Sự Ép Buộc Hèn Mọn

Chương 8



Tất cả âm thanh bên tai trong nháy mắt biến mất, hình như thế giới trong một khắc đã trở nên thật yên tĩnh.

Ngung Tịch có chút loạng choạng không vững, có lẽ là vì cái ôm quá mức mãnh liệt của Lục Doãn Chương, cũng có lẽ là vì lời nói vừa rồi của cậu tạo ra vô số những cơn sóng thần mạnh mẽ đánh vào tâm can của hắn.

Người hắn sợ sẽ bỏ rơi mình lại có cùng nỗi sợ với hắn.

Hóa ra, Lục Doãn Chương cũng sợ hắn bỏ rơi cậu.

Không sống được?

Người lẽ ra phải nói câu đó là hắn, người trải qua thứ cảm xúc sợ hãi kinh khủng đó phải là hắn. Trong mối quan hệ tình bạn mỏng như dây tơ này, hắn luôn tưởng rằng bản thân có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

Hắn vẫn luôn lo sợ, luôn thử thách giới hạn của Lục Doãn Chương. Trong lòng vừa đắc ý cho rằng cậu sẽ tức giận vùng vằng với hắn, như những người khác ở phe đối địch ghét bỏ hắn, cười nhạo hắn hoặc coi hắn không tồn tại trên cõi đời này.

Nhưng mỗi lần như thế, Lục Doãn Chương lại cho hắn những bất ngờ.

Vẻ mặt lo lắng, bồn chồn khi thấy hắn buồn, hoảng sợ khi bị hắn lạnh nhạt, dùng mọi cách dỗ cho hắn vui vẻ. Rõ ràng cậu không sai, nhưng lại luôn nói xin lỗi với hắn. Tình cảm mà Lục Doãn Chương dành cho hắn lớn lao hơn tất cả những người mang danh "thân thích" của hắn.

Bọn họ hệt như đỉa hút máu, mà hắn lại mang trong mình dòng máu dơ bẩn đó. Sự thật không cách nào chối bỏ đó đeo bám hắn, gia cảnh bần hàn khiến những ánh mắt của người khác khi nhìn hắn đều là sự thương hại hoặc khinh miệt.

Đêm đen tĩnh lặng, hắn thường trốn trong chăn, vừa khóc vừa tự hỏi bản thân, rốt cuộc hắn đã làm gì nên tội mới bị trừng phạt như thế. Hắn chỉ muốn làm một đứa trẻ bình thường, được sống một cuộc sống bình thường. Nếu mẹ hắn cũng yêu thương hắn như mẹ của những người khác, hắn sẽ không bị tổn thương đến tan vỡ tâm hồn.

Tiếng khóc của hắn không ai nghe được. Đó là tiếng nghẹn uất cất giấu trong lòng, là khi nước mắt chảy ngược vào tim, mọi cảm xúc dồn nén không có cách nào thoát ra ngoài, căn hầm của hắn gần như muốn nứt ra.

Người khác dễ dàng có được cuộc sống mà hắn mong muốn càng làm hắn thấy khó hiểu... Và không cam lòng.

Hắn có nỗ lực thế nào, cuối cùng cũng đều đổ sông đổ bể.



Hơn năm năm, đó là quãng thời gian không dài, hắn mới sống được năm năm... Thế mà hắn đã thấy nó vô nghĩa, hắn thấy bầu trời của mình quá tăm tối, xung quanh là âm thanh chì chiết, lăng mạ, trên mặt đất là sỏi đá, là mảnh vỡ sắc bén cứa vào chân hắn khiến từng bước đi trở nên nặng nhọc.

Không biết bao giờ những đau khổ này mới kết thúc?

Không biết bao giờ những âm thanh hỗn tạp này mới dừng lại?

Không biết bao giờ mới có người thắp sáng cho bầu trời của hắn?

Không biết bao giờ mới có người tình nguyện đi cùng hắn trên con đường này?

Không biết đến bao giờ... Hắn mới có được hạnh phúc?

Là ước mong của hắn quá xa vời và vĩ đại chăng?

Da đầu của Ngung Tịch tê rần, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã do dự. Lục Doãn Chương giống như một ngọn lửa rực rỡ không biết điều cứ tiến đến bên hắn, làm hắn giữ cũng không được mà bỏ cũng không xong.

Hắn không dám chắc mình có thể không hủy hoại cậu, cũng không dám chắc mình có thể đem lại vui vẻ cho cậu.

Những thứ Lục Doãn Chương cho hắn là vô giá. Hắn không biết mình phải trả cậu bằng gì? Hắn chưa từng có bạn, hắn không biết giữa bạn bè với nhau phải như thế nào.

Nhưng hắn đã hiểu ra một điều, tình cảm chân thành của Lục Doãn Chương chỉ có thể trả lại bằng tình cảm chân thành của bản thân.

Ngung Tịch dang tay ôm lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy vì khóc của Lục Doãn Chương, ghì cậu vào lòng.

"Tớ không bỏ rơi cậu, Chương Chương cũng không được bỏ rơi tớ. Hiểu không?"

Lục Doãn Chương tình nguyện làm ánh sáng của hắn, làm người bạn đồng hành của hắn, vậy không thể đổi ý.

Lời nói tràn ngập tính xâm lược qua giọng nói non nớt của Ngung Tịch lại biến thành dáng vẻ làm nũng đáng yêu khiến Lục Doãn Chương tan chảy. Cậu day day mặt mũi vào vai áo của hắn, cười đến nước mắt cũng rơi ra, nói "đương nhiên là hiểu", còn không quên lau mũi vào áo hắn.

Ngung Tịch không ghét bỏ cậu, hắn đang muốn thoát khỏi cái ôm của Lục Doãn Chương để lau nước mũi cho cậu thì bị Lục Doãn Chương ôm càng chặt. Cậu ngập ngừng lên tiếng:

"Đi, đi đâu?"

Ngung Tịch bất đắc dĩ vuốt ve trấn an cậu, khẽ nói:

"Tớ không đi đâu cả, Chương Chương quay ra đây, tớ lau mặt cho cậu."

Dứt lời liền thò tay vào túi quần của Lục Doãn Chương lấy khăn tay, theo thói quen phục vụ cậu. Mặt mũi của Lục Doãn Chương đều đã đỏ ửng lên, khóe mắt vẫn còn lấp lánh ánh nước, ngoan ngoãn nhìn hắn hệt như động vật nhỏ.

Cậu giống như đang lấy lòng hắn, nở một nụ cười thật tươi nói cảm ơn hắn. Trong mắt của Ngung Tịch, cả người Lục Doãn Chương như đang phát ra hào quang ấm áp chậm rãi bao quanh lấy hắn.

"Súc sinh! Mày còn đứng đấy?"



Ngung Tịch ngoảnh đầu nhìn mẹ hắn đang nhặt quần áo bị ném ở dưới đất, người ở xung quanh đã vơi đi rất nhiều, chỉ còn bà chủ nhà và mấy người vẫn đang đứng bên cạnh xỉa xói. Khung cảnh hỗn loạn cùng ánh mắt căm hận của mẹ khiến Ngung Tịch chợt thoát khỏi mộng tưởng.

Hắn hít một hơi thật sâu, quay người nói với Lục Doãn Chương.

"Chương Chương về nhà đi."

Xin cậu đấy...

Lục Doãn Chương cảm thấy mũi mình cay cay, hốc mắt lại bắt đầu ươn ướt, cậu có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn, rất nhiều lời muốn an ủi hắn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói:

"Tiểu Tịch... Ngày mai gặp lại."

Dẫu cả hai đều biết rằng, sẽ chẳng có ngày mai nào cả.

Lục Doãn Chương vẫn cố chấp nhìn hắn đăm đăm, hai tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang run lên vì đau của hắn, sụt sịt chờ đợi hắn đáp lời.

Trái tim Ngung Tịch đập liên hồi, hắn mím môi, nói ra lời hứa vĩnh viễn không thể thực hiện được:

"Ừ... Mai gặp lại."

Lục Doãn Chương sợ mẹ hắn lại phát điên mắng chửi hắn, cậu vội vàng ôm hắn lần cuối, dùng lực rất nhẹ vì sợ chạm phải vết thương của hắn. Trước khi nước mắt rơi xuống một lần nữa, trước khi cậu hối hận, Lục Doãn Chương đã chạy thật nhanh ra khỏi ngõ.

Hơi ấm đột nhiên biến mất khiến Ngung Tịch bừng tỉnh, hắn đau khổ nhìn cậu đi mất, đau khổ quay trở về với hiện thực.

Lần này có phải trải qua bất cứ điều gì, hắn cũng phải sống sót. Bởi vì hắn muốn gặp lại Lục Doãn Chương.

Bàn tay Ngung Tịch vô thức siết chặt lại, kiềm chế cơn run vì đau. Hắn chậm rãi bước vào trong nhà, thu dọn đồ đạc của chính mình. Hắn mở ngăn kéo tủ cũ kĩ, lấy chai nhựa đựng những viên kẹo Lục Doãn Chương cho hắn.

Bên ngoài bỗng bị mây đen từ đâu kéo tới che khuất, ánh nắng dần biến mất. Mịt mù, tăm tối, giống như tương lai của hắn.

Ngung Tịch híp mắt, nén nỗi bi thương ở trong lòng.

Lục Doãn Chương đi mất, ánh sáng của hắn cũng biến mất. Nhưng hắn không muốn sống trong bóng tối nữa, hắn khao khát ánh sáng của Lục Doãn Chương, khao khát được Lục Doãn Chương yêu thương.

Trong đầu Ngung Tịch lúc này chỉ còn một suy nghĩ, hắn phải sống sót. Nếu không thể vượt qua được những khổ cực này, sẽ không thể gặp lại Lục Doãn Chương.

Ngung Tịch bước ra ngoài, mẹ hắn đã như oan hồn vất vưởng đứng đợi hắn, liếc thấy hắn liền cất bước rời đi.

Đầu tóc bà rối bời, khắp người là những vết bầm tím, dáng vẻ suy sụp vô cùng. Ngung Tịch theo sau cũng không khá hơn là bao. Hai người đi mãi, đi mãi, không biết sẽ đi đâu về đâu, nơi nào sẽ là chốn dừng chân của bọn họ, nơi nào sẽ chứa chấp bọn họ...

Ngung Tịch không biết được, đây sẽ là bước ngoặt đầu đời của hắn. Sau cơn mưa, trời lại sáng. Con thuyền lênh đênh giữa bão lũ cuối cùng cũng gặp được bờ.



...

Sau khi Ngung Tịch biến mất được một tuần, Lục Doãn Chương đã hiểu, Ngung Tịch sẽ chẳng thể quay lại đây gặp cậu nữa. Lời hứa kia chẳng biết khi nào có thể thực hiện được.

Kiếp trước hắn cũng phải chịu đựng những thứ khủng khiếp như thế, cậu rõ ràng đã ở ngay gần đó, nhưng lại không giúp được gì.

Lục Doãn Chương đã day dứt suốt một khoảng thời gian dài đằng đẵng. Lưu Tuệ Tâm thấy cậu không cười không nói, mất đi vẻ hoạt bát thường ngày lo lắng hỏi chuyện, Lục Doãn Chương nhất định không mở miệng.

Cậu hay ngồi thẩn thơ trong lớp học, lặng lẽ nhìn ghế trống bên cạnh, hiếm khi không còn ngủ gật trong lớp.

Lục Doãn Chương không ngủ được, vì không còn người ấy trông chừng cho cậu nữa, không còn người nào quạt cho cậu, cùng cậu nói chuyện nữa.

Đông Cường nhiều lần ngỏ ý rủ cậu đi chơi, Lục Doãn Chương cũng đều từ chối, không có người ấy, thế gian chẳng còn gì thú vị.

Có một đêm mưa bão, Lục Doãn Chương giật mình tỉnh dậy vì tiếng sấm chớp đùng đùng, cậu trốn ở trong chăn, khóc không ra tiếng.

Cậu nhớ Ngung Tịch, cậu muốn được hắn ôm vào lòng dỗ ngủ... Cậu muốn từng kí ức của hắn đều có hình ảnh của cậu, đều thật vui vẻ... Còn rất nhiều thứ cậu muốn làm với hắn.

Lục Doãn Chương không muốn chờ đợi, cậu ghét phải chờ đợi, cũng sợ phải chờ đợi.

Lưu Tuệ Tâm bật đèn trong phòng của cậu, cô biết con trai sợ nhất là sấm sét, quả nhiên thấy cậu đang nằm trong chăn, che kín người. Đến khi lại gận, cô mới phát hiện Lục Doãn Chương ôm một quyển sách, nước mắt thấm ướt cả gối, mơ mơ màng màng.

Cậu ghét sách, nhưng lại tình nguyện giữ quyển sách hắn đọc dở. Bởi vì đây là thứ duy nhất Ngung Tịch để lại cho cậu.

Cậu đã cùng hắn đọc qua rất nhiều quyển, nhưng chưa lần nào cậu nghiêm túc đọc hết cả. Rốt cuộc cũng có ngày không còn ai giục cậu học bài, giục cậu tập trung đọc sách, che giấu những lần ngủ gật, lén lút làm bài giúp cậu...

Không còn Ngung Tịch ở bên, Lục Doãn Chương giống như đã mất đi một nửa sinh mệnh.