khác. Bởi vì đã trải qua rất nhiều lần bị lừa dối, bị bạo lực, hắn rất khó để đặt niềm tin vào ai.
Lần này cậu còn "không thành thật" như thế. Liệu Ngung Tịch có tuyệt giao với cậu không?
Lục Doãn Chương muốn cứu vớt tình thế nguy cấp này, định bụng dũng cảm tấn công dồn dập từ phía sau thì Ngung Tịch dường như biết trước cậu sẽ làm gì mà chạy đi mất, còn không ngoảnh đầu nhìn cậu một lần.
Lục Doãn Chương:...
Lưu Tuệ Tâm ngồi ở ghế đá dưới tán cây thấy con trai và bạn thân của nó mỗi đứa một đường, mặt mày buồn thỉu đến chỗ cô.
Lưu Tuệ Tâm lo lắng xoa xoa nắn nắn khuôn mặt xệ xuống vì buồn của con trai, hỏi:
"Bảo bối của mẹ sao thế này? Con với Ngung Tịch cãi nhau rồi?"
Cô nín cười nhìn biểu cảm nhăn tít mặt của con trai, thầm nghĩ đúng là trẻ con.
Lục Doãn Chương thấy mẹ con cười mình được, cậu vò đầu bứt tóc, gào lên rồi chạy về phía trước:
"Aaa! Con không hiểu gì hết!"
Lưu Tuệ Tâm cầm theo túi vàng đồng phục của cậu bước nhanh theo, cười đến độ đau cả bụng.