Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim)

Chương 305: Chúng ta từng có tình cũ sao?



Tô Trạm ngẩn người, đây là giả vờ mà đi bệnh viện thì chẳng phải là sẽ bị lộ sao?

Huống hồ giờ Tần Nhã đang có thái độ nghi ngờ với anh.

Tô Trạm trước sau đều không có đường lui.

Bà cụ đột nhiên đau đầu dữ dội, cơ thể bắt đầu co giật.

Tô Trạm tưởng rằng bà đang giả bệnh, trong lòng không lo lắng, tiếp tục nghĩ cách giữ Tần Nhã lại: “Anh đưa bà đi bệnh viện thì em sẽ tin đúng không?”

Tần Nhã: “……”

Cô hoàn toàn không có gì để nói.

Bà cụ co giật ngày càng nghiêm trọng, thậm chí không thể nói chuyện, hơi thở trở nên gấp gáp, tình trạng méo miệng xuất hiện, lời nói đứt đoạn: “Tô, Tô Trạm…”

Tần Nhã thấy bất thường: “Mau đưa bà đi bệnh viện, em thấy bà có gì không đúng.”

Lúc này Tô Trạm mới nhận ra cơ thể bà không ngừng co giật, thần kinh căng thẳng, ôm bà lên đi ra ngoài.

“Còn chưa mặc đồ.” Bộ đồ ngủ mỏng đơn giản trên người bà cụ, bên ngoài lạnh, trong lo lắng, cô thả rương hành lý trên tay, chạy vào phòng bà cụ lấy chiếc áo khoác lông chồn, chạy theo Tô Trạm ra ngoài.

Tô Trạm đặt bà ở ghế sau, Tần Nhã đắp áo lên người cho bà: “Anh lái xe đi, em ở đây trông bà.”

Tô Trạm nhìn Tần Nhã, trong lòng cảm động: “Tần Nhã, anh…”

“Lái xe trước đã.” Tần Nhã thấp giọng nói, cô thấy tình hình của bà rất không ổn, bắt đầu sùi bọt mép.

Tô Trạm cũng hơi hoảng loạn, đây rõ ràng không phải giả vờ, anh nhanh chóng khởi động xe hướng về phía bệnh viện.

Tần Nhã ngòi sau ôm bà cụ ý thức đã trở nên mơ hồ, cô gọi thế nào cũng không có phản ứng.

Tô Trạm lo lắng, vượt một lúc mấy cái đèn đỏ, vài lần suýt thì xảy ra tai nạn.

Vốn dĩ tới bệnh viện cần 20 phút nhưng Tô Trạm chỉ cần 10 phút đã tới nơi.

Tô Trạm ôm bà xuống xe, Tần Nhã theo sau, sảnh lớn của bệnh viện rất nhiều người, anh ôm bà trực tiếp đi vào phòng cấp cứu.

Bà cụ rất nhanh được tiếp nhận: “Bà của tôi bị làm sao vậy?”

Bác sĩ cho y tá đẩy bà cụ vào phòng phẫu thuật, quay lại nói với Tô Trạm một câu: “Theo phán đoán sơ bộ, có lẽ là đột ngột tắc mạch máu não, anh ra ngoài cửa trước đi.” Nói xong cửa phòng phẫu thuật đóng lại.

Tô Trạm ngây người rất lâu chưa tỉnh táo lại, tắc mạch máu não?

Đây là loại bệnh nếu nghiêm trọng sẽ gây tử vong.

Lúc đầu anh vẫn tưởng rằng bà giả vờ, không biết bây giờ chữa trị có chậm trễ không, anh tức giận đấm vào tường, âm thanh phát ra như bị bóp nghẹn.

Tần Nhã ở bên cạnh nghe thấy mà kinh sợ.

Lúc này một y tá bước tới: “Xin hỏi ai là người nhà?”

Tần Nhã thấy Tô Trạm đang chìm đắm trong lo lắng và tự trách, cô bước lên: “Là tôi.”

Y tá rút một tờ đơn ra: “Cô trả viện phí nhé.”

Tần Nhã nhận lấy: “Tôi đi ngay đây.”

Cô cũng sợ việc điều trị bị chậm trễ, trên tay còn cầm chiếc áo khoác của bà, không kịp đặt xuống liền hướng ra cầu thang mà chạy.

Quầy trả viện phí ở tầng một.

Cô lấy thẻ của mình ra trả tiền.

Trở về phòng phẫu thuật, chỉ thấy Tô Trạm đang ngồi trên hàng ghế, anh cúi đầu, mu bàn tay rỉ máu, có lẽ do cú đấm vừa rồi mà bị thương.

Cô bước tới xem tay của anh, vết thương có hơi nặng, đặc biệt là chỗ các khớp bị rách da, máu chảy rất nhiều.

“Đi xử lí vết thương đi, khi bà ra nhìn thấy sẽ lo lắng.”

Tô Trạm ngước nhìn cô, khóe mắt anh đỏ ửng: “Anh được bà nuôi lớn, bà là người thân duy nhất của anh trên đời này, nếu bà có chuyện gì…”

“Sẽ không đâu, bà sẽ không có chuyện gì đâu.” Tần Nhã ngắt lời anh, giọng điệu chắc chắn.

Tô Trạm hỏi: “Nội thực sự sẽ không sao đúng không?”

Lòng anh trống rộng, chỉ muốn có người cho anh một đáp án.

Tần Nhã an ủi: “Thật.”

Tô Trạm đứng lên ôm lấy cô, giọng khàn khàn: “Cảm ơn em.”

Cơ thể Tần Nhã cứng đờ một lát, cuối cùng lại không đẩy anh ra: “Quen biết đã lâu, với lại bà đối xử với em cũng rất tốt, không cần nói cảm ơn, hơn nữa, em cũng chưa làm được gì cả.”

Tô Trạm không nói gì chỉ ôm chặt cô, chỉ khi ôm cô, anh mới có cảm giác mình đang sống, lòng anh rạo rực.

Bao lâu rồi, anh không có cảm giác này?

Anh đã không còn nhớ nữa.

Quá lâu rồi.

Giọng anh cực trầm: “Lưu Phi Phi là mối tình đầu của anh, quen biết từ đại học năm hai, đêm trước khi tốt nghiệp, cô ấy rời xa anh, đã từng có khoảng thời gian vì cô ấy mà anh như bị tàn phá, phải dựa vào tài chính của Thẩm Bồi Xuyên và Tông Cảnh Hạo để sống qua ngày. Anh thừa nhận, trước đây anh rất yêu cô ấy, nhưng cô ấy đã bỏ đi mười năm, tình cảm này sớm đã đứt đoạn rồi.”

Tần Nhã ngây người, trong lòng có chút cảm động nhưng chút cảm động này rất nhanh bị cô nén xuống.

Cô không thể vì sự thú nhận của anh mà hạ thấp giới hạn của mình được, cả đêm anh không quay lại là sự thật, Lưu Phi Phi là tình đâu của anh cũng là sự thật.

Người ta đều nói tình đầu là khó quên nhất, bởi vì tất cả sự thanh khiết và tốt đẹp ban đầu đều dành hết cho đối phương.

Cái gì lần đầu cũng khó quên, điều này cô tin.

Rất lâu sau, trong tim vẫn sẽ lưu lại vết tích.

Anh nói Lưu Phi Phi quấy rầy anh, vậy sao trước đây không nói?

Tại sao không nói cho cô?

Cần gì phải đợi xảy ra chuyện này với giải thích?

“Tô Trạm, anh không cần nói những điều này, em đã quyết định rồi, anh không cho em điều em mong muốn được, anh không có cách nào cho em cảm giác an toàn mà em cần, chúng ta thực sự không hợp, giờ vẫn chưa muộn, chúng ta vẫn còn trẻ, có lẽ sẽ gặp được người thích hợp hơn.”

Tô Trạm mở to mắt, anh nắm chặt vai cô: “Em thực sự quả quyết như vậy sao? Không có chút niệm tình cũ nào sao?”

Cô cười: “Chúng ta từng có tình cũ sao?”

Anh ngẩn người: “Em có ý gì?”

“Em với anh quen nhau đã được bao lâu?” Tần Nhã nhìn anh: “Quen nhau chưa tới ba tháng, từng có tình cảm sao?” Cô cười tự giễu: “Anh chỉ tình một đêm ư?”

“Muốn nói tình cảm cũ, nên là giữa anh và cô Lưu, thực ra, em đi cũng là cho anh cơ hội, anh nên cảm ơn em.”

Tô Trạm nhất thời không nói nên lời, một lát sau mới lên tiếng: “Thời gian chúng ta quen nhau ngắn, nhưng tình cảm dùng thời gian để đong đếm được sao?”

“Vậy dùng cái gì?” Tần Nhã hỏi ngược.

Tuy nhiên, lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, hai người dừng cuộc nói chuyện, nhanh chóng đến cửa phòng, trên người bác sĩ vẫn đang mặc đồ phẫu thuật màu xanh, ông cởi khẩu trang ra: “Bệnh nhân bị tắc nghẽn máu não cấp tính, vẫn may là đưa tới kịp thời, vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, có điều phải nhập viện tĩnh dưỡng vài ngày.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Bà cụ không nguy hiểm đến tính mạng, đối với Tô Trạm mà nói là tin tức tốt nhất.

“Một lúc nữa bệnh nhân sẽ được đẩy ra, hiện giờ người bệnh đã lớn tuổi, có lẽ cần người chăm sóc.” Bác sĩ lại nói.

“Anh biết rồi.” Tô Trạm đã có tính toán trong lòng rồi, những ngày bà nhập viện này anh muốn tự mình chăm sóc.

Giờ anh đã có tiền rồi, không cần phải vì tiền mà chạy vạy nữa, hơn nữa văn phòng đang phát triển rất tốt, nếu không thì anh cũng vẫn có ít thu nhập.

Rất nhanh bà cụ đã được đẩy ra ngoài, tuy đã cứu được nhưng miệng vẫn hơi bị vẹo.

Bình thường bà cụ rất để ý khuôn mặt của mình, méo như thế này, khi bà tỉnh dậy chắc chắn sẽ không chịu được.

“Bác sĩ, miệng của bà tôi, vẫn còn tốt đúng không?”