Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 34



Ta đang lo sợ trong lòng, thì đột nhiên cảm thấy có gì không ổn. Mạn Mạn sư tỷ có vẻ cũng đã nhận ra, cuống quít thò người ra xem mép thuyền.

Ta cũng rướn ra nhìn theo tỷ ấy, lại thấy thuyền chìm sâu hơn. Mặt nước trong vắt không gợn sóng lúc này gần như đã bằng với mép thuyền, sắp tràn vào thuyền đến nơi.

Càng lúc càng có nhiều đệ tử nhận thấy thuyền đang chìm quá đáng, mọi người trên thuyền đều căng thẳng nhìn mặt nước sắp tràn vào mạn thuyền bất cứ lúc nào. Không ai dám thở mạnh, cũng chẳng ai dám hoạt động mông tẹo nào, chỉ sợ chiếc thuyền này chông chênh một tí là nước sẽ ùa vào hết ngay, chìm xuống đáy chỉ trong chớp mắt.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên cực kỳ đột ngột, “Lạ thật lạ thật, ta đã chở vô số người qua dòng sông này, nhưng chưa từng gặp lũ thần tiên nhép chưa kinh thế sự, mà lại có tội nghiệt sâu nặng như các ngươi…”

Khi nó cất tiếng, nước sông tràn qua mạn thuyền, bắt đầu ào ạt chui vào khoang thuyền…

Ai nấy đều kinh hoàng hoảng loạn, Tinh Trầm và Tễ Nguyệt đồng thời hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Giọng nói kia trả lời: “Ta là chiếc thuyền chở các ngươi qua sông. Giữa sông này chứa một mạch Nhược Thủy, thông đến địa giới U Minh, đã dần có linh thức. Vùng nước này chở người không theo trọng lượng, mà chỉ so độ sâu cạn của tội nghiệt. Vốn trong cuộc thi này, các ngươi phải vượt qua mê cung dưới dòng Nhược Thủy thì mới có thể qua cửa. Nhưng ta thấy tình thế không ổn, chuyến này có lẽ các ngươi sẽ chìm xuống đáy,  rơi thẳng vào địa giới U Minh. Các vị tự cầu phúc cho bản thân, tự cầu phúc cho bản thân đi…”

(Nhược Thủy/nước nhược: dòng nước chảy yếu. Tên sông ở Tây vực, tương truyền là nơi tiên ở.)

Mọi người trên thuyền đều lấy làm kinh ngạc, ta thấy sắc mặt Mạn Mạn sư tỷ đột nhiên trở nên trắng bệch, bèn nghi hoặc hỏi tỷ ấy: “Sư tỷ, sao vừa nghe thấy địa giới U Minh là tỷ đã sợ sệ thế ạ?”

Sư tỷ thì thào giải thích: “Tam giới tuy lấy Thiên giới làm hàng đầu, nhưng thực tế lại ai theo đường nấy, nhất là địa giới U Minh. Tuy có Thập Điện Diêm La tọa trấn, nhưng vì ở đó nhiều yêu ma quỷ quái, Thập Điện Diêm La cũng chẳng quản hết nổi, nên chỗ nào cũng rất nguy hiểm. Chúng ta bị khóa tiên lực trong mê trận này, đã không thể đạp mây, lại không thể cưỡi gió, người ngợm bây giờ chẳng khác gì phàm nhân. Giờ ngã xuống địa giới U Minh, chẳng phải sẽ thành cá nằm trên thớt sao?”

Chưa nói xong một câu, nước sông đã ngập quá mắt cá chân ta. Nguyên Lại sư huynh ở đối diện bỗng nhiên nổi nóng, huơ chưởng nhào vào đánh Tinh Trầm, “Tất cả là lỗi của ngươi, ngươi còn không tự nhảy xuống đi, đỡ để liên lụy mọi người trên thuyền phải chết chung với ngươi.”

Vì động tác của hắn, thân thuyền rung rinh một trận, nước sông càng tràn vào nhiều hơn.

Tinh Trầm nghiêng người tránh một chưởng của hắn, lạnh lùng hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Nguyên Lại cười khẩy nói: “Ngươi giả ngu gì thế, trên thuyền này chỉ có ngươi là từng gánh mạng người. Kẻ liên lụy cả thuyền này không phải ngươi thì là ai?”

Gã vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người trên thuyền đều nhìn Tinh Trầm với vẻ mặt phức tạp, bao gồm cả ta và Mạn Mạn sư tỷ. Tễ Nguyệt ung dung giữa chốn xô bồ ngồi tựa lưng vào mép thuyền, chẳng thèm để ý đến dòng nước sông đã tràn qua hai chân anh ta.

Chắc hẳn do được Tễ Nguyệt sư huynh ngầm đồng ý, nên Nguyên Lại sư huynh mới dám nói toạc ra như thế với Tinh Trầm. Nhưng trong tình thế hiểm nghèo này, gã làm thế cũng có nguyên do. Dù gì giống như lời gã nói, kẻ từng gánh mạng người trên chiếc thuyền này, chỉ có mình Tinh Trầm thôi.

Tinh Trầm lại là kẻ chai lì đã quen, hắn còn lười chẳng thèm nhìn Nguyên Lại sư huynh đang bi phẫn đan xen. Trên gương mặt lạnh băng tuyệt sắc của hắn chẳng những không hề có chút hối hận áy náy nào, mà còn kèm theo tí khinh thường thoáng qua.

Ta đang âm thầm bội phục trái tim cứng rắn tàn nhẫn của tên này, thì lại bất ngờ chạm mắt với hắn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi bốn mắt chạm nhau, ánh mắt không coi ai ra gì của hắn đột nhiên hiện lên chút ngẩn ngơ và sợ hãi, sau đấy mắt hắn tối đi bằng tốc độ mà ta có thể thấy được bằng mắt thường…

Lòng ta cũng run rẩy theo, một cảm giác áy náy không tài nào hiểu nổi đột nhiên nảy sinh trong lòng ta. Điều đáng sợ chính là, cảm giác áy náy không có nguyên do ấy còn trộn thêm một chút thương cảm…

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, ta gần như bị ma ám, muốn nhảy lên che trước mặt hắn, kêu Nguyên Lại sư huynh cút xuống thuyền đi.

Tạo nghiệt rồi, đúng là tạo nghiệt. Thảo nào những triều đại mất nước trong lịch sử luôn có một bóng hình xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành. Cái thứ sắc đẹp này quả là thuốc độc mê hoặc lòng người, yêu thuật hớp hồn kẻ khác.

Nước sông ồ ạt ùa vào, những ánh mắt khiển trách tức giận nhưng không dám nói ra hiển hiện ở khắp nơi. Ta và Tinh Trầm bị dòng Nhược Thủy đang dâng ngăn cách ở hai đầu…

Trái cổ của hắn khẽ nhúc nhích, đôi môi đẹp mở ra hơi khó khăn. Hắn cất giọng khàn khàn: “Ta… không thẹn…”

Tim ta lại run lên, ta vội tránh ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình của hắn, để ngừa mình lại bị hắn hớp hồn lần nữa. Vả lại, ông tướng Tinh Trầm này hình như không bao giờ biết ưu tiên chuyện quan trọng. Chẳng phải hắn nên nói lời này với Nguyên Lại sư huynh sao…

Nước sông sắp ngập hết toàn bộ khoang thuyền, thuyền nhỏ không gánh nổi, mũi thuyền chìm xuống sông trước tiên. Nguyên Lại sư huynh cáu quá hóa gan lì, hùng hổ xông lên đánh Tinh Trầm. Cuộc va chạm này khiến thuyền chông chênh, nước sông ập xuống, con thuyền lật úp, mang cả đám người trên đó chìm xuống đáy.

Khoang thuyền loạn hết cả lên, mọi người lật qua lật lại một lúc, như những viên thịt nháo nhào trong nồi nước sôi. Trán ta với trán Mạn Mạn sư tỷ cụng mạnh vào nhau. Mắt thấy mình sắp tặng một cái ôm nồng thắm cho Tễ Nguyệt sư huynh, ta ra sức quạt nước để tránh bị đụng đau quá. Đột nhiên có người túm eo ta lại từ đằng sau, kéo ta vào lòng.

Ta ngoái đầu trong hoảng loạn, giữa đống tóc rối bay tán l0an trong nước cuốn, ta thấy gương mặt Tinh Trầm gần trong gang tấc. Hắn há miệng thở, nhưng lại không phát ra tiếng gì trong nước. Trông khẩu hình hắn, hình như hắn bảo ta ôm hắn.

Ta rất biết nghe lời, ngựa quen đường cũ chui đầu vào lòng hắn, ôm chặt vòng eo thon chắc của hắn.

Người Tinh Trầm rõ ràng cứng đờ, dường như vô cùng kinh ngạc.

Ta ngẩng đầu thấy vẻ bất đắc dĩ thoáng lướt qua mặt hắn…

Không phải hắn kêu ta ôm hắn hả…

Vì thế ta hồi tưởng lại khẩu hình ban nãy của hắn, càng nghĩ càng cảm thấy, hình như điều hắn nói là: “Đừng lộn xộn…”

Ta đành ngượng ngùng buông cọng rơm cứu mạng như cây ngọc đón gió này ra…

Ai ngờ ta vừa lỏng tay, thì đã bị hắn ấn vào lòng lần nữa. Ta đột nhiên bị hắn xoay người lại, con sóng lớn chảy xiết ập tới từ đằng sau. Một tiếng động nặng nề vang lên bên tai ta, hắn đập người rất mạnh lên lan can đằng sau.

Nghe có vẻ đau lắm…

Ta bất giác sờ lên lưng hắn, lại cảm thấy hắn cứng đờ. Ta sợ hắn không chịu làm cọng rơm cứu mạng cho ta nữa, vội ngoan ngoãn vòng tay qua eo hắn. Ngẩng đầu lên thấy hắn lại nói một câu với ta, khẩu hình dường như là: “Không sao…”

Lòng ta lại bỗng hoảng hốt, tuy không nghe thấy giọng hắn, nhưng ta thốt nhiên cảm thấy rằng, nếu mình có thể nghe được hai chữ này, chắc hẳn sẽ là lãnh đạm mà không kém phần dịu dàng…

Một người như thế, sao lại trở thành tay sát tinh ai nghe cũng phải sợ vỡ mật cơ chứ…

Có Tinh Trầm che chở, ta không còn cụng đầu vào người khác liên miên nữa. Tới tận lúc rơi xuống đáy sông theo dòng xoáy mãnh liệt kia, ta cũng chẳng bị thương tích gì.

Sau khi thuyền chìm hẳn, chúng ta nối đuôi nhau ra ngoài theo ô cửa sổ gỗ đã vỡ nát biến dạng. Xung quanh đen kịt một màu, chỉ có một điểm sáng ở nơi xa tít. Ta dắt Mạn Mạn bằng tay này, tay kia túm tay áo Tinh Trầm, lo lắng đề phòng theo sau hắn, bước từ bước một về phía điểm sáng nọ.

Khi tới gần hơn, ta mới phát hiện điểm sáng kia thật ra là một viên dạ minh châu treo trên cửa động. Vầng hào quang dìu dịu bóng bẩy lan tỏa từng tầng trong làn nước đen đặc như mực, chiếu sáng những cây cỏ nước yểu điệu rung rinh trước cửa động.

Chúng ta đi tới chỗ cửa động, một con cá chép nhỏ thành tinh đã cầm đèn chờ sẵn ngoài cửa động thủy tinh trong suốt. Nửa thân trên của cá chép nhỏ đã tu thành hình dạng một cô gái đang tuổi Xuân thì, mặc chiếc áo chẽn bằng lụa mỏng màu xanh trắng có viền gấm đỏ, nữa dưới vẫn là đuôi cá vảy đỏ còn chưa biến hình hết, trông vô cùng đáng yêu.

Cô cá chép nhỏ khom người hành lễ với chúng ta. Lúc cô bé cúi người, mấy hạt ngọc trai bóng loáng trên hai búi tóc tròn trịa của nó nhá lên. Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhìn chúng ta, ánh mắt không che giấu nổi sự hưng phấn và tò mò, nói năng còn có chút ngượng ngùng: “Vùng đáy nước hoang sơ bé nhỏ này, bất ngờ được các vị thượng tiên từ trên trời giáng xuống ghé thăm. Nhược Thủy tiên tử đã chờ sẵn trong phủ, xin mời các vị khách quý dời bước vào phủ gặp mặt.”

Nhược Thủy tiên tử… nghe có vẻ là một cô gái thướt tha lả lướt.

Đám đông còn đang chần chờ, Tễ Nguyệt sư huynh đã theo cá chép nhỏ vào cổng thủy tinh trước, Nguyên Lại sư huynh theo sát đằng sau. Mọi người cũng lũ lượt đi vào. Đám đông đi dọc theo hành lang thủy tinh nhộn nhạo sáng lờ mờ một lát thì đến một cung điện tinh xảo khoáng đạt sáng ngời. Bình phong trước điện là một cây san hô ngọc cực lớn, san hô màu hồng tản mạn trong dòng nước gợn sóng, tươi tắn uyển chuyển nhẹ nhàng. Mùi hương nhàn nhạt thanh mát của cỏ dao quất vào mặt. Ta lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên trần, suýt ngạc nhiên rớt cằm. Thảo nào ngôi điện này lại sáng sủa như thế, hóa ra trên trần khảm vô số dạ minh châu to bằng nắm tay…

(Cỏ dao: là một loại cỏ tiên trong thần thoại Trung Quốc.)

Nhược Thủy tiên tử này, đúng là hào phóng ghê…

Cá chép nhỏ dẫn chúng ta dừng lại ở ngoài bình phong san hô, cung kính bẩm vào trong: “Tiên tử, các thượng tiên qua sông đã được mời tới rồi ạ.”

Lát sau, một câu thanh nhã nhưng vẫn lộ vẻ cao ngạo vọng ra từ đằng sau bình phong: “Vào đi…”

Suốt quãng đường này, mọi người đã tò mò lắm rồi. Nghe vậy, ai nấy đều sốt sắng đi vòng qua bình phong để vào. Chỉ thấy trong điện không rộng rãi lắm, nhưng cảnh trí lại đẹp vô cùng. Hoa quỳnh cỏ dao thơm ngào ngạt. Mặt bên chiếc giường làm bằng ngọc trắng trong điện điêu khắc hoa văn mây bay lá sương, một cô gái dáng vóc yểu điệu đang ngồi trên đó. Nàng mặc bộ áo sa thướt tha màu ngọc trai, từng lớp váy thả trên giường tựa như mây trôi, chiếc đuôi cá màu xanh lam thoáng lộ ra dưới tà váy…

Ta nghĩ thầm trong bụng, lại là một con cá tu thành mỹ nhân đây…

Nàng tiên ấy có vẻ hơi kiêu căng, vẫn nhàn tản nằm đó, đánh giá chúng ta vài lần rồi mới lạnh nhạt mở miệng nói: “Ta sống đã mấy ngàn năm, hôm nay mới coi như được thật sự mở mang tầm mắt. Không biết vị nào trong các thượng tiên đây đã xúc phạm luật trời, hoặc có hành vi vĩ đại tội ác tày đình gì, mà dòng Nhược Thủy lại không chở nổi các vị qua sông…”

Nguyên Lại sư huynh giận dữ trừng mắt nhìn Tinh Trầm, nói với nàng tiên nọ: “Có kẻ lấy mạng người nhưng lại ung dung ngoài vòng pháp luật, liên luỵ những người chung thuyền là chúng ta phải chìm theo hắn…”

Nhược Thủy tiên tử nghe vậy, hàng lông mày đẹp như khói giăng sông lạnh hơi nhướng lên, hỏi với vẻ khá tò mò: “Có chuyện ấy sao? Nề nếp Lưu Ba chính trực, nếu thực sự có đệ tử lấy mạng người, cớ sao Tiêu Vân Tiên Tôn lại giữ kẻ đó lại để tiếp tục làm nhục lề lối như thế?”

Nguyên Lại sư huynh cười khẩy nói: “Quyền thế lật trời, không đuổi được thôi.”

Tễ Nguyệt sư huynh cao to đứng kế gã hơi đổi sắc mặt. Hai hàng mày rậm của anh ta không khỏi nhíu lại. Quả thật anh ta với Tinh Trầm như một cặp oan gia từ kiếp trước, cứ gặp là gây nhau. Nhưng dù gì họ cũng đều là điện hạ thuộc cung Tử Vi, nghe thấy đứa đàn em bình thường mình sai đâu đánh đó bây giờ lại ngấm ngầm nói móc người nhà mình là hạng ỷ thế hiếp người, tất nhiên sẽ không lấy gì làm vui vẻ.

Ta vội quay sang Tinh Trầm, đúng lúc này hắn cũng hờ hững liếc ta, mặt vẫn trầm như nước…

Ta nghĩ đến câu không thẹn ban nãy của hắn, lòng ta bỗng thấy hơi chờ mong hắn sẽ tự bào chữa mấy câu cho mình. Bởi vì mấy nay ở chung sớm chiều với hắn, tuy tính tình hắn quả thực thối hoắc chả lệch tẹo nào, nhưng ta chưa từng thấy hắn làm chuyện gì hung tàn ác độc bao giờ.

Chưa nói tới chuyện khác, chỉ riêng việc ta nuốt nhầm nội đan của hắn, nhưng chẳng phải hiện giờ vẫn sống nhăn răng đấy thôi? Hắn còn tốt tính để đường cho ta sống, sao lại có thể đập chết tươi kẻ khác chỉ vì một chỗ ngồi nhỏ nhặt được…

Nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên khóe môi Nhược Thủy, “Dòng Nhược Thủy chẳng hề quan tâm quyền thế bối cảnh gì, có tội là có tội thôi. Các người cũng không chìm xuống đáy nước này chỉ để thăm thú cho vui, cửa này đáng lẽ chỉ cần các ngươi vượt qua mê cung ta bố trí dưới mặt nước là được. Chuyện đã đến nước này, quả là phải hao tổn tâm trí…” [HẾT CHƯƠNG 34]